Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 154

Về đến nhà, Thẩm Y Y bất ngờ phát hiện Lý Thâm đã trở về, anh đang ở trong sân kéo nước từ giếng lên.

"Cha!" Tiểu Bảo nhìn thấy cha cậu bé, rất hào hứng, chạy tới muốn ôm một cái.

Lý Thâm dùng một tay bế cậu bé lên, nhìn về phía vợ anh, ngũ quan tuấn tú hiện lên vẻ vui vẻ: "Vợ, em đi đâu?"

"Anh đoán." Thẩm Y Y nói một câu tăng tính tò mò.

"Em đi đến nhà Cường Tử tìm vợ cậu ta hả?" Lý Thâm suy đoán.

"Không phải." Thẩm Y Y lắc đầu, không lừa anh nữa: "Đến trường học, con của anh ngày đầu tiên đi học đã bị gọi phụ huynh, anh thấy giỏi không?”

Lý Thâm: "..." Không cần hỏi anh cũng biết là ai, là cái thằng oắt con đó chứ đâu!

"Bởi vì đánh nhau?"

Thẩm Y Y gật đầu, lại lắc đầu: "Cũng không phải vậy, người khác đánh, sau đó nó ở bên cạnh làm loạn."

Lý Thâm: "..." Là chuyện mà thằng hai nhà anh có thể làm.

Trêu chọc con trai nhà mình xong, Thẩm Y Y bảo Tiểu Bảo chơi với Lang Nha, sau đó bắt tay vào chuẩn bị cơm trưa với Lý Thâm, làm thịt heo băm sốt tỏi Tứ Xuyên và trứng chiên sốt cà chua, mùi thơm lan tràn đến nhà bên.

Vừa khéo Lý Nhị Nha đi ra ngoài tán gẫu trở về, nghe thấy mùi thơm thì mắt sáng rực lên.

Thịt?

Lý Nhị Nha ngửi mùi thịt trong không khí, vô cùng mừng rỡ.

Sáng sớm đã vào thị trấn mua thịt về làm, chị dâu ba của cô ta quả nhiên là đặt cô ta ở trong tim, cô ta không nhìn lầm người!

Lý Nhị Nha cảm động đến rơi nước mắt, vui sướng vào phòng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía phòng bếp, nói: “Chị dâu ba, chị làm món gì vậy? Thơm quá..."

Lời còn chưa dứt, liền nhìn thấy nước canh khoai lang trong nồi, Lý Nhị Nha: "..."

"Đừng nghĩ nữa, là nhà chị dâu hai ở sát nhà con đang nấu ăn.” Mẹ Lý bổ sung một đao.

Lý Nhị Nha: "..." Là ai ăn không nổi nhỉ?

Lúc này cô móc ra một đồng và phiếu thịt, đưa cho Giang Ái Linh: "Chị ba, chị đi mua thịt, đêm nay chúng ta cũng ăn thịt!"

"Ôi, được thôi." Giang Ái Linh vốn bởi vì uổng công tổn thất 20 đồng đang rất thương tâm, lúc này đã không thương tâm nữa, chạy đi tìm Lý Tam Hoành vào thị trấn mua thịt, đêm nay bọn họ phải ăn thịt!

Mẹ Lý: "..." Đứa con gái này, có phải bị bệnh hiểm nghèo gì không?

Lý Nhị Nha không phải có bệnh hiểm nghèo gì, cô ta là muốn so với Thẩm Y Y, sau khi biết Đại Bảo và Nhị Bảo đều muốn tham gia cuộc thi học vượt, cô ta cũng ghi danh cho con trai của cô ta rồi.

Cuộc thi học vượt sẽ bắt đầu sau một tuần khai giảng.

Một đêm trước lúc cuộc thi học vượt diễn ra, Nhị Bảo nước tới chân mới nhảy, đêm hôm tối mịt quấn quít mẹ hỏi: “Mẹ, cái âm này mình đọc thế nào?”

"Đây là dấu gì?"

"Mẹ, bài tập toán này tính thế nào?"

Khiến cho Thẩm Y Y vừa bực mình vừa buồn cười, sau đó cha cậu bé xách cậu bé để qua một bên, cậu bé lại ỉu xìu chạy đi hỏi anh cả của cậu bé.

Chỉ thi ngữ văn và toán học, thành tích sẽ có sau ba ngày thi, Đại Bảo không ngoài dự liệu đều được một trăm điểm, vững vàng trở thành một học sinh tiểu học lớp hai. Tuy rằng Nhị Bảo không thích học, nhưng mà nhiệm vụ mẹ cậu bé bố trí cho cậu bé, cậu bé đều rất nghiêm túc hoàn thành, đương nhiên đạt được tiêu chuẩn.

Bấy nhiêu đã đủ khiến cậu bé mừng rơn, trở về chia sẻ tin vui với mẹ mình trước tiên: “Mẹ, con thi học vượt thành công, ngữ văn thi được tám mươi điểm, toán học thi được tám mươi lăm!"

Tiểu Bảo móc bài thi của anh cả ra, lặng lẽ bổ sung thêm một câu: "Anh cả thi hai môn được một trăm điểm.”

Sau đó đã bị anh hai của mình thưởng cho một cái cốc đầu: "Nếu em đi thi thì có khi sáu mươi… Không, mười điểm cũng không đạt nổi.”

Tiểu Bảo ôm cái đầu đáng thương nói: "Em vẫn chưa lớn!”

"Lúc trước anh lớn cỡ em đã có thể thi sáu mươi điểm rồi!" Nhị Bảo liếc xéo Tiểu Bảo, nói như thật!

Sau đó cậu bé cũng bị anh cả của mình thưởng một cái cốc đầu: "Nói dối đã không uốn lưỡi, còn dám đánh Tiểu Bảo?"

Nhị Bảo hoảng hốt chạy mất.

Đương nhiên, cũng có rất nhiều đứa trẻ không học vượt thành công. Có không ít đứa trẻ lớn tuổi một chút lựa chọn không đi học, tuổi Lý Thiết Trụ khi đặt trong số đó không xem là lớn, nhưng nó cũng không muốn đi học, vì vậy về nhà tiếp tục lêu lỏng.

Cha Lý có lòng muốn nói chút gì đó, nhưng hôm nay đã ở riêng rồi, Giang Ái Linh không cho ông can dự, ông cũng lực bất tòng tâm, quyết đoán để mặc Lý Thiết Trụ.

Ngoài ra, đám người Đại Hoa, Vượng Tài và Hà Vệ Đông cũng thi đậu vào lớp hai, Đại Hoa là học sinh nữ tuổi lớn nhất trong lớp hai.

Dù sao Từ Cẩm Hiên có một người cha làm giáo viên, lúc trước tuy rằng chưa đi học, nhưng cũng đã sớm được học, bài thi cũng không khó cho lắm, nên cũng đã lên lớp hai.

Sau khi mẹ Lý biết được: "..." Dường như bà đã biết con gái bà đang suy nghĩ gì rồi.

Đây là muốn so với nhà thằng hai? Dã tâm của nó có hơi lớn quá rồi nhỉ?

Sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo đến trường, Thẩm Y Y chăm Tiểu Bảo ở trong nhà, mỗi ngày ngoại trừ đọc sách và chơi với Tiểu Bảo, nhàn rỗi nhàm chán. Cô tốn không ít tâm huyết lên các món ngon. Thế cho nên Đại Bảo và Nhị Bảo mỗi ngày tan học đều có rất nhiều món ăn ngon, có khi Thẩm Y Y cũng sẽ đưa một ít bảo Đại Bảo, Nhị Bảo chia sẻ với các bạn.

