Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 158

Cuối cùng, cá của Nhị Bảo nấu đương nhiên không thể ăn được nữa, cậu bé chột dạ không thôi, cứng miệng nói: “Còn ăn được mà nhỉ?”

“Vậy con nếm thử xem?” Lý Thâm múc một thìa, nhìn cậu bé.

Nhị Bảo: “…” Há miệng ra rồi lại ngậm lại. Cuối cùng, đành phải nhắm mắt, há miệng dưới ánh mắt trêu chọc của cha.

Lý Thâm nhìn biểu cảm không sợ c.h.ế.t của cậu bé, môi ngoắc ngoắc lên, thật sự đút cho cậu bé một ngụm nhỏ.

“Ọe…” Nhị Bảo muốn nôn theo bản năng, rốt cuộc mở mắt ra liền thấy mặt cha cậu, cậu lại nhắm mắt.

Gương mặt nhỏ nhăn như trái khổ qua nhưng vẫn muốn giả dạng như ăn rất ngon, “Được, ngon!” Không ngờ rằng giọng cậu như sắp khóc tới nơi.

Lý Thâm nhét cái thìa vào tay cậu bé, “Vậy con ăn hết đi đó!”

Nhị Bảo: “…” Ông ấy có thể không phải là cha ruột mình.

Nhị Bảo đương nhiên không ngốc như thế, tìm một cái cớ rồi chuồn mất.

Lý Thâm lần nữa đến vườn rau nhổ hai củ cải về, cùng với xương sườn làm canh sườn nấu củ cải. Ngoài ra còn chiên thêm một cái trứng đơn giản.

Đợi đến lúc ăn cơm tối, trời đã tối rồi.

Lúc từ huyện thành về, Thẩm Y Y đói, Lý Thâm đi tiệm cơm Quốc Doanh mua một cái bánh bao lớn cho cô. Thế nên cô không phải là rất đói, liền múc một bát canh sườn, bưng trên tay, từ từ uống.

Xương sườn bây giờ còn rất ít thịt, một ít thịt đó ăn rất ngon.

Lý Thâm lựa cái có thịt cho cô, Đại Bảo, Nhị Bảo cũng nhao nhao bắt chước cha, lựa hết sườn có thịt để vào chén cô.

Đến cả Tiểu Bảo thích ăn hàng cũng bỏ cái mà cậu cho là ngon vào trong bát cô.

Nhìn đống sườn chất thành núi trong bát, Thẩm Y Y: “…”

Buổi tối, rửa mặt xong quay lại phòng, ba anh trai bắt đầu quay quanh đứa trẻ trong bụng cô tiến hành thảo luận.

“Mẹ, bây giờ em gái đang ở trong bụng mẹ sao?”

“Đúng vậy, nhưng cũng có thể là em trai á.” Thẩm Y Y cảm thấy vẫn cần phải nhấn mạnh. Tuy cô và Lý Thâm cũng nghĩ thế, con gái là tốt nhất, dù sao trong nhà cũng đã có nhiều con trai thế rồi.

Nhưng nếu là con trai, vậy cũng chẳng sao.

Đều là con của cô cả, cô yêu hết.

Nhưng ba đứa nhỏ thì không như thế, bọn chúng đều vẫn còn là trẻ con, suy nghĩ chưa chín chắn. Nếu lúc đầu bọn chúng nhận định rằng trong bụng cô là em gái, cuối cùng sinh ra một em trai thì bọn chúng chắc chắn sẽ rất thất vọng, từ đó về sau việc ghét bỏ em trai cũng không phải là không thể có.

Ngoài ra, cô sinh xong lần này thì tuyệt đối sẽ không sinh nữa. Lỡ như đến lúc đó bọn chúng vẫn quấn lấy cô đòi một em gái thì cô sẽ rất đau đầu.

“Em trai cũng được, con chưa có em trai!” Tiểu Bảo nói.

“Con hy vọng đó là một em gái “ Nhị Bảo nói tiếp: “Bởi vì con đã có em trai rồi!”

“Là em nè!” Tiểu Bảo tự chỉ mình, cười hì hì.

Nhị Bảo ghét bỏ nhìn nó, “Vẫn là em gái đáng yêu!”

Tiểu Bảo bĩu bĩu môi, “Anh hai đáng ghét, vẫn là anh cả tốt!”

Nói đoạn, lắc m.ô.n.g một cái, quay qua ôm anh cả của nó, “Anh cả, anh có thích em không?”

“Không thích.” Đại Bảo rất lạnh lùng gạt nó xuống.

“Ha ha.” Nhị Bảo trong nháy mắt đắc ý: “Người anh cả thích là anh!”

Tiểu Bảo vẫn không nhụt chí, lại đến ôm anh cả; “Anh cả, anh thích em hơn anh hai phải không?”

Đại Bảo vốn thích cả hai đứa như nhau, nhưng không lọt mắt cái dáng vẻ cười ti tiện của Nhị Bảo: “Đúng.”

Tiểu Bảo lập tức đắc ý, ôm lấy anh cả đòi hôn hôn.

Nhị Bảo: “…” Buồn anh hai rồi, em với anh mới là sinh đôi mà!

Nó quay đầu nhìn mẹ nó, thề phải hòa nhau một ván: “Mẹ, giữa con, anh cả và em Tiểu Bảo thì mẹ thích đứa nào nhất.”

Thẩm Y Y nằm không dính đạn: “…”

Nhưng câu hỏi này cô không cần trả lời, bởi vì Lý Thâm không cho phép người khác làm khó vợ anh, cho dù là con của anh thì cũng không được!

Anh liếc Nhị Bảo: “Ngứa đòn hả?”

Nhị Bảo lập tức ủ rũ, lầm bà lầm bầm đi tìm mẹ an ủi. Thẩm Y Y đương nhiên biết thằng con thứ hai của cô chỉ giả vờ thôi, buồn cười xoa xoa đầu nó, “Được rồi, đi nghe Tây Du Kí đi!”

Ba đứa nhỏ trong nháy mắt bị thu hút sự chú ý, quay đầu đi nghe Tây Du Kí cả rồi.

Sau khi tiếng kèn báo kết thúc chương trình, Thẩm Y Y và Lý Thâm đi về căn phòng nhỏ.

Sau khi Lý Thâm lên giường sưởi nằm, anh ôm vợ mình vào lòng, tay anh đặt trên bụng cô, bàn tay to lớn mang theo chút thô ráp và ấm áp.

Thẩm Y Y cong cong môi, lúc mang thai mà được cẩn thận che chở, không có người mẹ nào là không vui cả.

“Vợ, ngủ ngon.” Lý Thâm cúi đầu hôn môi cô một cái.

“Ngủ ngon.” Thẩm Y Y tìm một tư thế thoải mái, cơn buồn ngủ kéo đến.

Ngày thứ hai, lúc Thẩm Y Y thức dậy, Đại Bảo và Nhị Bảo đã đi học rồi, Lý Thâm vẫn chưa đi, đang nhào bột trong bếp.

“Anh đang làm gì vậy?” Thẩm Y Y hỏi.

“Anh làm vài cái màn thầu.” Lý Thâm nói: “Nếu mấy tên tiểu tử thối đó đói thì để bọn chúng tự ăn màn thầu. Vợ à, em đừng để bản thân mệt mỏi.”

Thẩm Y Y buồn cười: “Em chỉ mang thai thôi mà, đến nỗi nào đâu? Trong thôn vẫn còn rất nhiều cô gái sắp sinh tới nơi rồi mà vẫn xuống đồng đó.”

“Người khác anh không quan tâm.” Lý Thâm quay đầu, cười: “Nhưng em là vợ anh, anh không muốn em cực như thế.”

Thẩm Y Y cong cong môi, có màn thầu thì chắc chắn sẽ bớt được việc, dù là cô có đói, không muốn nấu cơm thì chỉ cần hấp một lúc là được.

Buổi trưa Lý Thâm đi làm, buổi tối về nói với cô: “Vợ, anh chuyển qua tuyến đường ngắn rồi, sau này có thể có thêm nhiều thời gian với em.”

“Trong đội đã đồng ý rồi?” Thẩm Y Y vô cùng ngạc nhiên, tốc độ nhanh thế?

“Cứ nói một tiếng là được.” Lý Thâm nói, nếu chuyển qua tuyến ngắn thì anh không cần phải đi quá xa, dù có đi công tác thì cũng là hai ba ngày, có thể có thêm nhiều thời gian để ý chuyện trong nhà.

Thẩm Y Y gật gật đầu. Quan hệ của Lý Thâm trong đội vận tải không tệ, quan hệ với Lương Quân cũng tốt, muốn chuyển sang tuyến đường ngắn thì cũng không phải là chuyện khó.

Nhưng vẫn có ảnh hưởng đối với anh, là Vu Hồng chạy đến nói với cô.

Lý Thâm xin Lương Quân chuyển qua tuyến đường ngắn với lý do cô ấy có thai rồi, thế nên Vu Hồng cũng được biết tin cô đã mang thai, đặc biệt trích một chút thời gian qua thăm cô, còn xách không ít đồ bổ đến.

Đây là lần đầu tiên bà ấy đến nhà Thẩm Y Y, tường xanh ngói xám, sạch sẽ tao nhã, cũng không trang trí gì nhưng nhìn thì có một phong vị riêng biệt, kinh ngạc nói: “Chị thấy cũng không có gì đặc biệt, thế nào nhìn lại có cảm giác thoải mái thế này? Khiến cho chị muốn ở lại đây luôn.”

“Cũng chỉ tùy tiện sửa sang thôi ạ.” Thẩm Y Y khiêm tốn nói: “Chị mà muốn ở lại thì lúc nào em cũng hoan nghênh.”

Vu Hồng cũng chỉ nói thế thôi, thật sự ở lại thì ở đây cũng không có chỗ cho bà ấy, bèn cười ngắt lời, bỏ qua.

Thẩm Y Y nhìn thấy Vu Hồng đem tổ yến, sữa bột, sữa mạch tinh, lẫn lộn nhiều thứ đồ bổ sang, cười trách, nói: “Chị cũng khách sáo quá đi? Sao lại mang nhiều đồ thế này?”

“Không nhiều, thai phụ cần phải được bồi bổ tốt, phụ nữ chúng ta không thể nào tự ủy khuất mình được.” Vu Hồng nói.

Thẩm Y Y thấy bà ấy dù đã lớn tuổi nhưng vẫn giữ da mặt rất tốt, gật đầu tán đồng: “Không sai!”

“Nhưng mà đầu kì có thể ăn nhiều, đợi đến cuối kì thì đừng ăn nhiều vậy nữa.” Vu Hồng lấy kinh nghiệm của người từng trải ra nói: “Nếu không thai quá lớn sẽ khó sinh.”

“Vâng.” Dáng vẻ Thẩm Y Y là đã tiếp thu rồi.

Vu Hồng chợt nhớ ra chuyện cô đã sinh ba đứa con rồi, vỗ đầu một cái, oán trách: “Nhìn em trẻ quá, khiến chị có ảo giác em là người mới.”

“Em cũng tương đương với người mới rồi.” Thẩm Y Y rất cảm kích chuyện Vu Hồng truyền dạy kinh nghiệm: “Hai lần thai trước đều mơ mơ hồ hồ, cái gì cũng không biết.”

“Đó là vì em có một người chồng tốt.” Vu Hồng đáng tiếc nói: “Biết em có thai liền đi xin chuyển sang tuyến đường ngắn, cậu ấy mà kiên trì chạy đường dài thêm hai ba tháng nữa thì đợi đến lúc bầu tiểu đội trưởng của năm sau nhất định sẽ có phần của cậu ấy!”

“Anh Thâm nhà em có thể nhanh chóng thăng lên chức tiểu đội trưởng vậy sao?” Thẩm Y Y vô cùng kinh ngạc.

Cả một đội vận tải có hơn năm mươi người, Lý Thâm mới vào đội vận tải chưa được một năm, nếu xét theo lý lịch thì xếp thế nào cũng rất khó đến lượt anh đấy chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất