Editor: Mai Tuyết Vân
Nghĩ tới việc mình có dị năng, chẳng lẽ Bạch Nhược Oánh cũng thức tỉnh dị năng, Lý Hiển Nghiêu suy nghĩ.
"A Oánh, sao em lại đến đây, cũng không nói cho anh biết một tiếng, anh sẽ đi đón em, nói cho em biết, hiện tại bên ngoài rất hỗn loạn, thiên tai không dứt, còn xuất hiện một bầy quái vật ăn thịt người. Khi em đi rồi, anh tìm em rất lâu, nhưng không thấy, em có biết anh đau lòng đến chết không. Bây giờ, không ngờ em lại tìm đến, rất rõ ràng người em yêu chính là anh, A Oánh. Đã đến rồi thì ở lại đi, bên ngoài nguy hiểm lắm, em ở lại anh lại có dị năng, anh sẽ bảo vệ em.’’ Lý Hiển Nghiêu suy nghĩ một chút rồi bất ngờ thay đổi thái độ.
Nhìn người đàn ông trước mặt chỉ quấn một chiếc khăn lông bên hông, ánh chuyển từ hung ác sang say đắm, rồi thành sắc bén. Cuối cùng lại bất ngờ trở thành ánh mắt thâm tình nhìn cô, Bạch Nhược Oánh buồn nôn.
“A Oánh, anh biết em vẫn còn yêu anh, cô gái này không phải như em nghĩ, cô ta không phải người tốt, anh làm như thế vì báo thù…’’ Lý Hiển Nghiêu hàm ý nhìn người trên giường một chút, có phần xấu hổ nói.
Chịu đựng sự ghê tởm, Bạch Nhược Oánh mỉm cười ngọt ngào, Lý Hiển Nghiêu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Bạch Nhược Oánh, một suy nghĩ lại xuất hiện trong lòng. Bạch Nhược Oánh, cô để hắn chịu nhiều khổ sở như vậy, chờ cô rơi vào tay hắn. Hừ! Hắn sẽ khiến cô sáng mắt ra.
Nghĩ như thế, Lý Hiển Nghiêu đưa tay ra sau lưng, lén lút gọi một sơi dây mây, sau đó hét lên một tiếng, vang vọng khắp biệt thự.
Người trong biệt thự nghe thấy thì chạy đến phòng Lý Hiển Nghiêu, đẩy cửa vào chỉ nhìn thấy hắn kêu la thảm thiết nằm lăn lộn trên thảm. Khăn tắm không biết đã biến đi đâu mất, bên cạnh còn có một thứ bị cắt rời đầm đìa máu tươi. Lý Hiển Nghiêu vẫn đau đớn la hét, cô gái hôn mê bị dây mây trói chặt trên giường, ngoài ra không còn ai khác.
"Á!" Hắn thét lên một tiếng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mẹ hắn hét lên một tiếng rồi ngất đi. Bạn gái của Lý Hiển Nghiêu là Bạch Tuyết cũng đã trở về, cô vừa tức giận nhìn Lý Hiển Nghiêu, vừa an ủi bà Lý. Mẹ của Lý Hiển Nghiêu tỉnh lại, nhào về phía con trai bà, ôm lấy con trai đang lăn lộn, gào khóc gọi tên hắn.
“Dì à, con đi lấy băng gạc, dì nhặt JJ* của A Nghiêu lên đi, khi nào tìm được bác sĩ, sẽ có cách chữa.’’
*JJ: bộ phận sinh dục của đàn ông.
Vừa định đi cầm máu cho Lý Hiển Nghiêu, nhưng khi nhìn thấy những thứ trên người hắn, cô suýt nữa nôn ra. Rốt cuộc thì cô cũng biết những thứ trên người mình từ đâu mà có, cô ta tức giận liếc mắt nhìn Lý Hiển Nghiêu, xoay người đi lấy đá chườm.
Lại nói kể từ khi Lý Hiển Nghiêu mắc bệnh, hắn ta bắt đầu làm trâu làm ngựa, vừa kiếm tiền vừa chữa bệnh. Khi mới bắt đầu bệnh của hắn không nghiệm trọng lắm, nên nhiều người không nhận ra. Sau đó hắn lại cầm tiền mình kiếm được đi chữa bệnh, cũng sắp khỏi rồi. Nhưng lại không ngờ rằng, bệnh của hắn còn chưa khỏi hẳn, thì tận thế tới, bệnh viện trở thành nơi ở của zombie. Phòng khám bệnh cũng đóng cửa, vì thế hắn không biết đến đâu để chữa trị, cũng không tìm được bác sĩ, cho nên bệnh càng nghiêm trọng.
