Sống Lại Lần Nữa Ở Tận Thế

Chương 66: NO66

Edirtor: Mai Tuyết Vân

Bạch Nhược Oánh nhìn thấy zombie lao về phía mình, nhanh chóng nâng cao cảnh giác. Đây là lần đầu tiên cô gặp zombie cấp năm sau khi cô giết Lý Hiển Nghiêu. Nhưng lúc này vì có nội đan của dây mây máu, Bạch Nhược Oánh đã không còn là Bạch Nhược Oánh lúc đầu.

Zombie cấp năm hét lên một tiếng, lập tức xông đến, cô vừa đánh nhau với nó vừa thả thần thức ra, cô không dùng đến lửa đen vì có lo lắng của riêng mình.

Bây giờ, bên ngoài zombie cấp năm đã có da thịt, nhưng may mán chỉ số thông minh cũng không cao. Đợi đến khi chọn chúng thành thạo, nếu tùy tiện mặc quần áo trà trộn vào nhân loại, nếu thế thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả.

Cô vốn định dùng lửa đen thiêu rụi con zombie cấp năm này. Nhưng mà nếu làm như vậy thì xương cốt của nó cũng biến mất, không thể khiến giới lãnh đạo của căn cứ chú ý. Không có bằng chứng xác thực chẳng thể tùy tiện chứng minh.

Tình hình hiện tại không tốt, bên ngoài còn có quân đội, nếu mang con zombie này xuất hiện trước mặt bọn họ, hiệu quả cũng tương tự như vậy thôi.

Bạch Nhược Oánh thả thần thức quan sát đám người đang đánh nhau với zombie, cô phát hiện khi zombie ra tay, đám zombie nên ngoài nhiều như vậy lại bất động. Chẳng lẽ zombie cũng có khí thế vương giả? Nếu nói thế cô có thể nhân lúc chúng bất động dẫn dụ zombie đến trước mặt mọi người rồi.

Cô vừa chiến đấu vừa rút lui ra cửa, đột nhiên Bạch Nhược Oánh lắc mình một cái, sử dụng dị năng tốc độ biến mất, zombie cấp năm tức giận.

"Mọi người mau rút lui.'' Bạch Nhược Oánh hét lên, cô cũng bỏ thêm một chút sức mạnh tinh thần bên trong. Việc này khiến cho tất cả mọi người đang chiến đấu với zombie đều nghe thấy được. Mọi người đang đánh zombie, tuy không có một quy chuẩn gì, nhưng họ đã nhìn thấy thân pháp của cô. Nên lời nói của cô rất có hiệu quả, họ vừa đánh vừa nhanh chóng rút lui.

Nói thật ra khi chiến đấu, vì có rất nhiều zombie bất động, mọi người cũng đã tiêu diệt không ít zombie. Mặc dù có thương vong, nhưng kết quả cũng không tệ, nghe cô hét lên, họ cũng không hoảng loạn mà bị thương.

Đúng lúc này, bóng dáng Bạch Nhược Oánh xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó họ phát hiện ra, toàn bộ zombie hình như không cử động, chúng đứng đó có chút run rẩy. Lúc bọn họ đang bực mình, thì cô lại xuất hiện, khiến mọi người ngây dại, cũng khiến cả những người lính trong quân đội ngây người.

Có lẽ họ chưa từng gặp qua zombie cấp bốn, nhưng quân đội đã gặp qua. Toàn thân có cơ thịt không có da, giống như xác người ở trường y, khi nhìn thấy mọi người đều cảm thấy thật đáng sợ. Nhưng lại không đáng sợ bằng zombie trước mặt đây.

Con zombie ngoại trừ cơ thịt, còn có da thịt bọc bên ngoài, chuyện gì đang xảy ra?

Thả thần thức ra, thấy sắc mặt của quân đội và mọi người, Bạch Nhược Oánh biết con zombie cấp năm này đã khiến mọi người chú ý. Lúc này, nó vung tay đánh về phía cô, khiến bọn họ không kiềm được hít sâu một hơi.

Nhưng Bạch Nhược Oánh còn nhanh hơn, hơi ngửa đầu ra sau, tránh được bàn tay sắc nhọn. Hai cái bóng áp sát thoắt ẩn thoắt hiện, sau đó xoay người chém ah về phía đầu zombie, nó lại lách người được. Bấy giờ cô mới biết nó có dị năng tốc độ, Bạch Nhược Oánh thả sức mạnh tinh thần ra, khóa chặt zombie lại.

Thần thức là do không gian của ah mang đến, sau khi Bạch Nhược Oánh cắn nuốt nội đan của dây mây máu, khiến thần thức cường đại hơn. Còn sức mạnh tinh thần cũng là dị năng, bản thân cô là dị năng tốc độ, tuy rằng thần thức và sức mạnh tinh thần đều có thể cảm ứng được zombie cấp năm, nhưng nó cũng có dị năng tốc độ, cho nên cô mới phải dùng thêm sức mạnh tinh thần để chiến đấu.

Mọi người ở đây, không ai dám động đậy, đều sợ sẽ hấp dẫn sự chú ý của nó khiến mạng sống nguy hiểm. Tuy Bạch Nhược Oánh rất lợi hại, nhưng không gì quan trọng bằng mạng sống, hai cái bóng cứ ẩn cứ hiện, giống như phim võ hiệp vậy. Đợi khi bọn họ nhìn rõ, Bạch Nhược Oánh đã chém đầu zombie cấp năm xuống tìm được thủy tinh thể. Cuối cùng mọi người đã hiểu vì sao một cô gái nhỏ bé như Bạch Nhược Oánh có thể hành tẩu giữa mạt thế một mình.

Zombie cấp năm vừa chết, đám zombie đang run rẩy cũng khôi phục lại, bọn chúng bắt đầu tấn công người bên cạnh. Khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, thì zombie đã bị Bạch Nhược Oánh xoay người chém bay.

"Xin chào, cô Bạch, chúng ta cần phải đưa zombie cấp năm này về căn cứ, hơn nữa còn phải báo cáo với lãnh đạo.'' Bấy giờ chiến sĩ cấp ba tiến lên phía trước, tuy cô nói chỉ cần thủy tinh thể của zombie, nhưng nó cũng là do cô giết, bọn họ còn phải hỏi chuyện một chút.

Nghe anh ta nói thế, Bạch Nhược Oánh gật đầu, cô không có ý kiến, thật ra cô cũng có nghĩ đến điều này, cho nên khi tìm thủy tinh thể cũng không phá nát đầu zombie.

Ngay khi anh ta bước ngang qua người cô, đã nghe Bạch Nhược Oánh nói: "Anh hãy thử nuốt trực tiếp thủy tinh thể xem có hiệu quả hay không?'' Nói xong Bạch Nhược Oánh rời đi.

Anh ta nghe được câu nói sau cùng của Bạch Nhược Oánh thì dừng lại một chút, sau đó vẻ mặt không chút cảm xúc tiếp tục bước đi.

"Mọi người, zombie ở đó sau khi bị diệt hết, chắc chắn trong đầu nó sẽ có thủy tinh thể, về phần mấy người sắp thăng cấp, tự mình động thủ đi.''

Nghe lời trưởng quan quân đội nói, mọi người vội vàng đi tìm thủy tinh thể trong đầu zombie. Khi thấy Lý Tiểu Cường tìm thủy tinh thể, Bạch Nhược Oánh nhớ tới việc cô đã xâm nhập vào đầu của hắn. Lúc đó đầu óc hắn không bình thường nên không có phản kháng, nếu zombie cũng như thế, đều không có ý thức. Vậy cô dùng thần thức thâm nhập vào đầu zombie rồi lợi dụng không gian lấy đi thủy tinh thể của nó, vậy là không cần phải động thủ giết zombie nữa rồi? Nhưng cô lại nhớ tới ah, không được, ah cần uống máu.

Nhưng mà lúc này, dường như nghe thấy lời nói của Bạch Nhược Oánh, ah run rẩy từng đợt, Bạch Nhược Oánh tiếp nhận tin tức của nó, nó đã nói bản thân mình không cần uống máu nữa rồi. Lúc trước nó cần uống máu vì muốn hình thành ao máu, còn để cung cấp máu cho ao, hiện tại ao máu đã không còn, nó cũng không cần uống máu nữa rồi.

Biết ý của ah, Bạch Nhược Oánh đột nhiên muốn biết thân phận thật sự của Mặc Doãn Cuồng, còn về những hiện tượng kỳ quái trong không gian của bản thân. Song khi cô hỏi ah, ah lại ngậm miệng không nói chuyện. Bạch Nhược Oánh muốn hỏi lại nhưng ah lại nói là chưa đến thời điểm, sau đó lại im lặng. Bạch Nhược Oánh cau mày lắc đầu không thôi, thôi, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô, chờ đến khi có cơ hội sẽ phải thử một lần.

