"7 đồng?" Thẩm Y Y nhướng mày, hỏi cô ấy, "Mấy cái hoa kẹp tóc kia em làm trong bao lâu vậy?"
"Chưa tới hai ngày, trong hai ngày này em còn làm việc nhà, trông An An, còn phải chiếu cố mẹ chồng em, ngoài mấy lúc này ra em đều làm," Lâm Lâm Đại Nữu có chút vui mừng, "Có lẽ cũng chỉ khoảng một ngày."
Túi vải vụn kia tính ra, có lẽ cũng chỉ tầm một đồng, làm hoa kẹp tóc rồi mang bán lời được sáu đồng, một tháng cứ bán như vậy cũng có thêm một trăm tám mươi đồng.
Cho dù trừ đi thời gian Lâm Đại Nữu làm việc nhà, chăm sóc An An và mẹ chồng ra, thì tháng đó cô ấy cũng kiếm được chín mươi đồng.
Ở trong thời đại này có mức lương trung bình là ba mươi đồng, đây đã là một khoản thu nhập khá tốt..
Cho dù là Thẩm Y Y cũng có chút kinh ngạc, "Vậy việc mua bán này quá lời! Nhưng vải vụn là chị cho em, hoa kẹp đầu là do em tự làm, đồ làm ra cũng là chồng em mang đi bán, cho nên chị không thể nhận số tiền này được!"
"Không được, " Lâm Đại Nữu kiên trì muốn đưa tiền cho cô, "Những miếng vải vụn kia của chị là cho em, nếu như em tự làm cho mình dùng thì thôi, nhưng em..." Lời chưa nói hết, nhưng cả hai đều biết là có ý gì.
"Dù sao số tiền này, chị nhất định phải cầm lấy!" Lâm Đại Nữu nói.
"Vậy theo ý của em, những miếng vải vụn này cũng là của chị cả của anh Thâm đưa cho chị, vậy số tiền này chẳng phải là nên đưa cho chị cả sao?" Thẩm Y Y hỏi ngược lại.
"Đó là chuyện của chị." Lâm Đại Nữu nói, tóm lại là cô ấy phải đưa số tiền cho Thẩm Y Y.
"..." Thẩm Y Y bất đắc dĩ, còn muốn nói cái gì, Lý Đại Nha tiến vào.
Trong nháy mắt Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu đều chuyển đề tài, Thẩm Y Y nói: "Bộ quần áo này của em là do em tự làm sao? Đường may đều đặn thật đấy."
Lâm Đại Nữu: "Đúng vậy, nếu chị thấy đẹp lần sau em làm cho chị một cái."
"Được, " Thẩm Y Y nở nụ cười, nhìn về phía Lý Đại Nha, vừa định hỏi cô ấy có chuyện gì, kết quả một giây sau Lý Đại Nha lại rất sốt ruột hỏi, "Em dâu hai, có phải em đang thiếu tiền không?"
"...... Không, không có."
Lý Đại Nha vừa mới ở ngoài cửa đã nghe được, "Không thiếu tiền sao em có thể đi... nơi đó? Nếu bị bắt thì kết quả rất thảm hại! Em dâu hai, nếu em thật sự thiếu tiền thì phải nói cho chị biết, chị có tiền, đợi lát nữa chị về đưa cho em! Lương hiện tại của chị mỗi tháng được ba mươi bốn đồng, sau này mỗi tháng chị cho em hai mươi đồng, em không cần làm loại chuyện này..."
"..." Thẩm Y Y tuy rằng cảm thấy buồn cười nhưng trong lòng cũng cảm động, biết không lừa gạt được chị cả, bất đắc dĩ nói: "Chị cả, em thật sự không đi chỗ đó, hơn nữa em cũng không thiếu tiền, tiền của chị chị vẫn nên giữ lại thì tốt hơn!"
Lúc mà cô mới trọng sinh trở về, cũng có mạo hiểm thăm dò chợ đen hai lần, quen biết được Chu Phong Thu, lại giả làm lão Hắc hợp tác với Lý Thâm, ngoài hai lần đó ra cô chưa từng vào lại chợ đen.
Một mặt cảm thấy nguy hiểm, mặt khác là bởi vì cô cũng không thiếu tiền.
Hai năm gần đây, số tiền mà Lý Thâm mang về cộng thêm số tiền mà cô kiếm cũng được gần mười lăm nghìn đồng.
Ở thời đại này số tiền này đã là rất nhiều, sau này cô dùng nó để khởi nghiệp, tiền sinh tiền cũng đủ dùng rồi.
Bây giờ đã là tháng 5 năm 1975, còn chưa đầy hai năm nữa là trở lại thành phố, đến lúc đó cơ hội kiếm tiền rất nhiều, không cần phải mạo hiểm vào lúc này.
Cô không chỉ không muốn mình mạo hiểm, cũng không muốn Lý Thâm mạo hiểm.
Một mặt, cô lấy việc Lâm Gia Đống bị bắt khuyên Lý Thâm, mặt khác, cũng rất ít khi dùng thân phận lão Hắc giả danh cung cấp vật tư cho Lý Thâm.
Lý Thâm biết cô lo lắng cho anh, vì để cô an tâm, hơn nữa hai năm nay anh cũng mang về không ít tiền, biết số tiền này đã đủ cho bọn họ sinh hoạt trong nhiều năm cho nên năm nay cũng rất ít khi buôn bán trong chợ đen.
Lúc trước Chu Phong Thu và Trần Cường bán hàng hóa của Lý Thâm mang từ nơi khác về, mà bây giờ Lý Thâm không làm, hai người này không có gì để bán.
Tất nhiên, thật ra hai người này hiện giờ cũng không thiếu tiền.
Nhưng mà hai người bọn họ giống như đã thích cái cảm giác mạo hiểm này, mặc dù giảm số lần đi vào chợ đen, nhưng thỉnh thoảng vẫn vào đó bán hàng - chẳng hạn như lần bán hoa kẹp đầu lần này.
Lâm Đại Nữu nghe được những lời của Lý Đại Nha nói với Thẩm Y Y, bởi vì tin tưởng Thẩm Y Y, cho nên cũng có chút tin tưởng Lý Đại Nha, dứt khoát thừa nhận: "Là của chúng ta."
"..." Lý Đại Nha lập tức không biết nên nói cái gì, cô và Lâm Đại Nữu không quen biết, cũng không thể vì khuyên cô ấy không nên đi chợ đen mà cho cô ấy mượn tiền chứ?
Cô nghẹn nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Vậy cô phải cẩn thận một chút."
Không chỉ có Lâm Đại Nữu, Thẩm Y Y cũng nở nụ cười.
Lâm Đại Nữu cười gật đầu: "Được."
Dù sao Lý Đại Nha cũng biết, Thẩm Y Y liền đưa bốn đồng tiền này cho Lý Đại Nha.
Đây là số tiền mà người khác mạo hiểm mạng sống mới kiếm được, Lý Đại Nha cũng không phải là người không biết xấu hổ mà nhận lấy được, thấy Lâm Đại Nữ kiên trì như vậy, cũng chỉ lấy một đồng coi như là phí mua vải vụn, sau đó đưa số tiền còn lại nhét vào trong tay của Lâm Đại Nữu, "Tôi lấy chút tiền này coi như phí mua vải vụn là được rồi."
Thấy Lý Đại Nha cũng kiên trì như vậy, Lâm Đại Nữu biết người cô này sẽ không nhận lấy tiền của mình, chỉ có thể thu hồi tiền.
Sau đó Lý Đại Nha nể mặt Thẩm Y Y cũng lấy cho Lâm Đại Nữu mấy lần vải vụn, Lâm Đại Nữu vô cùng cảm kích cô ấy, mỗi lần lấy vải vụn đều đưa gấp đôi số tiền mà Lý Đại Nha muốn lấy.
Vải vụn trong nhà máy chỗ Lý Đại Nha làm có thể tự mình cầm về làm, chỉ cần đưa tiền không cần đưa vé, xem như là phúc lợi của nhân viên, cho nên theo quy định cũng là đồ hợp pháp.
Vậy cho nên thời gian dài, Lý Đại Nha cũng nếm được vị ngọt, hai năm sau, Lý Đại Nha mỗi tháng đều cung cấp hai ba lần vải vụn cho Lâm Đại Nữu, mỗi tháng lại kiếm thêm được bốn năm đồng.
Mà Lâm Đại Nữu, mỗi tháng cũng có thể kiếm được mười mấy hai mươi đồng, cũng coi như là một khoản thu nhập không tồi.
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Vào ngày đầy tháng của Tiểu Bối, trong một phòng khu ký túc xá quân khu ở tỉnh Tân Cương.
Thẩm Vũ Hoành đang luyện tập thêm, sau khi tuyên bố giải tán, vừa chuẩn bị trở về ký túc xá, nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển cầm hộp cơm đứng dưới lầu, xoay người muốn rời đi.
Trùng hợp chính là, cấp dưới của anh ấy có mấy nhóc tân binh vừa vặn đi qua, nhìn thấy một màn này.
Bởi vì tính tình Thẩm Vũ Hoành tương đối trầm lặng, lại nghiêm khắc, hôm nay đám tân binh dưới tay anh ấy đều phải trải qua trận huấn luyện tàn nhẫn, không dám đối diện trực tiếp với anh ấy, cho nên cả người mang đầy oán khí.
Nhưng lúc này nhìn thấy người có thể trị được anh ấy, làm sao nỡ buông tha cơ hội tốt như vậy, hét lớn một tiếng: "Thẩm đại đội trưởng!"
Người phụ nữ bên kia nghe được thanh âm, vui vẻ quay đầu, kết quả nhìn thấy động tác của anh ấy, thanh âm ngọt ngào mang theo tức giận, "Thẩm Vũ Hoành, anh lại muốn trốn em!"
Thẩm Vũ Hoành dừng lại, đám thằng nhóc kia cười he he như thực hiện kế hoạch thành công, chuồn nhanh như chớp.
Thẩm Vũ Hoành: "..." Xem ra huấn luyện thêm một giờ còn chưa đủ!
Bị buộc phải quay đầu, đứng đắn nói, "Đồng chí Ngô, xin hỏi có chuyện gì không?"
Ngô Tiểu Mạn nhét hộp cơm vào trong n.g.ự.c anh ấy, "Biết anh huấn luyện thêm, khẳng định không kịp ăn cơm, cho nên em mang cơm qua cho anh, anh ăn nhanh đi, đừng đói thân thể chịu đói."
"Đồng chí Ngô, chuyện này không thích hợp." Thẩm Vũ Hoành đặt hộp cơm vào lại tay của Ngô Tiểu Mạn, do dự một chút, vẫn nói, "Đồng chí Ngô, tôi nhớ lần trước tôi đã nói với cô, chúng ta không hợp..."
"Không thích hợp!" Ngô Tiểu Mạn tiếp nhận lời, "Lời này anh đã nói tám trăm lần rồi!"
Vậy mà cô vẫn còn kiên trì như vậy?
Thẩm Vũ Hoành mạnh mẽ xem nhẹ một tia vui vẻ bí ẩn xuất hiện trong lòng, đau đầu xoa ấn đường.
Anh ấy biết mình có thích cô ấy một chút, nhưng... Anh ấy tạm thời còn chưa muốn lập gia đình, cũng không muốn chậm trễ chuyện kết hôn của cô, cho nên cũng chỉ có thể từ chối cô.