Nhưng đúng lúc này, không biết từ chỗ nào có một con chó dữ lao ra. Nó không chê bẩn cắn cái đó của Lý Hiển Nghiêu rồi nuốt lấy, sau đó thừa dịp mọi người còn đang sững sờ chạy ra ngoài. Thấy như vậy, Bạch Tuyết sửng sốt rồi hả hê, còn Lý Hiển Nghiêu thì ngất xỉu, mẹ hắn cũng bất tỉnh theo.
Khi cả đám người Lý Hiển Nghiêu bận rộn cấp cứu cho hắn trong phòng khách ở lầu một. Thì Bạch Nhược Oánh xuất hiện từ không trung, thì ra cô thừa dịp lúc hắn muốn hại cô, Bạch Nhược Oánh đã ra tay trước chiếm lợi thế. Lúc hắn còn chưa kịp chuẩn bị, Bạch Nhược Oánh đã chém cho JJ của hắn một đao, sau đó trốn vào không gian. Bạch Nhược Oánh nghĩ, nếu Lý Hiển Nghiêu cứ chết đi như thế thật quá dễ dàng cho hắn, cái cô muốn chính toàn bộ người nhà hắn đều chôn theo.
Bạch Nhược Oánh nhìn thấy tất cả, cô mỉm cười khinh bỉ, đúng là trời cao có mặt. Nghĩ như thế cô nhân lúc không có ai để ý rồi đi ra ngoài. Bạch Nhược Oánh cẩn thận lấy chiếc khăn lông dính máu của Lý Hiển Nghiêu ra, rồi lôi MP3 nhấn nút phát nhạc.
Zombie đến càng lúc càng nhiều, không ít người bị cắn gia nhập vào bầy zombie, bọn chúng ở gần đây nghe thấy tiếng nhạc, còn ngửi thấy mùi máu người tươi ngon, trong nhất thời đều chạy đến chỗ Bạch Nhược Oánh.
Lúc này, động tác của zombie còn rất chậm, Bạch Nhược Oánh gom bầy zombie thành một đống rồi dẫn chúng đi. Nhìn thấy nhiều zombie như vậy, cô ném chiếc khăn lông dính máu và MP3 đến trước cửa biệt thự nhà Lý Hiển Nghiêu, rồi xoay người tiến vào không gian.
Sau khi đuổi đến đây, đột nhiên zombie không còn ngửi thấy mùi vị máu người nữa, lập tức trở nên hỗn loạn. Bất ngờ, mùi máu thơm ngon và thịt người tươi sống lại truyền đến, bầy zombie kích thích khi ngửi thấy hương vị của máu, cửa chống trộm dày cũng không ngăn nổi bầy zombie. Lại có tiếng hét chói tại, hấp dẫn bọn chúng, zombie lần theo mùi hương lao về phía trước. Tiếng kêu la thảm thiết nhỏ dần, lúc này hàng loạt quả cầu lửa thiêu đốt bọn chúng, phát ra những tiếng xèo xèo. Có cầu lửa mở đường, hai bóng người nhếch nhác trốn thoát khỏi bầy zombie.
“Thật không ngờ, anh cũng có ngày hôm nay, cô còn dùng được dị nặng, hai người sao không chết đi, ha ha rất thú vị, bà mẹ đanh đá của anh đâu?’’ Khi hai người đang chuẩn bị chạy trốn, thì Bạch Nhược Oánh lại xuất hiện đột ngột trước mặt bọn họ, cô lạnh lùng nhìn Lý Hiển Nghiêu.
“Bạch Nhược Oánh, là cô, Bạch Nhược Oánh, tôi và cô không thù không oán, sao cô lại như thế, tại sao?’’ Còn mẹ của hắn, nếu không phải tại cô, mẹ của hắn sẽ không bị Bạch Tuyết đẩy vào đám zombie. Hắn cũng sẽ không để mẹ mình biến thành zombie như thế, Lý Hiển Nghiêu nhịn đau đến tái mặt, ác độc nhìn cô. Bây giờ hắn hận không thể giết chết cô gái này.
Khi đó, nếu không do phải cô lén lút tập kích hắn, sao hắn có thể trúng kế dễ dàng như vậy. Còn bị phế bỏ, hắn đã quên mất là hắn muốn đánh lén cô trước. Lý Hiển Nghiêu đổ lỗi cho cô, một lòng một dạ nghĩ rằng tất cả đều tại Nhuợc Oánh. Hắn chưa từng làm tình, bây giờ có thể làm lại không có bộ phận để thực hiện, cả đời hắn đều không làm tình được.
Còn nữa, nếu không phải tại con chó đáng chết, hắn cũng có hy vọng cứu chữa được. Con chó chết tiệt, khi nhìn thấy con chó bị Bạch Tuyết đốt thành than, mới giải được mối hận trong lòng Lý Hiển Nghiêu.
