Bên này, Thẩm Y Y cảm thấy cô Tiểu Ngô thật dễ gạt, mỉm cười đóng cửa lại, quay đầu liền nhìn thấy Đại Bảo.
Vừa nãy Tiểu Bối ngủ, Đại Bảo liền bế cô bé về, nhìn thấy mẹ mình đang nói chuyện với cô Tiểu Ngô, không đi lên quấy rầy, mà bồng Tiểu Bối vào phòng.
Chỗ Thẩm Y Y và cô Tiểu Ngô ngồi khá gần phòng ngủ của họ, cho nên dù nhiều dù ít Đại Bảo cũng nghe được một số lời mẹ cậu nói với cô Tiểu Ngô.
Cậu tin thật, chần chừ nói: “Mẹ, nếu mẹ không muốn con đọc những quyển sách đó ở trường, con có thể về nhà rồi đọc, cũng sẽ không nổi tâm lý phản nghịch…”
“Không có chuyện đó.” Thẩm Y Y ngắt lời cậu, dịu giọng nói: “Sở dĩ vừa nãy mẹ nói như vậy là vì cô Tiểu Ngô không biết con đã học xong giáo trình tiểu học, giải thích với cô ấy lại quá phiền phức, bèn tìm cái cớ qua loa, con đừng để bụng, mẹ biết con như thế nào. Cho nên con muốn đọc thì đọc, mẹ lấy nhiều sách như thế về chính là cho con đọc.”
Hơn nữa, không đọc ở trường thì phải đọc buổi tối sau khi tan học về nhà, tuy cô không tiếc đèn pin cũng không tiếc đèn dầu nến, nhưng chung quy ánh sáng buổi tối không tốt bằng ban ngày, có thể đọc ở trường vào ban ngày dĩ nhiên là tốt nhất.
Đại Bảo hiểu ý của mẹ cậu, nghiêm túc gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.”
“Ngoan.” Thẩm Y Y nói.
Từ đó trở đi, Đại Bảo đem sách tới trường đọc.
Cậu với Nhị Bảo bởi vì chiều cao mà ngồi ở hàng cuối cùng, tuy lên lớp sẽ không có quá nhiều người chú ý cậu đọc sách gì.
Nhưng chung quy cũng là ở nơi công cộng, cậu đọc sách y học dĩ nhiên cũng không giấu được người khác.
Đại Bảo nghe giảng là giả vờ, cho nên cậu chưa từng đeo kính đi học, chỉ lúc ở nhà đọc sách mới đeo.
Bây giờ mang sách tới trường đọc, dĩ nhiên cũng đeo kính.
Bây giờ người cận thị vẫn còn rất ít, kính mắt đối với trẻ con nông thôn mà nói càng là thứ hiếm lạ, nhìn thấy Đại Bảo đeo, dĩ nhiên đã tạo nên một trận náo động.
Nếu không phải ấn tượng thanh lãnh bình thường của Đại Bảo quá sâu sắc, cùng với bên cạnh cậu còn có một em trai “ác bá”, họ có thể chen tới nghiên cứu hoặc bảo Đại Bảo cho họ mượn đeo.
Ở thời đại ti vi, điện thoại, máy tính chưa phổ cập này, hóng hớt chính là niềm vui lớn nhất sau bữa cơm trà của mọi người.
Chuyện Đại Bảo đọc sách y, đeo kính chẳng mấy chốc đã truyền khắp thôn, Đại Bảo trở thành “người nổi tiếng” trong thôn.
Giống như cô Tiểu Ngô, rất nhiều người đều cảm thấy Đại Bảo muốn làm một bác sĩ lang băm.
Bây giờ, bác sĩ lang băm là một ngành nghề rất thơm, phải thi. Ở trong mắt các thôn dân, đó là một cuộc thi rất khó.
Nhưng năm học trước lần thi nào Đại Bảo cũng thi được điểm tuyệt đối, việc này cũng được truyền ra giống việc cậu “đọc sách y”, “đeo kính”.
Cho nên mọi người đều cảm thấy Đại Bảo thông minh, ngoài một số người ganh tỵ, hầu hết đều cảm thấy Đại Bảo có thể thi đỗ.
Nói thế nào người ta cũng có mẹ là thanh niên trí thức, đó là người có văn hóa!
Cho nên tất cả mọi người bàn tán, đều nói Lý Thâm và Thẩm Y Y có tầm nhìn xa, lúc Đại Bảo nhỏ như vậy đã chỉ cho cậu một con đường tốt như vậy.
Cũng có người không hiểu giả vờ hiểu nói, với điều kiện bối cảnh của nhà Thẩm Y Y, không chừng sau này có thể nhờ quan hệ để Đại Bảo vào bệnh viện huyện làm bác sĩ.
Mọi người lại hâm mộ một phen, đây là tiền đồ tốt nhất mà nhãn giới hiện tại của họ có thể tưởng tượng được!
Thẩm Y Y đã sớm dự liệu được, phản ứng rất bình thản.
Bản thân cô rất ít khi ra ngoài, trong nhà lại có Lang Nha, cho dù người khác hóng hớt, cũng rất khó hóng hớt tới cô.
Đại Bảo lại thường xuyên bị người khác hỏi, cậu theo lời dặn của mẹ, lúc trả lời, lời nói ngắn gọn lại không mất đi lịch sự, có thể qua loa thì qua loa.
Nhưng theo người khác thấy, chính là ý mặc nhận.
