Editor: Mai Tuyết Vân
Tiếp đó, Lý Hiển Nghiêu sẽ nói: chúng ta dự trữ thức ăn không nhiều lắm, còn nước uống cũng không có, chỗ này anh còn một ít tiền, tất nhiên lúc quá mức, rất có thể anh sẽ lấy ra, em nhìn xem ở đó có một tên đồ tể bán thịt, chỗ của hắn ta nhất định sẽ có rất nhiều thức ăn, chúng ta hãy đi cầu xin hắn, để hắn cho chúng ta một ít thức ăn, hoặc là chúng ta đi mua của hắn cũng được, nơi này của họ không ngờ lại rất an toàn, chưa từng xảy ra tai họa, hắn cũng có thể bán đồ cho chúng ta, sẵn dịp khi đến nhà hắn lấy ít nước, hắn cũng sẽ khôngphảnđối. . .
Tiền ư? Đúng rồi, bây giờ tạm thời vẫn còn dùng được, chẳng qua chờ đến nửa tháng sau, tiền sẽ giống như một tờ giấy lộn.
Đời trước cô còn nhớ rất rõ, chính cô cũng đồng ý với cách nói của Lý Hiển Nghiêu, nhưng Lý Hiển Nghiêu cũng không để cho cô đi theo, mà một mình anh ta đi qua đó, đợi đến khi Lý Hiển Nghiêu trở lại, ôm chặt lấy cô, lúc đó khuôn mặt của anh ta rất tức giận, khi ấy cô đã hỏi anh ta sao vậy, anh nói, tên đồ tể kia không lấy tiền mà muốn có cô, Lý Hiển Nghiêu còn nói, dù có chết đói cũng sẽ không để cho người khác động đến dù chỉ là một sơi lông tơ của cô. Lúc bấy giờ cô cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, chẳng qua cô rất cảm động trước sự bảo bọc che chở của Lý Hiểu Nghiêu đối với mình, đã ôm anh ta rất chặt.
Buổi tối ngày hôm ấy, sau khi cô phát hiện ra Lý Hiểu Nghiêu vì đói bụng mà bệnh đau bao tử lại tái phát cùng lúc này, cô đã đi vào nhà tên đồ tể.
Hiện giờ cô còn nhớ rất rõ ánh mắt của tên đồ tể nhìn về phía mình, cảm giác hai cánh tay mập mạp của hắn trên cơ thể cô, khi đó ngay cả hôn cô cũng chưa từng làm, vậy mà sự trong trắng của cô vì anh ta mà cứ như vậy hiến thân thể cho tên đồ tể to béo đó.
Cảm giác bị xuyên qua đau đớn, mùi hương tanh nồng, còn cả cái thứ ghê tởm của tên đồ tể, JxJ* mà đôi mắt thì như đang xem chuyện cười, cả đời cô đều không thể quên.
*JxJ: làm tình
"Cởi sạch quần áo ra, đúng là rất trắng, tôi chưa từng thấy đôi đại XX * nào trắng đến như vậy, so với bánh bao đã trắng còn mềm mại, haizz, tôi không nghĩ cô vẫn là một cô gái trong trắng đấy, thật sảng khoái, ông đây đời này chưa từng thoải mái như vậy, cảm giác phá thân thật là tuyệt vời, ha ha. . .
* đôi đại XX: ngực phụ nữ
Lúc ấy cô cầm những miếng thịt khô đi ra, hai chân của cô còn đứng không vững, giữa hai đùi máu tươi nhuộm đỏ váy, mà Lý Hiểu Nghiêu thấy thế cái gì cũng không nói chỉ ôm chặt lấy cô.
"A Oánh, tại sao em lại ngu ngốc như vậy, cảm ơn em, A Oánh, đời này anh sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ ai khi dễ em nữa, nếu như anh mảy may có làm ra những chuyện có lỗi với em, thì cứ để cho Lý Hiển Nghiêu anh thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục. . . ."
Chuyện cũ rõ mồn một ngay trước mắt, vậy thì đời này chuyện như vậy có còn tiếp tục tái diễn hay không?
Có điều nếu tái diễn, cô cũng không ngu ngốc đi làm giống như đời trước.
Lúc này, mạt thế thật sự đang diễn ra, mặc dù chưa có sự xuất hiện của zombie, chỉ có động đất quy mô lớn ở quê nhà, bệnh dịch, thì đã có không ít người phải chết, đây mới là dấu hiệu, sau khi tất cả đều khôi phục sự bình yên, khi ấy mọi người đều cho rằng đây chỉ là thiên tai bình thường, cũng không quá để ý đến nhưng sau đó chừng nửa tháng, zombie bắt đầu xuất hiện, khi đó trần gian giống như mảnh đất địa ngục.
Mà người đàn ông trước mắt cô đây, tên của hắn gọi là Lý Hiển Nghiêu.
Lý Hiển Nghiêu là học trưởng của cô, trong một lần vô tình gặp gỡ bạn học, cô đã quen biết hắn ta.
Cha mẹ của cô là thương nhân, trong nhà rất giàu có, cô từ nhỏ đến lớn đều được ăn sung mặc sướng, cơm ngon áo đẹp, chưa từng chịu đựng cực khổ, cha mẹ vô cùng nuông chiều cô, cho nên cô thường xuyên bộc lộ tính tình tiểu thư, làm cho người khác không thích nổi.
Nhưng Lý Hiển Nghiêu lại không để ý, anh ta nói đây mới là tính cách thật của cô, rất đáng yêu khiến anh vô cùng thích thú, về sau anh ta thường xuyên hẹn gặp cô, anh ta tán tỉnh cô bằng sự lãng mạn, mà chính cô lại thích gã đàn ông anh tuấn này.
Hai người sống chung một năm đến tận giờ, vẫn tương kính như tân, động tác thân mật nhất cũng chỉ là nắm nhẹ tay, ngay cả hôn cũng chưa từng làm, lúc ấy Lý Hiển Nghiêu nói với cô rằng vì anh ta cực kỳ quý trọng cô, rất hi vọng đến một ngày khi bọn họ kết hôn, sẽ làm chuyện thân mật với Bạch Nhược Oánh, lúc ấy cô cũng không suy nghĩ nhiều, bản thân lại một mực cho rằng đây là vì anh tay quý trọng mình, là sự tôn trọng với cô, cho nên cô càng thêm khăng khăng đối xử tốt với tên đàn ông này.
Quý trọng ư? Ha ha, nhưng thật ra vào một ngày thời mạt thế, trong lúc vô tình cô đã phát hiện ra, thế nhưng Lý Hiển Nghiêu lại không làm được, ha ha, quý trọng cô cái gì chứ, chẳng qua hắn chỉ là một gã đàn ông bất lực mà thôi.
(Mai Tuyết Vân: Từ chỗ này trở về sau xin phép được gọi Lý Hiển Nghiêu là hắn, mà tác giả cứ thích nhấn nhá mấy chi tiết dã man và lặp đi lặp lại các cảnh khiến người dịch như mình cũng rất ba chấm. . .)
Còn nhớ rất rõ khi đó cô cũng không ghét bỏ hắn, ngược lại còn sợ hắn tự ti nên không nói gì chỉ tận lực hết lòng chăm sóc hắn, nhưngBạch Nhược Oánh lại không ngờ được rằng, ngày ấy Lý Hiển Nghiêu thức tỉnh dị năng đồng thời hắn cũng khôi phục lại chức năng của đàn ông, cũng từ khi đó hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét Bạch Nhược Oánh, ghét bỏ cô bẩn thỉu không chịu được, và cùng lúc ấy cô bé kia xuất hiện.
Đời trước cô rất ngu ngốc cái gì cũng không biết, sau đó vì tình cảm của hai người đã ổn định cô nghĩ cũng đến lúc đưa gã đàn ông này trở về nhà mình, giới thiệu cho ba mẹ của cô.
Vậy mà khi cô đưa hắn về nhà, chuẩn bị nói với ba mẹ mình chuyện hai người muốn kết hôn, ba mẹ vốn luôn nuông chiều cô, cô muốn gì đều được nấy, vậy mà lần đầu tiên phản đối cô. Bọn họ nói Lý Hiển Nghiêu không phải người tốt, hắn không thích cô, thật ra là vì tiền của nhà mình, nghe đến đó quả thật cô không thể vui vẻ được, đã cãi nhau ầm ĩ với người nhà, khi đấy Lý Hiển Nghiêu một mực đứng bên cạnh an ủi Bạch Nhược Oánh, còn nói vì ba mẹ chỉ muốn tốt cho cô, nhưng cô tính khí quật cường, trong lúc này cái gì cũng không nghe thấy nhất quyết làm theo ý mình, lại có thể cắt đứt quan hệ với người nhà, bỏ nhà ra đi.
Cho đến khi xảy ra động đất, cha mẹ còn gọi điện cho cô, muốn cô đi cùng bọn họ, đến sinh sống ở một thành phố khác, cô cũng nhớ rất rõ mình đều không bỏ vào tai, trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ rằng chỉ cần có Lý Hiển Nghiêu bên cạnh là được, nhưng có ai ngờ lần này Lý Hiển Nghiêu ở trong cơn động đất, không có thứ gì cả, cuối cùng chẳng còn cách nào khác bọn họ cùng nhau khởi hành, muốn đến nương nhờ cha mẹ cô.
Chưa bao giờ cô chịu khổ, dọc đường đi biết bao nhiêu lần cô suy nghĩ muốn bỏ cuộc, nhưng vì nghĩ đến tình yêu của mình với hắn ta, cô đã cắn răng tới cùng cho đến khi họ đến được thôn làng này.