Đại Bảo và Nhị Bảo hai mặt nhìn nhau, Nhị Bảo hỏi: "Mẹ, còn thì sao? Con cùng học vượt chung với anh cả hả?”
"Mẹ học kỳ trước đã dạy con một ít kiến thức lớp bốn rồi, nếu như con cũng muốn học vượt thì có thể nhảy đến lớp năm." Thẩm Y Y nói.
Học kỳ trước bởi vì Nhị Bảo nghiêm túc hơn nhiều, cô không cần cứ luôn ôn tập những kiến thức cũ cho Nhị Bảo, đã dạy một ít kiến thức lớp bốn cho cậu bé.
Thẩm Y Y: "Có điều với học lực bây giờ của con, lên lớp năm vẫn có chút khó khăn, nếu học vượt lớp thì mùa hè này con phải chăm chỉ học tập với mẹ.”
Thẩm Y Y nói thế này thật ra là đang khuyên Nhị Bảo lui, cô cũng không hy vọng Nhị Bảo cũng vượt lớp như Đại Bảo, dù sao tình huống mỗi người Đại Bảo và Nhị Bảo là khác nhau.
Nhị Bảo khó khăn lắm mới có thể học hành nghiêm túc chút, nếu duy trì hiện trạng thì thành tích của cậu bé không tồi, cậu bé cũng trở nên tự tin ở phương diện học tập rồi. Nhưng nếu như học vượt, cậu bé nhất định sẽ phải cố gắng rất nhiều ở phương diện học tập. Đương nhiên, chỉ cần cậu bé bằng lòng, cố hết sức cũng không sao, nhưng điều Thẩm Y Y sợ là sợ thành tích của cậu bé kém đi, cậu bé không còn tự tin, lại không thích học tập nữa.
Nhị Bảo chỉ quan tâm một vấn đề: "Mẹ, nếu như con học vượt, có phải có thể đi làm quân đội sớm chút không?”
Đương nhiên là đúng, tham gia quân ngũ có yêu cầu tuổi tác, nam là mười tám tuổi, bây giờ Nhị Bảo 9 tuổi, ít nhất còn phải chín năm nữa. Bây giờ tiểu học là theo cơ chế năm năm, cấp hai, cấp ba đều là cơ chế hai năm. Nếu như Nhị Bảo dựa theo tiến độ bây giờ, cậu bé theo tuần tự học lớp bốn, thế thì tiểu học còn cần hai năm mới có thể học xong. Lúc cậu bé học cấp hai vẫn là cơ chế hai năm, nhưng chờ đến khi cậu bé học cấp ba, sẽ trở thành cơ chế ba năm. Nếu Nhị Bảo học cấp 3 xong đi làm bộ đội, vậy cũng mới mười bảy tuổi.
Mặt khác, Thẩm Y Y càng hy vọng Nhị Bảo học xong đại học rồi đi, vậy còn cần bốn năm đại học, tổng cộng là mười một năm.
"Đúng vậy." Thẩm Y Y chi tiết nói.
"Vậy con cũng muốn học vượt!" Nhị Bảo lập tức nói: “Học vượt đến lớp năm."
"Thế nhưng kiến thức lớp bốn con chưa học xong." Thẩm Y Y nhắc nhở cậu bé: "Nếu như muốn học vượt, mùa hè này, con không thể đến sông mò cá, cũng không thể lên núi đi săn, càng không thể đi dã ngoại với “các anh em” của con.”
"Không sao hết.” Nhị Bảo hào phóng nói: "Những thứ đó lúc nào chơi cũng được, các anh em của con nhất định cũng sẽ hiểu cho con!" Nhưng thời gian làm bộ đội của cậu bé không thể trì hoãn.
Thẩm Y Y nhíu mày, cậu bé đã nghĩ kỹ là được.
"Được!" Thẩm Y Y nói: "Nhưng mà con nói được thì làm được nhé, đừng quên nhỏ? Học vượt là phải thi, nếu con thi không đậu mẹ không giúp được con.”