Bạn bè của Đại Bảo không nhiều lắm, sau khi cậu bé đến trường thì lại càng yên tĩnh, người cậu bé lui tới ngoại trừ Nhị Bảo thì là Vượng Tài.

Chủ nhiệm lớp bọn nó vẫn là giáo viên Tiểu Ngô, giáo viên Tiểu Ngô vì thế còn tìm Thẩm Y Y, nghi ngờ tính cách Đại Bảo là có phải từng chịu tổn thương tâm lý gì hay không, nói cậu bé quá hướng nội. Thẩm Y Y lại càng hoảng sợ, bởi vì lúc Đại Bảo ở nhà rất lạc quan hoạt bát, ưa thích thảo luận những điều ở phương diện học tập cùng cô, rất tích cực làm việc nhà, lúc giáo huấn Nhị Bảo thì càng không nương tay, cô không nhìn ra có tổn thương tâm lý gì.

Là cô quá vô tư sao?

Thẩm Y Y không nén được hoài nghi, về nhà lập tức quan sát, phát hiện thật ra Đại Bảo vẫn rất ưa thích trò chuyện với cô, cô bèn hỏi thẳng Đại Bảo. Qua đó mới biết là cậu bé cảm thấy những học sinh trong lớp đều quá ngây thơ, không biết nên chơi với bọn họ như thế nào.

Thẩm Y Y: "..." Được rồi, là đứa bé thông minh từ sớm.

Vì để dời lực chú ý của Đại Bảo, Thẩm Y Y bắt đầu suy nghĩ dạy Đại Bảo cái khác. Bởi thế hằng ngày Đại Bảo lại thêm hai nhiệm vụ, luyện thư pháp, học tiếng Anh. Mà khi so sánh, Nhị Bảo ồn ào, hoạt bát hơn Đại Bảo rất nhiều. Kể từ khi Đại Bảo đi học, không đến thời gian ăn cơm thì Thẩm Y Y sẽ rất ít khi nhìn thấy người.

Nếu hỏi cậu bé đang làm gì? Cậu bé không làm gì cả, ra về cậu bé sẽ đeo cái sọt đi cắt cỏ lợn với mấy đứa Hà Vệ Đông, chỉ với một ít thời gian sau khi tan học, cậu bé vẫn có thể kiếm được năm, sáu công điểm.

Quan hệ của cậu bé và mấy đứa Hà Vệ Đông càng phát triển càng tốt rồi, có một lần Thẩm Y Y còn nghe Hà Vệ Đông gọi là anh cả của nó.

Thẩm Y Y!!!

Giáo viên Tiểu Ngô thì cũng thương yêu không dứt với cậu bé, lại chạy đến tìm Thẩm Y Y, nói Nhị Bảo thường xuyên cầm đầu lớp học quậy phá, thế cho nên những bạn học khác cũng làm loạn với Nhị Bảo, hy vọng Thẩm Y Y có thể quản lý giúp. Thẩm Y Y chỉ cho giáo viên một chiêu… để Nhị Bảo làm lớp phó kỷ luật. Giáo viên Tiểu Ngô làm đúng theo biện pháp của cô, kết quả…

Buổi tối Nhị Bảo uy phong lẫm liệt chạy về nói với Thẩm Y Y: "Mẹ, con đã lên làm cán bộ trong lớp rồi, lớp phó kỷ luật. Anh cả không có đảm nhiệm đâu đấy!”

Thẩm Y Y đang giặt quần áo, nghe vậy nín cười nói: "À, chức vụ đó làm gì?"

"Quản lý kỷ luật!" Giọng điệu Nhị Bảo đặc biệt kiêu ngạo: "Ai dám nói chuyện con sẽ vỗ bàn, bọn họ lập tức không dám nói thêm nữa, ngay cả giáo viên cũng khen con!"

"Giỏi quá!" Thẩm Y Y tặng cậu bé một ngón tay cái. Nhị Bảo càng kiêu ngạo rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất