Thẩm Y Y bình tĩnh, niệm lấy ra xuất ra một lọ hiệu Tinh Hoa từ trong không gian sau đó ngồi trước bàn, bắt đầu bôi.
Sau khi bôi xong, cầm bình lớn hiệu Tinh Hoa lên giường lò, lấy quyển sách trên tay Lý Thâm đặt xuống, sau đó ngồi trên đùi anh, cô cầm bình Tinh Hoa nghiêm túc thoa lên mặt anh, nói: "Đã sớm muốn đưa cho anh dùng, khuôn mặt đẹp trai như vậy không thể lão hóa quá nhanh, nếu không sau mười năm, em vẫn là dang vẻ hai mươi mấy tuổi, anh thì đã có nếp nhăn rồi, đi ra ngoài người ta đều bảo anh trâu già gặm cỏ non."
Lý Thâm ôm eo của cô, vốn không muốn bôi. Theo nhận thức của anh thì đàn ông không cần phải bôi mấy thứ này.
Nhưng mà nghe thấy lời vợ anh nói, anh ngừng động tác, nhíu mày nói: "Nếu anh có nếp nhăn rồi, em sẽ không cần anh nữa?"
"Đương nhiên sẽ không." Thẩm Y Y ngước mắt nhìn anh một cái, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi rằng: "Đời này em trở về chính là vì anh!"
???
Lý Thâm nhìn về phía vợ anh, tỏ vẻ thắc mắc rất rõ ràng.
"Anh có tin thật ra một quyển sách chính là một thế giới?" Thẩm Y Y chỉ chỉ vào quyển sách Lý Thâm vừa mới xem, vừa bôi Tinh Hoa cho anh, thoa xong thì đặt Tinh Hoa về không gian, sau đó lại lấy ra một lọ kem dạng lỏng, tiếp tục bôi.
Lý Thâm đã chẳng buồn hỏi tại sao bôi nhiều thứ thế, anh biết lúc này vợ anh đang nói ‘bí mật” của cô cho anh, thuận theo lời của cô lắc đầu.
Không tin.
"Nhưng đúng thực là vậy.” Thẩm Y Y nói, bắt đầu nói, cô nói vốn dĩ thế giới này thật ra chính là một quyển tiểu thuyết, mà cô, vốn là một người làm công việc xuyên việt, vì làm nhiệm vụ mà tới đây, trở thành một nữ phụ ác độc, anh thì là một nhân vật rất phản diện, Lâm Gia Đống, Giang Uyển Nhu là nam nữ chính... Cô hoàn thành lui về, chuẩn bị về hưu, kết quả nhìn thấy mấy đứa nhỏ vì cô mà ngồi tù, anh vì cô mà trả giá bằng sinh mạng, nên bèn làm giao dịch với hệ thống, mang theo một không gian chứa hàng tỉ vật tư trở về đây lần nữa…
Căng thẳng và hồi hộp! Thẩm Y Y cũng mặc kệ anh có thể hiểu hay không, dù sao cô cũng kín đáo cho anh biết toàn bộ.
Chờ cô nói xong, cô cũng thoa xong rồi.
Lý Thâm nghe xong: "..." Nếu đổi lại là người khác, anh chắc chắn sẽ cho là người này là kẻ bị bệnh thần kinh. Nhưng đây là hắn vợ... Thế chính là sự thật!
Sau khi Thẩm Y Y nói xong, nhìn Lý Thâm, muốn biết, anh biết anh và mấy đứa nhỏ bởi vì cô mà có kết cục thê thảm vậy, liệu sẽ hối hận yêu cô không.
"Vì vậy." Lý Thâm nhíu lông mày, hình ảnh anh phản chiếu trong mắt Thẩm Y Y, hỏi: "Vợ, em vì anh và mấy đứa nhỏ mới về nơi đây sao?"
“Ừ."
"Vì vậy, em cũng chưa từng thích Lâm Gia Đống?"
“Chưa từng!"
"..." Lý Thâm nhìn cô, bất chợt, nở một nụ cười tươi roi rói, kéo cô vào trong lòng: "Vợ, cảm ơn anh!"
Anh giống như rất vui vẻ, ôm cô rất chặt, sau đó đặt cô ở trên giường lò, hôn cô.
Nhiệt tình tới mức Thẩm Y Y hơi không chống đỡ được.
???
"Chờ một chút." Thẩm Y Y ôm đầu của anh: "Chỉ thế thôi? Anh không còn câu hỏi khác?”
"Nếu không thì sao?"
"Em đã từng vứt bỏ cha con anh." Thẩm Y Y nhắc nhở: “Anh đã từng vì em mà chết, mấy đứa nhỏ cũng bởi vì em mà ngồi tù."
"Đó là bởi vì em đang làm nhiệm vụ.” Lý Thâm nói: "Chỉ cần không phải chính em muốn làm như vậy, bất kể là anh hay là mấy đứa nhỏ thì đều sẽ không trách em..."
Coi như là làm nhiệm vụ thì cô cũng có ý thức, cô đã trơ mắt nhìn khốn khổ của bọn họ xảy ra…
"Nói như vậy…" Lý Thâm nhìn cô: “Kiếp trước anh đang đánh bạc, lấy mạng đánh bạc em quay đầu lại, em đã trở về, buông bỏ rất nhiều thứ người khác tha thiết ước mơ, không để cho anh của kiếp trước thua!"
Thẩm Y Y cắn môi dưới, có chút muốn khóc.
"Vợ, anh biết đời này em cũng đang đánh bạc." Đôi mắt Lý Thâm thâm thúy nhìn cô, dịu dàng và kiên định: “Anh nhất định cũng sẽ không để em thua!"
Kế tiếp không cần miêu tả nữa, Thẩm Y Y ôm cổ Lý Thâm, dâng đôi môi của mình.
Kế tiếp...
Lúc mấy đứa nhỏ đến nhà Trần Cường, Thẩm Y Y nói có tuyết rơi nên đường sá quá trơn, không cho bọn nó trở về, đến lúc đó để cho cha bọn nó đi đón bọn nó.
Kết quả là ba anh em ở nhà họ Trần chờ đợi rất lâu cũng không thấy cha bọn nó tới đón, cuối cùng là Trần Cường đưa bọn nó về.
Nghe được tiếng đập cửa Lý Thâm và Thẩm Y Y mới nhớ tới, Lý Thâm bảo vợ anh tiếp tục ngủ, anh choàng bộ đồ đi mở cửa.
Vừa mở cửa, tiếng u oán của Nhị Bảo đã vang lên: "Cha, có phải cha đã ngủ rồi không? Cho nên mới quên đi đón chúng con đúng không?"
"Không phải chú Cường của bọn con đã đưa các con trở về rồi sao?" Lý Thâm mặt không đỏ tim không đập, quát lớn: "Đừng nói nhảm, nhanh đi về ngủ đi."
Nhị Bảo hừ một tiếng, quay đầu nói với Trần Cường: "Cảm ơn chú Cường đã đưa chúng con trở về."
Trần Cường nói: "Quay về đi ngủ đi."
Chờ ba anh em đều rời đi, lúc này Trần Cường mới nhìn về phía Lý Thâm, vẻ sắc mập mờ, bỗng nhiên vươn tay, phẩy cổ áo của Lý Thâm, chậc lưỡi một tiếng: “Hơi kịch liệt nhỉ.”
"Cút." Lý Thâm kéo cổ áo lại, cười mắng một câu, đóng cửa lại.
...
Năm 1976 đã đến.
Lý Thâm làm đến một ngày trước giao thừa mới nghỉ.
Có điều năm nay bọn họ không cần đặc biệt đi mua đồ tết nữa. Sau khi nói chuyện không gian với Lý Thâm, Thẩm Y Y lấy đồ từ trong không gian ra vô cùng thuận tiện, cũng không cần đặc biệt đến thị trấn để làm hợp thức nữa.
Nếu người khác hỏi cô chỉ cần thoái thác là Lý Thâm mang về là được rồi, dù sao Lý Thâm ra ngoài có nhiều cơ hội, người khác cũng không biết anh mang về cái gì, cộng thêm bản thân anh lại hung dữ, cũng sẽ không có người đi hỏi anh.
Cơm tất niên năm nay, vẫn đến nhà cũ ăn.
Sau khi quét dọn nhà cửa, dán xong câu đối, người một nhà liền qua nhà cũ, Lý Thâm và Đại Bảo, Nhị Bảo đi phòng bếp nấu cơm, Tiểu Bảo đi theo bác cả và các chị họ của cậu bé dán câu đối, bái thần.
Thẩm Y Y thì mang theo Tiểu Bối, ngồi ở trong nhà chính nói chuyện phiếm, sưởi ấm cùng đám người mẹ Lý.
Nhìn như tự động phân công, náo nhiệt ấm áp, thật ra là ầm ầm ĩ ĩ…
Giang Ái Linh đang mắng Lý Tam Hoành.
Giang Ái Linh bởi vì nhìn thấy Lý Thâm, Lý Đại Bân dẫn theo mấy đứa nhỏ tay xách nách mang, một đám phụ nữ Thẩm Y Y không cần làm cái gì.
Bên cô ta thì tương phản, chuyện gì cô ta cũng phải làm, Lý Tam Hoành không làm cái gì cả, trong lòng cảm thấy cực kỳ không công bằng.
Thông qua mắng Lý Tam Hoành, cũng là muốn làm cho đám người Thẩm Y Y ngồi ở bên trong nhà chính cảm thấy ngột ngạt.
Không thể không nói, Giang Ái Linh đã làm được, bên tai đám người Thẩm Y Y, mẹ Lý toàn là tiếng mắng của cô ta.
Tâm trạng tốt khi năm mới tết đến đều bị cô ta mắng mắng cho bay biến.
Mẹ Lý đen mặt lên mắng lại một câu: "Muốn chửi thì ra ngoài chửi! Có biết làm ồn tới người khác không?”
"Sao, con không thể mắng?" Lửa giận Giang Ái Linh đã bốc lên đầu, cũng bất chấp mẹ Lý có phải mẹ chồng hay không rồi, dù sao cô ta và mẹ Lý đã sớm trở mặt rồi: "Mẹ là một người mẹ nhưng mặc kệ con trai, còn không cho người làm vợ như con quản chồng à?”
"Chị câm miệng cho tôi! Chị ngại cuộc sống quá an nhàn à?" Vốn dĩ trong phòng chỉ có Lý Tam Hoành để mặc bị chửi nhưng không chửi lại và cũng tuyệt đối không chịu làm việc, nghe thấy Giang Ái Linh và mẹ anh ta lại chửi nhau, rốt cuộc đã đi ra, quát lớn Giang Ái Linh nói: "Mau làm việc của em đi."
"Anh bảo em câm miệng?" Giang Ái Linh không thể tin: “Anh không làm việc còn bảo em câm miệng, mẹ anh vô duyên vô cớ chửi anh mà anh bảo em câm miệng! Lý Tam Hoành, rốt cuộc anh có còn lương tâm hay không?”