Lý Hiển Nghiêu nhìn cô, hắn cũng muốn cô giống con chó đó, hận không thể rút gân lột da cô, hận đến mức không thể lập tức giết chết cô.
“Lý Hiển Nghiêu, anh cho rằng những chuyện anh làm tôi không biết sao. Anh giả vờ hay thật, để tôi đi nói chuyện với người bán thịt, đúng là tôi đã đi. Nhưng tôi muốn nói cho anh biết, ngày hôm đó, anh ta vốn không làm gì tôi cả, một màn này là tôi diễn trò cho các người xem.’’
Bạch Nhược Oánh nhìn Lý Hiển Nghiêu và Bạch Tuyết, kiếp trước kiếp này đều thù hận cô, nếu như kiếp trước không phải hắn lợi dụng Bạch Nhược Oánh, không phải mẹ hắn đánh gãy chân cô, còn bạn gái hắn lại đẩy cô vào bầy zombie. Cô sẽ không chết như thế, kiếp này sẽ không thông minh như vậy, có thể dùng kinh nghiệm đời trước tránh những chuyện tượng tự.
Nghĩ đến đó, cô nổi giận, rồi bất ngờ cười: “Chẳng qua tôi không nghĩ rằng anh lại bị căn bệnh đó. Không phải là bán mông đi ư, thật là không ngờ đấy, Lý Hiển Nghiêu, anh cũng có ngày hôm nay. Nếu ông trời không muốn các người chết cho nhanh, thì tôi liền giúp các người, ha ha.’’ Bạch Nhược Oánh xoay người lại, rồi đột ngột biến mất trước mặt mọi người.
Kỳ quái khi nhìn thấy cô biến mất, sau lưng lại nghe thấy tiếng động, hai người xoay đầu lại, nhìn thấy zombie đang đến gần. Lý Hiển Nghiêu nhìn thấy hai người vừa biến thành zombie, cô ta vẫn không vẫn mặc gì, nội tạng đều lòi ra ngoài. Hơn nữa bên cạnh cô ta còn có mẹ hắn, bà kéo theo ruột, khuôn mặt thối rửa đi về phía hắn, nhìn thấy thế, trong phút yếu lòng Lý Hiển Nghiêu rơi nước mắt.
Lý Hiển Nghiêu nhìn người nhà mình biến thành zombie, hắn tàn nhẫn nhìn nơi cô vừa biến mất, vung tay lên, mấy sợ dây mây vung về phía zombie, thấy thế Bạch Tuyết cũng phất tay tạo ra mấy quả cầu lửa. zombie tới ngày càng đông, hai người không thể rời đi được, trong nháy mắt bầy zombie đã che kín hai người họ, cô nghe thấy từng tiếng hét thảm thiết.
“Bạch Tuyết, em làm gì vậy. Mẹ, con là con trai của mẹ, không được ăn con, tay của con!’’
Bạch Nhược Oánh cười lạnh nhìn cảnh này, không ngờ Bạch Tuyết lại dùng Lý Hiển Nghiêu làm đệm, chạy ra khỏi vòng vây. Bạch Nhược Oánh khinh thường hừ một tiếng, Lý Hiển Nghiêu. Đây chính là tình yêu đích thực mà hắn nói, chính là bạn gái yêu dấu của hắn, thật buồn cười!
Nhìn thấy Lý Hiển Nghiêu bị mẹ mình ăn thịt, nhìn Bạch Tuyết nhếch nhác rời đi, nghĩ tới đây cô rời khỏi không gian. Trong nhà Lý Hiển Nghiêu có dự trữ lương thực, không nên phí phạm, mà Bạch Tuyết, sau này sẽ còn gặp lại. Dựa vào dị năng tốc độ, né tránh zombie, thu gom hết lương thực dự trữ của Lý Hiển Nghiêu, Bạch Nhược Oánh lái xe về chỗ của mình.
Hôm nay, tâm tình Bạch Nhược Oánh rất tốt, trở lại biệt thự thấy mọi người vẫn ngủ say. Cô đi về phía phòng mình, nghĩ đến lúc ở trong không gian, không giống như thường ngày, mà có chỗ nào không giống, cô không để ý lắm. Vì khi đó tâm trí cô đều đặt lên người Lý Hiển Nghiêu. Bạch Nhược Oánh trở lại không gian, khi cô tiến vào, bên trong đang là ban đêm, ngoại trừ tiếng côn trùng ra thì tất cả đều yên tĩnh.
Vậy mà, đột nhiên, cô phát hiện có cái gì không đúng, bên cạnh cái ao cô đào, có xuất hiện một hồ nước, nhưng nước trong hồ không hề trong suốt. Bạch Nhược Oánh tiến lại gần, nhìn kỹ màu sắc nước hồ một chút, sao lại là màu đỏ?