Mỗi ngày mẹ Lý đều phải ra đồng làm việc, mỗi người thời gian tụ tập với người trong thôn rất nhiều, nghe người ta biến pháp khen cháu trai mình, khỏi phải nói bà vui cỡ nào.
Nhưng dưới sự ảnh hưởng của cha Lý, dã tâm của bà đã lớn hơn người trong thôn — bà muốn Đại Bảo thi đại học công nông binh!
Đặc biệt chạy tới hỏi Thẩm Y Y: “Vợ thằng hai, Đại Bảo thông minh như thế, không vào đại học công nông binh sao?”
“Cái này phải xem ý nguyện của Đại Bảo.” Thẩm Y Y nói.
Mẹ Lý có chút tiếc nuối, bà cũng giống như người trong thôn, cảm thấy Đại Bảo đọc số sách đó chính là muốn làm bác sĩ lang băm…
Nhưng bác sĩ lang băm cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn làm ruộng.
Mẹ Lý an ủi chính mình, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật.
Sau hơn nửa tháng, Thẩm Y Y nhận được hai bức thư từ quân khu nào đó ở tỉnh Tân Cương, lần lượt là của anh trai cô và Ngô Tiểu Mạn gửi.
Thẩm Y Y đọc thư của Ngô Tiểu Mạn trước, như cô đoán, Ngô Tiểu Mạn đã ở bên anh trai cô rồi!
Đọc thư, Thẩm Y Y cũng có thể cảm nhận được niềm hưng phấn của Ngô Tiểu Mạn.
Thẩm Y Y lại mở bức thư của anh trai cô, vốn tưởng anh trai cô sẽ vì chuyện cô dạy Ngô Tiểu Mạn giăng bẫy gài anh mà nổi trận lôi đình, nhưng, không!
Thư của anh ấy toàn biểu đạt ý ‘cảm ơn cô’!
Thẩm Y Y suýt chút cười ra tiếng, nhìn một cái liền biết là Ngô Tiểu Mạn ép anh ấy viết như vậy, nếu anh trai cô tự viết, tuy không tới mức sẽ mắng cô, nhưng sẽ không thể thiếu chất vấn!
…
Thẩm Vũ Hoành và Ngô Tiểu Mạn bởi vì hành động của Thẩm Y Y, kiếp này đã hẹn hò sớm một năm rưỡi, cũng kết hôn sớm một năm rưỡi.
Giữa tháng chín, họ làm rõ tâm ý, Thẩm Vũ Hoành gửi thư cho mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm vui muốn chết, lúc trả lời thư, trực tiếp hỏi khi nào kết hôn.
Gửi thư tới lui như vậy đã mất hơn một tháng.
Thẩm Vũ Hoành rất có trách nhiệm làm báo cáo yêu đương, chuyện anh ấy hẹn hò với Ngô Tiểu Mạn, cả doanh đều biết.
Cha của Ngô Tiểu Mạn là doanh trưởng, dĩ nhiên chuyện này cũng không giấu được ông ấy, nhưng doanh trưởng Ngô xưa nay rất thích Thẩm Vũ Hoành, sau khi biết họ yêu đương, bèn gọi họ tới, sau đó nói chuyện kết hôn.
Tuổi của Thẩm Vũ Hoành và Ngô Tiểu Mạn đều không nhỏ, Thẩm Vũ Hoành 29 tuổi, Ngô Tiểu Mạn cùng tuổi với Thẩm Y Y, 27 tuổi.
Tuổi này ở thời này đã không còn nhỏ nữa, cũng không trách gia đình hai bên vội vã như vậy.
Tự nhiên, chuyện kết hôn đã được quyết định như vậy.
Tiệc mừng tổ chức ở bên quân khu, sau khi báo cáo kết hôn gửi xuống, mẹ Thẩm xuất phát tới tỉnh Tân Cương.
Thẩm Y Y không đi được, nhưng cô rất vui, định lát nữa vào thành phố một chuyến, lấy chút đồ dùng kết hôn từ trong không gian gửi cho anh trai chị dâu cô, cầm bút bắt đầu viết thư.
Nhị Bảo nấu cơm xong, gõ cửa phòng cô: “Mẹ, ăn cơm!”
“Tới đây.” Thẩm Y Y đáp một tiếng, bỏ thư đã viết xong vào trong bao thư.
Nhị Bảo nhìn thấy, tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ viết thư cho bà ngoại à?”
“Không phải, viết thư cho cậu cả con!”
“Cậu cả?” Nhị Bảo sáng mắt lên, cậu luôn muốn tham quân, sau khi biết cậu cả của cậu chính là quân nhân, vẫn luôn rất sùng bái anh ấy.
“Mẹ, con cũng muốn nói vài câu với cậu cả.” Nhị Bảo đi tới, vô cùng mong đợi.
Thẩm Y Y nghe vậy, lấy giấy thư ra, cười nói: “Con đã biết chữ rồi, mẹ không viết cho con đâu, con tự viết đi.”
“Được!” Nhị Bảo hưng phấn cực kỳ, xoa tay ngồi xuống trước bàn, bắt đầu viết – ‘Cậu cả, con là Nhị Bảo, có thể cậu vẫn chưa biết con, con tự giới thiệu bản thân một chút vậy, con là con trai thứ hai của mẹ con, ồ đúng, mẹ con chính là em gái của cậu…”
Thẩm Y Y: “...”