Thẩm Y Y bình tĩnh đánh giá Lý Đại Nha, vì vậy phiền não của Lý Đại Nha không phải là chuyện bà mối giúp cô ấy xem mắt? Chu Phong Thu mới là nguyên nhân chủ yếu?
Chu Phong Thu đau khổ theo đuổi Lý Đại Nha hai năm, cuối cùng đã nở hoa kết trái?
Thẩm Y Y nhíu mày, tuy rằng không biết tại sao Lý Đại Nha bỗng nhiên thay đổi thái độ, nhưng vẻ mặt cô không thay đổi, trầm ngâm một lát, thuận theo lời của cô ấy, nói: "Suy nghĩ của em về anh Chu này, thật ra em không biết, cái này chị phải đi hỏi anh Thâm."
Lý Đại Nha nhẹ gật đầu, không nói nữa, không biết đang suy nghĩ gì.
Thẩm Y Y suy nghĩ giây lát, cảm thấy có lẽ là cô ấy sẽ không đi hỏi Lý Thâm, liền bồi thêm một câu: "Nhưng mà em nghĩ, nếu như con người anh Chu này không đáng tin thì anh Thâm sẽ không để anh ta theo đuổi chị."
"Thế nhưng là.” Lý Đại Nha vặn vặn ngón tay, lại nói: “Chị… chị lớn hơn cậu ta nhiều như vậy, lại còn đã ly hôn, không xứng với cậu ta..."
???
Thẩm Y Y kinh ngạc, cân nhắc loại vấn đề này, không là thích thì là cái gì? Cô rất thẳng thắn hỏi: "Chị cả, có phải chị thích Chu Phong Thu rồi hay không?"
Đầu ngón tay của Lý Đại Nha run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y cứ thế nhìn cô ấy, quá trình này, chính là quá trình phân tích tâm ý bản thân của Lý Đại Nha.
Hồi lâu, rốt cuộc cô ấy gật đầu, một chữ "đúng" nhỏ như tiếng muỗi kêu, như là đang hổ thẹn… nguyên nhân hổ thẹn chính là bản thân cô ấy, không ngờ không biết xấu hổ như thế, thích một người mình không xứng.
"Chị cả, chị không cần phải tự ti, chị xứng đôi với Chu Phong Thu." Thẩm Y Y nói.
"Nhưng chị lớn hơn cậu ta nhiều như vậy, còn đã ly hôn." Lý Đại Nha lặp lại nhiều lần, đây cũng là điều khiến cô ấy tự ti.
Cô ấy ở thị trấn làm việc ba năm rồi, đã tự tin hơn không ít lúc cô ấy chưa ly hôn, cũng nhìn rất nhiều chuyện phai nhạt không ít, nhưng dù sao cô ấy cũng là người, thời điểm đối mặt người mình thích, thật sự không có biện pháp thản nhiên thế. Hơn nữa, cô ấy không trẻ tuổi, sự việc suy tính hiển nhiên sẽ nhiều.
Thẩm Y Y không có cường điệu với Lý Đại Nha cái này không có gì, Lý Đại Nha cũng sinh ra ở thời đại này, nhất định sẽ chịu trói buộc của tư tưởng thời đại.
Cô chỉ hỏi: "Vừa rồi bà mối đến cho chị xem mắt, điều kiện người đàn ông kia như thế nào?"
"Anh ta tên là Triệu Dũng, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình, là người thuộc thôn bên cạnh, khi đại đội trưởng bọn họ làm thành viên ghi điểm." Lý Đại Nha máy móc đọc những lời vừa rồi bà mối Tạ và mẹ Lý nhắc tới nhiều lần ở bên tai cô ấy.
Đúng là chó ngáp phải ruồi, Thẩm Y Y nhíu mày, hỏi ngược lại: "Vì vậy, chị lớn tuổi thì đã sao? Đã ly hôn thì đã sao?"
?
Lý Đại Nha không rõ.
Thẩm Y Y liền nói tiếp: "Triệu Dũng này, điều kiện của anh ta có phải tốt hơn Chu Phong Thu không?"
Lý Đại Nha suy nghĩ tỉ mỉ một lúc, Chu Phong Thu không có công việc nghiêm chỉnh, chỉ làm một ít chuyện vặt vãnh... Còn có đi chợ đen làm một ít giao dịch bất chính, tuổi của anh ta lớn hơn Triệu Dũng một tuổi… Thấy thế nào, điều kiện Triệu Dũng cũng tốt hơn Chu Phong Thu!
"Triệu Dũng có điều kiện tốt hơn Chu Phong Thu còn vừa ý chị rồi, còn có lúc trước dưới tình huống khi chị không biết, chị có gì có thể tự ti? Hơn nữa ngoại trừ Triệu Dũng, cũng có không ít người đàn ông chưa lập gia đình đến đề cập hôn nhân với chị, nếu như chị giống như chị nói, nếu chị tệ thế này, những người đàn ông này điều kiện tốt như vậy tại sao phải vừa ý chị?"
Lý Đại Nha: "Có thể là bọn họ, có lẽ chỉ là coi trọng công việc của chị."
Điểm ấy cô ấy vẫn có hiểu biết của bản thân.
"Công việc của chị cũng là một trong những điểm sáng của chị, nhưng nếu như chỉ là nguyên nhân công việc, nếu chị thật sự giống như lời chị nói, chị vừa già lại lười lại xấu xí, chị cảm thấy ai sẽ cầu hôn với chị?"
Lý Đại Nha bị Thẩm Y Y nói hơi ngơ ngẩn, sững sờ nhìn cô.
Thẩm Y Y vỗ vỗ bờ vai của cô ấy: "Vì vậy, chị cả, chị không cần tự ti như vậy, thật ra chị cũng có rất nhiều ưu điểm!"
Lý Đại Nha nghe lời Thẩm Y Y nói, vừa cảm động vừa muốn khóc: "Em dâu hai, cám ơn em."
Thẩm Y Y cho cô ấy một chiếc khăn tay, đợi cô ấy bình tĩnh tâm trạng.
Lúc đang muốn hỏi sao cô ấy đột nhiên thông suốt thì cửa lại vang lên.
Thẩm Y Y tưởng rằng là cha Lý, mẹ Lý tới đây uống canh, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy là Lý Thâm đã trở về.
"Anh Thâm." Thẩm Y Y nghênh đón: "Nghỉ?"
"Đúng, năm nay nghỉ sớm hơn chút." Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y cũng không hỏi vì sao, từ sau khi Lý Thâm lên làm đội trưởng, thời gian của anh đã tự do hơn rất nhiều. Đang muốn nói cái gì, cửa đằng sau Lý Thâm bỗng nhiên xuất hiện một cái đầu, là Chu Phong Thu.
Chu Phong Thu cười dịu dàng gọi cô ấy: "Chị dâu."
"Lão Chu." Thẩm Y Y cười gọi anh ta một tiếng, quay đầu nhìn Lý Đại Nha.
Lý Đại Nha nhìn thấy Chu Phong Thu, đi về phía trước hai bước.
Chu Phong Thu chú ý tới Lý Đại Nha cũng ở đây, bất ngờ là nhìn thấy Lý Đại Nha thì không nhiệt tình và chào hỏi với cô ấy giống lúc trước, thậm chí nụ cười trên mặt cũng bớt niềm nở, chào hỏi một tiếng: "Chị Đại Nha."
Lý Đại Nha nghe vậy, có chút khó khăn kêu một tiếng lão Chu, sau đó nói với Thẩm Y Y: “Thế em dâu hai, chị đi về trước nhé."
Nói xong cũng không nhìn Thẩm Y Y, vội vàng rời đi.
Vừa nãy bà mối Tạ còn chưa đi, cô ấy đã tìm cớ chạy tới nhà sát vách, khiến mẹ Lý vừa lúng túng vừa tức giận.
Vừa tiễn bà mối Tạ đi thì nhìn thấy Lý Đại Nha trở về, bà tức giận không chịu được, không nhịn được mà quái lạ nói: "Con đúng là tính toán thời gian, con đi xong đã trở lại rồi! Không biết một hồi vẫn có một bà mối sắp tới à? Mau chóng tránh né đi ra ngoài đi."
Tuy rằng chung quy la mẹ Lý không thông qua sự đồng ý của Lý Đại Nha đã cho cô ấy xem mắt, nhưng mà Lý Đại Nha biết mẹ Lý là vì tốt cho cô ấy. Hơn nữa cô ấy đã đến cái tuổi này, cũng có thể bình thản hơn rất nhiều với rất nhiều chuyện. Dù cho bình thường mẹ Lý bởi vì cô ấy không nghe lời của bà đi xem mắt người ta mà châm chọc khiêu khích cô ấy thì cô ấy cũng có thể rất bình thản mà an ủi mẹ.
Mẹ Lý cho rằng sau khi mình ăn nói quái gở, Lý Đại Nha sẽ tới đây dỗ dành mình giống như lúc trước, kết quả không có, nét mặt cô ấy có chút mất tinh thần trở về nhà.
"Trúng tà rồi hả?" Mẹ Lý nhíu mày, có chút lo lắng, bước qua nhìn thoáng qua, phát hiện cô ấy ngồi ở trên giường gạch ngẩn người.
Lông mày của mẹ Lý nhăn càng sâu, thế này là chịu ấm ức? Thế nhưng ai để cô ấy chịu ấm ức?
Mẹ Lý nhớ tới vừa rồi chỗ Lý Đại Nha đi chính là nhà sát vách, nhà sát vách... Không phải là nhà thằng hai sao? Chẳng lẽ lại là nhà thằng hai sao?
Mẹ Lý nghĩ đến đây đã thấy to chuyện, vội vàng hấp tấp đến nhà sát vách.
Đồng thời nghĩ, không phải là Đại Nha nói gì đó không nên nói hoặc là làm cái gì không nên làm chọc vợ thằng hai nổi giận, sau đó khiến Đại Nha mất mặt rồi chứ?
Trong đầu mẹ Lý hiện lên các biểu cảm nổi giận cùng với những hành động sau của Thẩm Y Y, nóng ruột nóng gan.
Bên Thẩm Y Y.
Chu Phong Thu vừa đến Lý Đại Nha liền rời đi, Chu Phong Thu nhìn như không có phản ứng gì, chỉ là lúc Lý Đại Nha sượt vai đưa lưng về phía anh ta, anh ta còn nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, tự giễu cười cười.
Thẩm Y Y nhíu mày, này là như bộ phim trên ti vi, tình tiết nhân vật nữ chính cảm thấy tôi yêu anh nhưng tôi không xứng với anh, nhân vật nam chính lại cảm thấy tôi yêu em nhưng em không yêu tôi sao?
Mà kết quả loại tình tiết này... Thường thường đều là cực nhẹ nhàng!
Thẩm Y Y bị trí tưởng tượng của mình chọc cười.