"Con chắc chắn nói được thì làm được." Nhị Bảo vỗ ngực, hào khí nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định có thể thi đậu lên lớp năm!"
"Ừ ừ." Mắt Thẩm Y Y lấp lánh những ngôi sao cổ vũ cậu bé: “Mẹ biết Nhị Bảo nhà chúng ta là giỏi nhất!”
Nhị Bảo được khen, chợt cảm thấy hăng hái vô biên, chẳng phải là thi đậu lớp năm thôi sao? Đó không thành vấn đề!
Thẩm Y Y nhìn về phía Đại Bảo: "Đại Bảo, con thì sao?"
Nhị Bảo ôm cổ của anh cả mình: "Anh cả, anh lên lớp năm với em đi, đến lúc đó em bảo kê anh!”
Đại Bảo: “???”
Đại Bảo không khách khí gạt cánh tay của cậu bé: "Cút!"
Nhị Bảo bĩu môi: “Với cái vẻ yếu đuối này của anh, cẩn thận đến lớp mới sẽ bị người ta bắt nạt, đến lúc đó đừng tới tìm em khóc lóc kể lể, bảo em đi giúp anh dạy dỗ bọn nó!"
"..." Đại Bảo nghe vậy đầu óc đau nhức, nhẫn nhịn, không nhẫn nhịn được, đá một cước vào m.ô.n.g Nhị Bảo.
Nhị Bảo suýt nữa đạp bay ra ngoài, tức giận, phải trả đũa, chân đạp đến giữa không trung, nhìn thấy ánh mắt lành lạnh của anh cả, lại thu về, ấm ức bụm mông: "Nếu không phải anh là anh cả của em, em nhất định sẽ đánh cho anh khóc!"
Đại Bảo làm bộ lại muốn đạp, Nhị Bảo bụm m.ô.n.g chạy vội.
Đại Bảo khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn thấy mẹ đang cười dịu dàng nhìn bọn họ, có chút ngượng ngùng: "Mẹ."
"Nhị Bảo muốn học vượt lên lớp năm, con thì sao?" Thẩm Y Y hỏi hắn.
"Con cũng học lớp năm đi." Biểu cảm Đại Bảo có chút chán ghét: "Con không dạy em ấy, với chỉ số thông minh của em ấy, học lớp năm chỉ e sẽ mang hai quả trứng vịt trở về."
Ò.
Khóe môi Thẩm Y Y càng cong hơn.
Vì vậy, mùa hè này, Đại Bảo, Nhị Bảo mở ra hình thức nỗ lực học tập.
Nhị Bảo làm như lời mà cậu bé nói, quả thực rất nghiêm túc, nhiệm vụ mà mẹ cậu bé bố trí cho cậu bé, không chỉ đã hoàn thành, còn hoàn thành rất xuất sắc. Đã đến những ngày cuối của kỳ nghỉ hè, cô thậm chí có dư thời gian để dạy cậu bé kiến thức lớp năm. Về phần Đại Bảo, Thẩm Y Y đã bắt đầu dạy cậu bé kiến thức cấp ba rồi. Cô cũng dạy Tiểu Bảo, có điều Tiểu Bảo khá đơn giản, chỉ đơn giản là biết chữ mà thôi, máy thu thanh nhà các cô có công năng ghi âm. Thẩm Y Y thu mấy bài thơ vào, sau đó cho Tiểu Bảo tự dựa theo đó đọc. Thẩm Y Y không gò ép Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo bị bầu không khí học tập của hai người anh lây nhiễm, rất chịu khó học tập.
Học thuộc một bài thơ, cậu bé sẽ nóng lòng tìm mẹ cậu bé đọc, học thuộc lòng còn muốn để mẹ cậu bé khen cậu bé, mới nhảy chân sáo rời đi.
Tiểu Bối rất ngoan, Lý Thâm rất yêu chiều cô bé, ở bên ngoài thấy đồ chơi em bé thích chơi đều muốn mua về cho cô bé, cô bé ngồi ở giữa những món đồ chơi chồng chất, tự mình có thể chơi thật lâu, điều kiện tiên quyết là cô bé ngẩng đầu có thể thấy được mẹ cô bé và các anh. Đói bụng, đi tiểu hoặc là có nhu cầu gì thì cô bé sẽ kêu a a hai tiếng, đợi mẹ cô bé hoặc là các anh giải quyết cho cô bé.
Có điều, Nhị Bảo chịu nổi, “các anh em” không chịu nổi, thấy sau khi Nhị Bảo nghỉ hè đã liên tục vài ngày không thường đi ra ngoài. Liền chạy đến nhà Thẩm Y Y tìm Nhị Bảo, bởi vì có Lang Nha ở đó, bọn trẻ cũng không dám đến gần, chỉ có thể từ rất xa hô: "Nhị Bảo!"
"Nhị Bảo!"
"Lý Yến Khải!"
Nhị Bảo đang học thuộc thơ đã nghe thấy, trở mình đứng lên, chạy ra mở cửa, nhìn thấy đám người Hà Vệ Đông đứng ở rất xa: "Gì đó?"
"Cậu ở nhà làm gì? Đi ra chơi đi!" Hà Vệ Đông thét to.
Nhị Bảo nhìn thấy “các anh em” đều tìm đến cậu bé, người “đại ca” như cậu bé không đi thì giống như hơi không nể tình, do dự một lát.
Đại Bảo liền từ phía sau nói một câu: "Học vượt, tham gia quân ngũ!"
Nhị Bảo trong nháy mắt đã kiên định, lắc đầu: "Không đi!"
"Không đi vậy cậu ở nhà làm gì?" Hà Vệ Đông giắt cuống họng lên hét: "Suốt ngày ở trong nhà như đàn bà con gái."
"Tớ muốn học hành học vượt!" Nhị Bảo nói: “Lại nói đàn bà con gái trước mặt tớ tớ đánh c.h.ế.t các cậu!”
Hà Vệ Đông cách khá xa, hoàn toàn không sợ, nghe Nhị Bảo nói học hành, quả thực nở nụ cười, đương nhiên nó biết người “đại ca” này của mình có tính tình gì, chịu thua nói: "Có phải cha mẹ cậu ép cậu học không? Tớ đã nói với cậu, người lớn thích nhất..."
"Không phải!" Nhị Bảo ném ra một câu: "Tớ phải đi về học rồi, các cậu không phải cũng muốn tham gia quân ngũ sao? Nhanh đi về chăm chỉ học tập chuẩn bị tham gia cuộc thi học vượt đi, nếu không tớ sẽ không chờ các cậu đâu."
Nói xong, đóng cửa “phịch” lại.
Để lại đám người Hà Vệ Đông hai mặt nhìn nhau, bọn nó vẫn chưa hiểu lắm muốn làm bộ đội và học tập có liên quan gì đến nhau. Nhưng đối với việc Nhị Bảo nói muốn học hành, bọn nó sẽ không tin, Nhị Bảo là hạng người gì bọn nó rất rõ, thứ không thích nhất chính là đi học.
Bình thường bảo cậu bé học hành đã đủ khiến cậu bé phiền c.h.ế.t rồi, khó khăn lắm mới được nghỉ hè, nhưng không chuồn đi chơi? Chắc chắn là cha mẹ cậu bé ép buộc cậu bé ở nhà đọc sách rồi.
Vì vậy, Nhị Bảo mấy “người anh em nghĩa khí” này của cậu bé muốn giải cứu Nhị Bảo, thừa dịp Thẩm Y Y đi hái rau, bò lên trên tường nhà Thẩm Y Y, sau đó bị Lang Nha đuổi theo chạy vội, sợ tới mức té cứt té đái.
Thề không bao giờ đến nhà Thẩm Y Y nữa.