Bấy giờ, sĩ quan lớn tuổi nhìn Bạch Nhược Oánh, rồi đi đến chỗ cô, "Cô Bạch, xin chào, cô họ Bạch à, như vậy cô có biết Bạch Liên Thành không?" Trong mắt sĩ quan lớn tuổi lóe lên sự kích động, sắc mặt biến đổi một chút.

Thật ra khi ông ấy đến chỗ cô, nói ra cái tên này, cũng khiến Bạch Nhược Oánh ngây người.

Bạch Liên Thành, là tên của ba ba mà, như vậy người trước mặt là ai?

Không ngờ bản thân vô tình gặp phải zombie cấp năm, khi lấy được thủy tinh thể cấp năm Bạch Nhược Oánh vốn muốn rời đi. Lại không ngờ nghe được tên của ba mình, Bạch Nhược Oánh không ngừng suy nghĩ, người này là ai, vì sao lại biết tên ba mình.

Tiến vào căn cứ của quân đội, Bạch Nhược Oánh nhìn thấy một quảng trường lớn, trên quảng trường dựng lên một dãy phòng tạm thời, không thể gọi là phòng. Vì nó chỉ có ba tấm gỗ chắn ba vách và một tấm rèm cắt ngang. Nhưng cho dù như vậy, bên trong cũng đầy ắp người, lại có tiếng ồn ào xen lẫn tiếng trẻ con khóc, cộng hưởng với nhau, may mà thời tiết ấm áp, nếu là mùa đông, không biết còn bao nhiêu người chết.

Nghe nói những người này đều là từ thành phố khác đến hoặc người ở tạm, nói đơn giản, đây là khu ổ chuột, nhưng căn cứ cũng được cho là tốt. Ít nhất mỗi ngày bọn họ cũng có được một cái bánh mì và chén nước, miễn cưỡng cũng sống được. Phía trước là căn cứ H, ngoại trừ khi mới vào thành được miễn phí đồ ăn, sau đó muốn thức ăn thì phải tự mình làm lấy.

Phía sau khu ổ chuột là một bức tường, phía sau bức tường lại là một cảnh tượng khác. Phân hóa giàu nghèo rất rõ ràng, Bạch Nhược Oánh cảm thán, thật sự là không cùng đẳng cấp. Ở nơi này canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, chắc là sợ sẽ phát sinh bạo loạn.

Ở phòng trực ban riêng biệt, còn có lính gác, không khác gì so với khu dị năng giả ở căn cứ thủ đô hiện nay. Hầu như đều là biệt thự, dù là mạt thế thì cũng giống nhau, chỉ cần là người có năng lực, hoặc là có thủy tinh thể, có thể tận hưởng cuộc sống. Cho nên ở tiểu khu này không phải dị năng giả thì cũng là người nhà quân nhân. Qủa nhiên là khu của kẻ có tiền, không có bùn đất rác rưởi, cũng không có tiếng huyên náo, ở trong này hoàn toàn không có cảm giác tận thế đã đến.

"Cô Bạch, mời theo tôi.'' Lúc này dị năng giả cấp ba kia đưa Bạch Nhược Oánh đến khu nhà giàu.

Anh ta tên là Bạch Tử Kiều, là con trai của ngài sĩ quan lớn tuổi kia. Không ngờ lại chính là bác hai của cô, hình như lúc trước người nhà mình đã từng đến nhà nội tìm bọn họ, lúc đó ấn tượng của cô với họ đã không tốt.

Theo sau Bạch Tử Kiều, Bạch Nhược Oánh đi tới trước một ngôi biệt thự. Đúng lúc này, cửa vừa mở, có vài người từ bên trong đi ra, nhìn dáng vẻ rất lưu manh, là loại con cái nhà có quyền có thế.

"Á, anh họ, anh đã trở về rồi? Em còn tưởng mấy nay anh không ở nhà, chắc đã chạy đến chỗ cô nào ôm ấp không rời được chứ.'' Một đám đàn ông trẻ tuổi ăn mặc sạch sẽ đi tới, trong đó có một kẻ nhuộm tóc hồng, tuổi còn nhỏ, mở miệng đã nói những lời ngông cuồng.

"Thật là, anh họ ra ngoài mua vui lại không mang theo bạn bè, thực sự không tốt nha!'' Lúc này một người khác ôm một cô gái, giễu cợt nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất