Hôm nay là Đại Hoa ở nhà nấu cơm, dĩ nhiên bữa sáng cũng là do cô bé dậy sớm chuẩn bị, nhưng cô bé không khôn khéo như Giang Ái Linh, sẽ không để phần cho mình, đợi khi cô bé đi ăn, chỉ còn lại một bát cháo khoai lang không có khoai lang không có gạo.
Sau khi ăn xong lại bận tới bận lui, quét dọn nhà cửa, rửa bát đĩa, còn có gánh nước, xử lý đất vườn, bát cháo khoai lang đó đã sớm tiêu hóa hết rồi.
“Thím định nấu mì cho ba đứa nhỏ, con tới ăn một chút đi.” Thẩm Y Y nói.
“Không cần đâu ạ.” Đại Hoa vội vàng nói, nhưng Thẩm Y Y nói xong liền xoay người đi, căn bản không cho cô bé cơ hội từ chối.
Đại Hoa chỉ đành đi theo.
Về tới nhà, gọi ba đứa nhỏ dậy, bảo Đại Bảo và Nhị Bảo dắt em trai rửa mặt, mặc quần áo, cô thì bảo Đại Hoa nhóm lửa phụ, bỏ mì đã nhào xong sáng nay vào nấu, theo công thức bỏ thịt khô và trứng gà vào, Đại Hoa nhìn thấy liền chảy nước miếng.
Sau khi nấu xong, chia mì thành bốn phần, cùng Đại Hoa cầm tới nhà chính, đặt lên bàn, ba đứa nhỏ mặc đồ xong vội vã chạy ra.
Đại Bảo và Nhị Bảo đã ăn, Thẩm Y Y ôm Tiểu Bảo ngồi lên ghế, cậu bé vừa mới dậy, còn có chút ngơ ngác.
Đại Hoa đứng bên cạnh, rõ ràng có hơi thấp thỏm bất an.
“Đại Hoa.” Thẩm Y Y gọi cô bé, chỉ vào bát còn lại: “Mau ăn đi.”
“Đây, thật sự là cho con sao?” Đại Hoa nuốt nước miếng, vẫn có chút không dám tin: “Vậy thím hai ăn gì?”
“Buổi sáng thím đã ăn với chú hai con rồi, bát này chính là cho con, ăn đi.”
Đại Bảo cũng khuyên chị họ của cậu, lúc này Đại Hoa mới ngồi xuống, nhưng vẫn có hơi bất an.
Thẩm Y Y không quản cô bé, kiểu tính cách này là hình thành thời gian dài, không phải chỉ một hai câu nói của cô có thể thay đổi được, không quan tâm chính là phương thức thả lỏng tốt nhất cho cô bé.
Đợi sau khi họ ăn xong, Thẩm Y Y nói với ba đứa con phải vào huyện một chuyến, ba đứa nghe xong đều nói muốn đi, Thẩm Y Y dỗ chúng cả buổi.
Vẫn là Đại Bảo đứng ra làm chủ, bảo Nhị Bảo và Tiểu Bảo đừng quấy nữa, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lúc này mới dỗ được chúng.
Tiểu Bảo vẫn ủ rũ, ôm mẹ không rời tay, Thẩm Y Y chia cho mỗi đứa hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng, lúc này cậu mới lưu luyến nói: “Vậy mẹ phải về sớm đó.”
“Buổi trưa mẹ sẽ về, tới lúc đó mang đồ ăn ngon cho ba đứa.” Thẩm Y Y dỗ dành nói.
Trước đây, cô xuyên nhanh ở thế giới khác, nhìn thấy một số người mẹ nâng con trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể hái trăng trên trời xuống cho con.
Cô không nhìn nổi, cảm thấy như vậy là đang chiều hư con, nhưng khi cô thật sự có con, thật sự hận không thể mang hết mọi thứ tốt nhất trên đời cho chúng.
Đương nhiên, cũng là bởi vì bọn chúng rất ngoan mới vậy.
Đại Hoa nhìn tới ngẩn ngơ, đây là thím hai mà cô bé biết sao?
Trước khi đi, Thẩm Y Y nhắc nhở Đại Bảo và Nhị Bảo uống nhiều nước.
Tiểu Bảo còn nhỏ, Thẩm Y Y bèn nhờ Đại Hoa, bảo cô bé ngó Tiểu Bảo nhiều một chút, lại nhét cho cô bé hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng, lúc này mới vội vã đi.
Đại đội Thanh Thủy cách huyện không xa lắm, nhưng cũng sáu bảy dặm đường, nếu đi bộ, đi chậm một chút mất bốn năm chục phút, nhanh một chút cũng phải đi nửa tiếng.
Bình thường trong thôn có xe bò tới huyện, mỗi ngày hai chuyến, nhưng bây giờ là vụ thu, người lên huyện rất ít, xe bò cũng vội đi thu kéo lương thực, cho nên không có xe bò tới huyện.
Nhưng vận khí Thẩm Y Y tốt, hôm nay vừa hay ông Ngưu kéo xe bò phải kéo vài bao ngô từ đại đội Thanh Thủy tới chỗ lãnh đạo huyện, trùng hợp gặp Thẩm Y Y, bèn kéo cô đi cùng.
Đại khái đi hai mươi phút là tới, sau khi xuống xe, Thẩm Y Y bèn lấy mức giá đi xe bò lúc bình thường, đưa cho ông Ngưu năm xu.
Ông Ngưu vui vẻ nhận lấy.
Thẩm Y Y tới bưu điện một chuyến trước, thật ra chuyến này của cô chủ yếu là lấy đồ do người nhà gửi, còn mua đồ, trong không gian của cô đều có.
Đương nhiên, những thứ đó cũng phải tới huyện một chuyến mới có thể có lai lịch rõ ràng.
Nhà mẹ gửi tới một bức thư, mười đồng và một số phiếu, còn có một cái túi.
Trong túi là một chiếc áo lông và một chiếc quần bông cùng với hai đôi vớ, áo lông là mẹ cô đan cho cô, quần bông và vớ là mua, là mẫu mới nhất hiện giờ.
Thư cũng là do mẹ cô viết, lải nhải một số chuyện lặt vặt, nói trong nhà mọi thứ đều tốt, bảo cô ở nông thôn phải chăm sóc tốt bản thân bla bla,… Cuối cùng dùng ngữ khí rất ngại nói tháng này chỉ có mười đồng, lại m.ô.n.g lung nói bảo cô sau này chi tiêu tiết kiệm một chút.
Khiến Thẩm Y Y có chút chua sót.
Nếu bây giờ cô còn đang chịu ràng buộc của tình tiết, có lẽ lúc này cô đã tức giận rồi, sau đó viết một bức thư về mắng mẹ cô keo kiệt, mỗi tháng trong nhà kiếm nhiều tiền như thế mà chỉ gửi cho cô mười đồng, quá keo kiệt.
Bởi vì trong nguyên tác, thiết lập của cô chính là một cô gái được người nhà chiều hư.
Cha cô là xưởng trưởng của xưởng cơ giới, mỗi tháng có hơn sáu mươi đồng tiền lương, mẹ cô là chủ nhiệm đường phố, lương mỗi tháng cũng có hơn ba mươi đồng, anh trai cô ở bộ đội, mỗi tháng còn gửi về hơn hai mươi đồng.
Cộng lại có hơn một trăm đồng thu nhập, cho cô mười lăm đồng cô còn chê ít, mười đồng thì càng khỏi phải nói.
Trong kiếp trước, cô đã làm như vậy, khiến cha cô tức giận đến nhập viện.
Sự thật là tình huống trong nhà cô đã sớm không còn như trước nữa.
Sau khi cô xuống nông thôn, cha cô xuất huyết não nhập viện, từ đó về sau xuất hiện hội chứng bất lực ngôn ngữ, tứ chi không nhịp nhàng, còn có chướng ngại thính giác, bị ép rời khỏi cương vị.
Mà mẹ cô bởi vì chăm sóc cha cô, nhiều lần đi muộn về sớm, giải quyết việc riêng trong giờ làm việc, khiến công việc xuất hiện sai sót lớn, cũng mất luôn công việc.
Những năm qua, thu nhập duy nhất trong nhà chính là lương do anh trai ở bộ đội gửi về. Sau khi anh trai biết tình huống trong nhà, ăn uống tiết kiệm, mỗi tháng cũng chỉ có thể gửi về ba mươi đồng.
Trước đây trong nhà cũng để dành được một ít tiền, nhưng ngoài chi tiêu thường nhật, cha cô còn phải uống thuốc, thuốc rất đắt, em trai cũng còn đang đi học, những thứ này đều đang không ngừng làm hao hụt trong nhà.
Nhưng những năm qua, cha mẹ cô chưa từng nói với cô khó khăn trong nhà, còn cảm thấy cô sống ở nông thôn gian khổ, tiết kiệm ăn uống, mỗi tháng gửi tới mười lăm đồng, còn có một số thứ như quần áo hoặc đồ ăn.
Mười lăm đồng giảm còn mười đồng, chứng tỏ trong nhà đã tới thời khắc vô cùng khó khăn.
Kiếp trước cô nằm trong ràng buộc của tình tiết, không thể giúp họ cái gì.
Nhưng kiếp này đã khác, bây giờ tuy cô không thể quay về giúp họ, nhưng ít nhất sẽ không gây thêm phiền phức cho họ.
Thế là Thẩm Y Y không lấy mười đồng đó, lại gửi về, lấy ra bốn mươi đồng từ trong năm mươi đồng Lý Thâm cho cô bỏ vào, lại viết một bức thư cho gia đình, nói với mẹ cô cô sống ở đây rất tốt, không cần lo cho cô. Nói chuyện mình đã kết hôn và có ba đứa con trai cho cha mẹ Thẩm biết, xin lỗi họ vì đã luôn che giấu.
Trong tình tiết, cô không nói cho cha mẹ Thẩm biết cô đã kết hôn với Lý Thâm và có ba đứa con trai, ngoài bởi vì cô không thích Lý Thâm còn ảo tưởng muốn ở bên Lâm Gia Đống, còn có một nguyên nhân, cô sợ cha mẹ Thẩm biết cô kết hôn sẽ không gửi tiền cho cô nữa.