Mẹ Lý nghe vậy, lại tiếp tục kéo Vương Yến rời đi, trong miệng vẫn không quên quở trách: "Mẹ Vệ Đông, sao cô không hiểu chuyện thế này, không phải đã nói con dâu nhà tôi mệt mỏi phải nghỉ ngơi đầy đủ sao? Cô với nó có quan hệ tốt, thế không phải nên suy nghĩ cho sức khỏe của nó, đừng để mệt mỏi sao? Được rồi, được rồi, ngày mai lại đến xếp hàng nhé, được không?"
Mẹ Lý ngoài miệng xí xô xí xào, hoàn toàn không cho Vương Yến có cơ hội nói chuyện, khi đã đến cửa ra vào thì đẩy Vương Yến đi ra, sau đó đóng cửa lại.
Vương Yến nhìn vào cửa đóng trước mặt, vẻ mặt u oán, Thẩm Y Y suýt chút nữa cười ra tiếng.
Ngày hôm sau, Vương Yến là người đầu tiên chạy tới, hấp tấp lôi kéo Thẩm Y Y làm thân.
Thẩm Y Y không trêu chọc cô ta nữa, viết câu đối cho cô ta, nhưng không quên thu hai quả trứng gà cô ta đặt trong túi quần như bảo bối.
Vương Yến: "..." Cô đuổi cô ta ra ngoài cũng thôi đi, còn thu hai quả trứng gà của cô ta, quả thực quá keo kiệt!
...
Thẩm Y Y sau một tuần trước năm mới đã viết câu đối cho người ta xong, mỗi ngày ghi một lúc, ghi đến một ngày trước giao thừa mới hết.
Ngày hôm nay, Lý Thâm cuối cùng đã nghỉ.
Năm nay Thẩm Y Y không vào thành phố, chưa mua quần áo mới cho mấy đứa nhỏ nhưng cô đã dặn dò Lý Thâm.
Lý Thâm mua, ngoại trừ mua cho mấy đứa nhỏ thì cũng mua cho cô một bộ. Là một chiếc áo khoác ngoài dài vải len và một chiếc quần bông dày, còn có một đôi giày da.
Thẩm Y Y thử mang vào, cô mang thai năm tháng rồi, bụng đã to ra, Lý Thâm mua quần áo là dựa vào kích cỡ bây giờ của cô, mặc vào vừa vặn.
Kiểu dáng nếu như ở thời sau thì trông không đẹp lắm, nhưng ở thời bây giờ thì rất đẹp.
Cô là một người yêu cái đẹp, bởi vì thời bây giờ không tiện trang điểm cho bản thân quá lố, cho nên cô đã đặt rất nhiều công sức vào việc bảo dưỡng. Đặc biệt là sau khi mang thai, cô được Lý Thâm săn sóc không tệ, cả người nhìn nõn nà, hồng nhuận phơn phớt, cộng thêm cô vốn có ngũ quan trác tuyệt, kể cả mặc bao tải cũng là rất đẹp chớ nói chi là mặc kiểu dáng tương đối thời thượng của đương thời.
Thẩm Y Y chú ý tới Lý Thâm ngồi ở giường bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cô, một lúc lâu vẫn không động đậy, vươn tay quơ quơ trước mắt anh, trêu ghẹo anh: "Có phải vợ của anh rất đẹp, khiến anh nhìn đến si mê?"
"Ừ." Đôi mắt Lý Thâm rũ xuống, sau khi phát hiện vợ anh càng vui vẻ, anh há miệng là khen: "Vợ anh trong mắt anh chính là đẹp nhất."
Thẩm Y Y bị anh ca ngợi lấy lòng thẳng thắn, không có người phụ nữ nào không thích được ca ngợi. Đặc biệt là người này còn là chồng của cô, lời ca ngợi của anh tại một mức độ nhất định đã nói lên sức quyến rũ của cô.
Khóe môi không kìm được giơ lên, oán trách nói: "Miệng lưỡi trơn tru."
Lý Thâm liếc mắt đưa tình với vợ anh: "Khẩu thị tâm phi."
???
Thẩm Y Y trừng mắt với Lý Thâm, ánh mắt nguy hiểm: "Anh nói người nào?"
"Nói anh... Không." Lý Thâm theo bản năng nói, một giây sau phản ứng kịp anh vừa mới khen vợ anh, vì vậy anh không do dự bán con của anh: "Nói mấy đứa nhỏ!"
"..."
Thẩm Y Y không tiếp tục chủ đề này, nở nụ cười, đồng thời đánh anh một cái: "Anh chính là một người cha gài bẫy con!"
Lý Thâm cũng không nhịn cười được, chỉ cần có thể tranh thủ có được niềm vui của vợ anh, gài bẫy mấy đứa nhóc con không thành vấn đề!
Mấy đứa nhỏ đang ở phòng sát vách vui mừng đổi quần áo mới đều hắt hơi một cái, Nhị Bảo hít hít cái mũi nhỏ: "Nhất định là thằng ranh Hà Vệ Đông đang mắng em, đợi lát nữa em sẽ đi tìm cậu ta tính sổ!"
Đại Bảo điềm nhiên nhìn cậu bé một cái: "Thế ai mắng anh và Tiểu Bảo thế?"
"Dù sao cũng không phải em.” Nhị Bảo lập tức phủ nhận, anh vừa mới làm dơ sách của anh cả, chỉ sợ anh cả của cậu bé mượn cơ hội này tính sổ với cậu bé, muốn chuyển dời lực chú ý của anh cả mình, nói: "Anh cả, anh nhìn quần áo mới của em thật là đẹp!"
Tiểu Bảo kéo tay anh hai, vẻ mặt thành thật nói: "Anh hai, bây giờ có lẽ anh nên khen quần áo của anh cả đẹp!"
"Đúng đúng đúng." Nhị Bảo phản ứng kịp: "Anh cả quần áo của anh thật là đẹp, đẹp hơn của em nữa!”
Đại Bảo không muốn để ý đến cậu bé, Đại Bảo đổi quần áo mới rồi, để lại đến khi lễ mừng năm mới mặc.
Cơm tất niên năm nay, không phải mỗi nhà đều ăn riêng, năm nay phải sang nhà cũ ăn.
Thẩm Y Y vừa nghĩ tới trước đây, Giang Ái Linh nhiều chuyện lắm mồm đó sẽ không muốn đi qua, vì vậy cô ăn xong bữa sáng là ở trong nhà nghe đài phát thanh.
Lý Thâm và mấy đứa nhỏ quét dọn nhà cửa xong là sang bên nhà cũ hỗ trợ.
Bọn họ qua đó chưa tới một hồi, mẹ Lý đã chạy qua: "Vợ thằng hai!"
"Mẹ, tại sao mẹ tới đây?" Thẩm Y Y hỏi.
"Mẹ tới đây nói với con một tiếng, năm nay nhà thằng ba không ăn cơm tất niên cùng chúng ta." Mẹ Lý nói.
Thẩm Y Y: “???”
Phản ứng đầu tiên của cô là hơi ngạc nhiên… Mẹ Lý tới đây chỉ để nói với cô chuyện này?
Mẹ Lý cho cô một ánh mắt khẳng định.
Bà biết Thẩm Y Y và bà rất phiền chán Giang Ái Linh, nhìn thấy Lý Thâm và mấy đứa nhỏ đi qua, không thấy Thẩm Y Y là biết ngay cô ở nhà tìm bình yên, quyết định tới đây nói với cô một tiếng.
Thẩm Y Y nhíu mày: "Được, vậy em đi về trước đi, con đổi xong quần áo sẽ qua."
"Không sao, mẹ chờ con." Mẹ Lý nói, sau đó vào lúc đợi Thẩm Y Y thay quần áo đã bắt đầu kể lể với Thẩm Y Y về nhà thằng ba.
Thẩm Y Y qua đó mới biết, năm nay sở dĩ nhà em ba không có ăn cơm tất niên cùng bọn họ, ngoại trừ ân oán giữa mẹ Lý và Giang Ái Linh ra thì còn có một nguyên nhân chính là, năm nay Lý Tam Hoành nghe lời Giang Ái Linh, lấy lý do lương thực trong nhà không đủ ăn, từ chối nộp lương thực hàng năm để hiếu thuận cha Lý, mẹ Lý đã bàn bạc xong trước lúc ra riêng.
Nếu như hai vợ chồng bọn họ thật sự khó khăn đến mức không có lương thực để giao thì không nói. Nhưng năm nay là năm đầu tiên bọn họ ở riêng, lúc ra riêng còn chia hai trăm đồng, tuy rằng trong lúc đó có xây dựng phòng bếp cùng với bồi thường tiền gì gì đó, đã dùng đi một tí, nhưng tuyệt đối không đến nỗi ngay cả một chút lương thực cũng không có mà hiếu kính cha Lý, mẹ Lý.
Trước kia mẹ Lý thương yêu nhất là Lý Tam Hoành và Lý Thiết Trụ, có thể nói là trước lúc chưa cãi nhau mà trở mặt thì thương yêu nhà bọn họ nhất rồi.
Hôm nay chỉ hiếu kính bọn họ cũng không muốn hiếu kính, sao mà cha Lý, mẹ Lý không thất vọng cho được?
Thế cho nên chuyện này trở thành một sợi dây dẫn lửa, sợi dây dẫn lửa đã dẫn lửa đốt cháy cha Lý, mẹ Lý, lúc trước bởi vì Lý Tam Hoành che chở Giang Ái Linh mà ngỗ nghịch bọn họ, thất vọng tích góp từng tí từng tí một. Không có cãi lộn, cha Lý, mẹ Lý chỉ nói thẳng, về sau bọn họ và nhà thằng ba sẽ bỏ qua tất cả, và bọn họ sẽ xem như không có đứa con trai Lý Tam Hoành này nữa. Coi như là đã hoàn toàn trở mặt rồi.
Mẹ Lý vừa bắt đầu kể lể là nói lia lịa, Thẩm Y Y không tiếp được lời nào.
Chuyện này đối với cô thật ra là một chuyện tốt, nhưng đối với cha Lý, mẹ Lý thì chưa hẳn, không tiện biểu hiện ra ngoài là rất vui mừng, dứt khoát ừ ừ để ứng phó.
Mẹ Lý cũng không cần cô nói cái gì, chỉ đơn thuần muốn tìm người kể lể mà thôi.
Việc xấu trong nhà không truyền ra, không thể nói với người ngoài, ông nhà bà cũng không phải là một người thích tám chuyện, đối tượng tuyệt hảo đương nhiên là Thẩm Y Y cũng chán ghét Giang Ái Linh giống như bà.
Mãi cho đến khi đã đến nhà họ Lý, mẹ Lý mới ngừng kể lể với cô.
Thẩm Y Y đi vào, lập tức nhìn thấy Lý Đại Nha, nhà máy dệt lúc một tuần trước tết cũng đã nghỉ, Lý Đại Nha đã về nhà ở.
Về phần một nhà Lý Nhị Nha, sau khi trường học nghỉ tết thì trở về thị trấn rồi.
Lý Đại Nha đang nói chuyện với Hà Chiêu Đệ, thấy cô tới đây, Lý Đại Nha rất phấn khởi: "Em dâu hai."
"Chị cả." Thẩm Y Y cười kêu một tiếng.