Lúc này, hai bàn tay to cầm tay của cô, cảm nhận được gì đó, Thẩm Y Y cúi đầu nhìn chủ nhân của đôi bàn tay to đó.
"Vợ ơi." Lý Thâm chú ý tới ánh mắt của cô, nhẹ giọng an ủi cô: "Đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ ở bên em!"
Thẩm Y Y không nhịn được mà cười một cái, tay còn lại lấy khăn tay, lau mồ hôi đổ trong lòng bàn tay của anh, nén giận cười nói: "Em thấy anh căng thẳng hơn cả em!"
Lý Thâm hơi luống cuống.
Tóm lại, bị Lý Thâm ngắt mạch suy nghĩ thế này, Thẩm Y Y đã không căng thẳng nữa.
Đêm đó, sản phụ giường giữa sinh ra một đứa bé trai, đêm đó sinh, sáng ngày hôm sau đã đi, nghe nói cha mẹ chồng, chồng sản phụ đó còn có một nhóm lớn thân thích từ khi sản phụ đó nhập viện chờ sinh chưa từng đến thăm, mới sáng sớm đã đủ mặt xông tới, hỏi han ân cần quan tâm đầy đủ.
Nhộn nhịp đến lại nhộn nhịp chạy đi.
Khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào.
Sản phụ béo thấy cũng rất vui vẻ, vuốt bụng mình tự đắc: "Trong bụng tôi chắc chắn cũng là con trai, nếu là con gái..."
Cô ta dừng lại, không có nói câu nói kế tiếp ra, ngược lại là liếc mắt nhìn bụng Thẩm Y Y, nhìn như ân cần nhưng thật ra không có hảo ý: "Bụng của cô rất tròn đó, không nhọn như của tôi, tôi cảm thấy rất có thể là một đứa bé gái!"
Thẩm Y Y đang cầm một quyển bộ sưu tập trích dẫn của lãnh đạo đọc, không ngẩng đầu.
Bề ngoài, sản phụ béo giống như đã quen cô không để ý tới người khác, cô ta cũng không thèm để ý, nói tiếp: "Vậy cô phải chú ý một chút, bây giờ mẹ chồng và chồng cô đối xử với cô tốt như vậy, ắt hẳn là cảm thấy cô có thể sinh con trai, nếu đứa trẻ cô sinh là con gái, còn không biết sẽ đối xử với cô như thế nào!"
"Đề nghị tốt nhất là ngậm cái miệng thúi của của cô lại!"
Còn không đợi Thẩm Y Y nói chuyện, giọng Lý Thâm đã xuất hiện, trong tay anh đang cầm một chậu nước, trên vai còn treo một cái khăn mặt hồng nhạt, nhìn cũng biết là rửa mặt cho vợ, hơn nữa rất dịu dàng săn sóc. Nhưng lúc này khuôn mặt tuấn tú đó lại lạnh lùng, đôi mắt hẹp dài tỏa ra sát khí, khí thế khá áp lực, không hề người ta hoài nghi rằng nếu không làm theo như lời anh thì anh sẽ ra tay.
Sản phụ béo hơi sợ hãi, tự cho là khinh thường nhưng thật ra rất hoảng sợ mà hừ một tiếng rất nhỏ.
Lý Thâm xùy một tiếng, đi đến trước giường vợ anh, giọng nói lại trở nên dịu dàng: "Vợ, rửa mặt?"
"Ừ.” Thẩm Y Y cũng buồn cười, nhìn chiếc cằm cương nghị của chồng cô, nói: "Anh so đo với cô ta làm gì, cái loại người ngu ngốc, cho rằng ai cũng ngu muội như cô ta.”
"Nghe phiền." Lý Thâm nói.
Hai vợ chồng không hề chừa mặt mũi cho sản phụ béo, tiếng nói không lớn không nhỏ, vừa hay sản phụ béo có thể nghe được, suýt chút nữa tức điên, không ngừng nghĩ trong đầu “tốt nhất để cho cô ta sinh con gái, xem chồng cô ta còn bảo vệ cô ta không... Tên đàn ông này nhìn dữ thế, không chừng còn có thể bạo lực gia đình với cô ta!”
Thẩm Y Y ở bệnh viện chờ sinh đã chờ năm ngày, buổi tối ngày thứ năm, lúc Thẩm Y Y đang chuẩn bị ngủ thì cảm nhận được nệm hơi ẩm ướt.
Tuy rằng cô không tính là chân chính trải qua, nhưng ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, biết mình thế này là vỡ nước ối, bảo Lý Thâm đi kêu bác sĩ.
Bác sĩ rất nhanh đã tới, kiểm tra nói tất cả bình thường, chờ tử cung co lại mở thêm mấy phân.
Trong khoảng thời gian này rất khó chịu, đầu cô vùi ở cổ Lý Thâm, bàn tay nắm chặt quần áo trước n.g.ự.c Lý Thâm, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Lý Thâm ôm cô, trấn an cô, lau mồ hôi cho cô, nhìn dáng vẻ cô khó chịu khiến tim như bị đao cắt, giọng nói khàn khàn: "Vợ, chờ em sinh xong, anh sẽ đi thắt ống.”
"Được!" Thẩm Y Y đã đau đớn tới mức nói không ra những lời thừa thãi rồi, biết chắc chắn bây giờ anh cũng không dễ chịu hơn mình, nắm bàn tay run rẩy của anh, an ủi anh: "Đừng sợ, em còn có thể chịu được."
"Ừ." Lý Thâm hôn đỉnh đầu của cô một cái.
Sản phụ béo ở bên cạnh nhìn, bỗng nhiên có phần cực kỳ hâm mộ, nhưng lại khẽ hừ một tiếng, quay đầu qua bên kia ngủ.
Chờ Thẩm Y Y được đẩy đi phòng sinh, đã là sau hơn hai tiếng. Lúc bác sĩ tới đây nói có thể sinh, mẹ Thẩm vốn đang ngủ trong phòng khách sạn, cứ như tâm ý tương thông mà tỉnh dậy.
Quyết định nhanh chóng bước ra khỏi giường, đi vào bệnh viện vừa vặn bắt kịp lúc Thẩm Y Y bị đẩy vào phòng sinh.
"Mẹ..." Khi thấy mẹ mình, cuối cùng Thẩm Y Y đã thể hiện ra sự yếu ớt và sợ hãi.
Mẹ Thẩm đau lòng vô cùng, vội vàng cầm c.h.ặ.t t.a.y của con gái: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ chờ con ở ngoài cửa, rất nhanh sẽ sinh xong rồi, nhé?"
"Ừ!" Thẩm Y Y nhẹ gật đầu, lúc cửa phòng sinh đóng lại, cuối cùng nhìn Lý Thâm một cái, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn cô, vả lại mắt đã đỏ hoe.
Lúc tử cung co lại khó chịu, nhưng lúc sinh thì không có khó chịu thế nữa, đi vào chưa đến một tiếng, Thẩm Y Y đã sinh xong rồi.
Nhưng một tiếng này đối với Lý Thâm dài giống như một thế kỷ, ngoài cửa không nghe được âm thanh. Sự ảo não, lo lắng, đau lòng, khủng hoảng một mực bao vây anh.
Ngay cả mẹ Thẩm một lòng lo lắng cho con gái cũng kìm lòng không đậu mà vỗ vỗ vai của anh ra vẻ trấn an.
Lúc cửa phòng sinh mở, y tá đi ra, Lý Thâm vội hỏi: "Vợ tôi thế nào?"
"Mẹ con bình an!" Y tá nói, cô ấy bế đứa bé ở phía trước, Thẩm Y Y được bác sĩ đẩy ở phía sau.
Y tá bế đứa bé đi về phía Lý Thâm và mẹ Thẩm, nhìn thấy hai người đi về phía cô ấy, cô ấy cười nói: "Đồng chí, con gái của anh vô cùng..." ngoan.
Ngay sau đó nhìn thấy hai người này lướt qua cô ấy, đi về sản phụ phía sau cô ấy: "..."
"Vợ!" Lý Thâm nắm tay của vợ anh.”
"Anh Thâm, mẹ, con ngủ lát." Thẩm Y Y hơi kiệt sức, sợ Lý Thâm và mẹ cô lo lắng nên mới gắng gượng tới bây giờ, nói xong câu đó cô đã thiếp đi.
Lý Thâm đau lòng vén sợi tóc đã thấm ướt trên trán cô.
Bác sĩ cũng là phụ nữ, sẽ rất ít khi nhìn thấy người chồng sau khi người vợ sinh xong sẽ đau lòng cho vợ thế, đặc biệt là người phụ nữ này chỉ sinh một đứa con gái, trái tim không khỏi mềm nhũn. Vốn ấn tượng đầu tiên là cảm thấy Lý Thâm không phải người tốt, bây giờ cũng bắt đầu trách cứ bản thân trông mặt mà bắt hình dong.
Mang tâm lý áy náy, bác sĩ cẩn trọng dặn dò Lý Thâm những điểm cần lưu ý sau hậu sản.
Những điểm cần lưu ý sau hậu sản này lúc Thẩm Y Y sinh mấy đứa nhỏ Lý Thâm cũng đã từng thuộc, nhưng anh vẫn lắng nghe rất nghiêm túc.
Mẹ Thẩm theo sát cách đó hai bước, biết con gái bình an vô sự, thở dài một hơi.
Lúc này mới nhớ tới đứa bé sau lưng, bèn vội vàng cười nhận đứa trẻ từ trong tay y tá: "Ngại quá, suýt chút nữa đã quên rồi, cám ơn y tá."
Y tá: "..." Điều này cũng có thể quên? Nếu không phải thấy bọn họ rất lo lắng cho sản phụ, cô ấy còn tưởng là có phải là trọng nam khinh nữ, nghe thấy con gái là không vui nữa cơ, nhưng mà một giây sau.
"Mẹ, là nam hay là nữ?" Lý Thâm đưa vợ trở về phòng bệnh, cuối cùng cũng nhớ tới con.
Y tá: "..." Có nghĩ là, vừa mới tôi đã nói hai lần, anh đều không nghe thấy?
Y tá vừa cạn lời vừa ngẩn ngơ mà đi.
Mẹ Thẩm: "Con gái!"
"Con gái?" Đôi mắt Lý Thâm sáng lên, nhìn về phía đứa bé trong lòng mẹ. Đứa bé hồng hồng, nhăn nhăn, rất xấu.
Nhưng không hiểu sao, trong đầu anh đã hiện lên phiên bản thu nhỏ của vợ anh, ngoan ngoãn dịu dàng, vừa dễ thương vừa đáng yêu, lòng anh mềm nhũn.
Xoa xoa đôi bàn tay, không ngờ có chút hồi hộp, nói: "Mẹ, cho con bế một lát?"
Mẹ Thẩm nhìn dáng vẻ ngô nghê của anh liền nở nụ cười, đưa con cho anh: "Cẩn thận một chút!"
"Vâng." Lý Thâm nhận em bé, động tác thuần thục, nhưng có hơi cứng ngắc, ánh mắt ấm áp, tâm trạng hơi rối loạn.
Mẹ Thẩm sửa sang cái chăn nhỏ của đứa bé, cũng không biết với mắt nhìn của bà sau khi nhìn thấy đứa bé đã biết sẽ trông thế nào hay là do là đứa bé nhà mình nên nhìn thế nào cũng đẹp, cười nói: “Khỏi phải nói, đứa nhỏ này thật là đẹp, miệng nhỏ này rất giống như con."
"Tổng thể giống như vợ con." Lý Thâm nói khẽ, khóe môi ẩn chứa sự vui vẻ.
Mẹ Thẩm nghe con rể ba câu không rời con gái, thoải mái cực kỳ.
So sánh với con của con gái, đương nhiên bà càng yêu con gái của mình, đương nhiên cũng hy vọng chồng của con gái đặt con gái ở vị trí đầu tiên.