Chờ đến khi nghe thấy tiếng động bên trong truyền ra ngoài đã là tám giờ, mẹ Lý lập tức gõ cửa.
Nhị Bảo đang muốn đi vệ sinh, nghe thấy tiếng gõ cửa liền ra ngoài mở cửa.
Mẹ Lý vừa nhìn cậu bé, đẩy cậu bé ra nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong còn rất yên tĩnh, bà hạ thấp thanh âm hỏi: "Mẹ cháu đâu?"
"Mẹ cháu còn chưa dậy," Nhị Bảo gãi gãi đầu, ngáp một cái thanh âm còn mang theo chút buồn ngủ nói, "Bà nội, sao hôm nay bà tới nhà cháu sớm vậy?"
"Sao còn chưa dậy?" Mẹ Lý thất vọng lẩm bẩm, "Người ta đã dán kết quả lên hết rồi, những người tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học đều đi xem kết quả hết rồi!"
"Kết quả cũng không biết chạy, lúc nào đi xem mà chẳng được ạ." Nhị Bảo lại mệt mỏi ngáp một cái, "Bà nội, bây giờ còn rất sớm, mẹ cháu sớm như vậy chưa dậy được đâu, đến lúc mẹ cháu rời giường còn phải rửa mặt ăn sáng, đến lúc đó cũng tầm khoảng chín giờ rưỡi đi, vậy tầm hơn chín giờ rưỡi rồi bà hãy qua nhà cháu nhé! À, mới tám giờ, cháu còn có thể ngủ thêm một giấc nữa, bà nội cháu vào trước..." Tiếp tục ngủ!
Nào biết cậu bé còn chưa dứt lời, mẹ Lý liền giữ chặt lấy cậu bé đi vào phòng bếp, "Ngủ ngủ ngủ, không được ngủ, đi làm đồ ăn sáng đã, chờ đến khi mẹ cháu tỉnh lại là có thể ăn luôn!"
Nhị Bảo???
"Bà nội, mẹ cháu không dậy sớm như vậy đâu."
Mẹ Lý: "Lỡ như dậy sớm thì sao? Vậy thì ngủ dậy xong có cái ăn luôn."
"Lỡ đâu mẹ cháu không dậy sớm thức ăn lạnh mất thì sao?"
"Cho vào nồi hâm lại thì sẽ không lạnh nữa." Mẹ Lý kiên trì!
Nhị Bảo: "..."
Cậu còn muốn quay về phòng mình tranh thủ ngủ thêm một chút, "Bà nội, cháu không muốn làm đồ ăn sáng, cha cháu đang ở nhà, bà gọi cha cháu dậy làm được không?"
"Cha cháu đang ngủ cùng mẹ cháu đấy." Mẹ Lý thốt ra, lại cảm thấy lời này có vẻ có chút không ổn, vội vàng sửa lời, "Cha cháu ngủ một phòng với mẹ cháu, nếu gọi cha cháu dậy làm ồn đến mẹ cháu làm sao bây giờ?"
Nhưng cháu cũng đang buồn ngủ đây...
Nhị Bảo cảm thấy vô cùng tủi thân đi vào phòng bếp làm cơm sáng.
Cũng may mẹ Lý vẫn có chút lương tâm, chủ động nhóm lửa cho Nhị Bảo.
Nhà ở thời bây giờ còn chưa có cách âm, Thẩm Y Y đang ngủ trong phòng, tự nhiên cũng nghe được tiếng động, đẩy đẩy người Lý Thâm, lười biếng nói: "Có phải Đại Bảo Nhị Bảo dậy rồi không? Sao hôm nay bọn nhỏ lại dậy sớm vậy?"
Lý Thâm đã tỉnh dậy từ lúc mẹ Lý gõ cửa, nhưng không mở mắt, xoay người ôm lấy vợ mình, "Là Nhị Bảo đang làm cơm sáng, mẹ lại đây."
"Mẹ lại đây?" Thẩm Y Y tỉnh táo một chút, "Là bởi vì chuyện kết quả đúng không?"
"Có lẽ là vậy," Lý Thâm mở mắt ra, ngồi dậy, "Anh rời giường trước, em ngủ thêm một chút? Anh làm bữa sáng xong rồi gọi em dậy."
Thẩm Y Y cũng ngồi dậy, "Quên đi, chúng ta đi xem kết quả xong rồi lại về ngủ tiếp."
Cô tính toán được kết quả của mình cho nên mới không nóng nảy, nhưng mẹ Lý không biết, chắc chắn đang rất lo lắng.
Hai người liền rời giường.
Mẹ Lý thấy bọn họ đã dậy, hưng phấn đến mức không chịu nổi, nói mình đun nước nóng xong rồi, bảo bọn họ mau đi rửa mặt.
Chờ bọn họ đi rửa mặt, bà kích động vỗ cánh tay Nhị Bảo một cái, đắc ý nói, "Nhìn xem, không phải mẹ cháu dậy sớm rồi sao? May mà bà không để cháu vào ngủ nướng tiếp."
Nhị Bảo: "..."
Bà nội, bà có chắc là không phải bà cố ý làm ra tiếng động lớn, mới đánh thức được mẹ cháu dậy sớm chứ?
Lời này Nhị Bảo không dám nói ra, ôm tay giọng điệu có chút u oán: "Bà nội, bà đánh cháu hơi đau!"
Vừa rồi mẹ Lý quá kích động, lúc đánh không khống chế được sức lực.
Nếu đặt vào hoàn cảnh trước kia, mẹ Lý vừa nghe thấy cậu bé nói đau, lập tức sẽ dỗ dành cậu bé.
Nhưng lần này...
"Ai nha, cháu là con trai, con trai sao lại yếu đuối như vậy?" Mẹ Lý vung tay lên không thèm để ý nói, tiếp tục ngồi xổm xuống nhóm lửa, "Được rồi được rồi, mau làm cơm sáng đi, đợi lát nữa mẹ cháu đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn luôn."
Nhị Bảo: "... Bà nội, bây giờ cháu không còn là cháu ngoan của bà nữa, mẹ cháu mới là cháu ngoan của bà."
"Không, là con dâu ngoan." Mẹ Lý sửa lại lời của cậu bé.
Nhị Bảo: "..." Trọng điểm không phải là cháu không còn là cháu ngoan của bà nữa sao? Sao bà lại không phản bác?
Sau khi hai người Lý Thâm và Thẩm Y Y thức dậy, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Tiểu Bối cũng dậy.
Ăn xong cơm sáng, dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, lúc đi cũng vừa đúng chín giờ.
Trên đường tuyết đọng lại thành mảng dày, người lại nhiều, bọn họ thấy vậy quyết định không đi xe đạp nữa, chuẩn bị đi bộ đến huyện thành.
Mẹ Lý lôi kéo Tiểu Bối đi ở phía trước, vừa ra khỏi cửa đã thấy được cha Lý tinh thần mệt mỏi không biết từ đâu trở về, tóc đều bị sương mai buổi sáng làm ướt.
"Ông già này." Mẹ Lý gọi ông, "Mới sáng sớm ông đã đi làm cái gì vậy? Sao bây giờ mới về? Nhanh về nhà đi, cơm sáng tôi để vào nồi hấp cho ông rồi, có lẽ còn hơi lạnh, ông tự mình xem rồi hâm lại đi, tôi mặc kệ ông, bây giờ tôi phải đi vào thị trấn xem kết quả với nhà thằng hai!"
"Chờ một chút," Cha Lý rõ ràng là đi đường một cách vội vàng, bây giờ còn có chút thở dốc, một khuôn mặt bởi vì quanh năm lao động trên đồng ruộng trải qua gió nắng sương mai giờ đây hiện ra vẻ mặt kích động, nhưng một đôi mắt lún sâu lại phá lệ sáng ngời.
Ánh mắt của ông dừng trên người Thẩm Y Y và Đại Bảo, há miệng ra rồi lại khép lại, hiển nhiên bây giờ ông đang kích động đến nỗi không thể tự kiểm soát được chính mình.
Thẩm Y Y và Lý Thâm liếc nhau một cái, dáng vẻ kích động của cha Lý cộng thêm tình trạng quần áo và tinh thần mệt mỏi, có lẽ là...
"Cha, cha vừa mới từ thị trấn trở về sao?" Thẩm Y Y thử hỏi.
"Ừm ừm ừm," Cha Lý vội vàng gật đầu.
"Sáng sớm ông đi thị trấn làm gì? Trúng gió à?" Mẹ Lý tiếp lời, "Sớm biết vậy đã cho ông đi..."
Mẹ Lý bỗng nhiên phản ứng lại, quá đỗi vui mừng, lập tức bắt lấy cánh tay cha Lý, "Ông già, có phải ông đi xem kết quả không? Ông hay lắm, tôi đã cảm thấy quái lạ tại sao vừa rời giường đã không thấy ông đâu, không nghĩ tới ông còn sốt ruột hơn cả tôi, ông mau nói đi, nhà thằng hai thi được bao nhiêu điểm? Còn kết quả của cả Đại Bảo nữa? Ai nha, ông mau nói đi, ông làm tôi gấp muốn chết..."
"Đại Bảo thi được 382 điểm," Cha Lý vội vàng nói, giọng ông khàn khàn.
"382 điểm?" Thanh âm của mẹ Lý lập tức cao lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Y Y, xác nhận, "Tổng là 400 điểm đúng không?"
"Đúng vậy," Thẩm Y Y nhìn bộ dáng vừa kích động vừa thấp thỏm của mẹ chồng mình, có chút muốn cười nói, "Không sai."
"A!" Mẹ Lý ôm Đại Bảo đang đứng ở bên cạnh, kích động đến mức muốn nhảy dựng lên, "Đại Bảo cháu quá lợi hại, cháu là niềm kiêu ngạo của bà nội!"
Đại Bảo chợt bị mẹ Lý ôm lấy, không đứng vững, thiếu chút nữa ngã xuống mặt đất, sau khi ổn định thân thể, chỉ có thể lúng túng đứng đó.
Chờ đến lúc mẹ Lý buông cậu bé ra, Nhị Bảo lập tức bay đến ôm cậu bé, như anh em xã hội mà đánh vào bả vai anh trai, "Không hổ là anh trai của em, anh tuyệt lắm!"
Lời này nói ra, giống như Đại Bảo thi được kết quả như vậy cũng chỉ là bởi vì công sức Nhị Bảo đến đây làm em trai của Đại Bảo.
Đại Bảo lạnh lùng đẩy tay Nhị Bảo ra, Tiểu Bảo tiến lên, "Anh cả, anh quá giỏi luôn."
"Em cũng có thể làm được như anh, phải học tập chăm chỉ." Đại Bảo ở trước mặt Tiểu Bảo, vẫn rất có phong thái của một người anh cả.
"Ừm, em nhất định sẽ làm được!" Tiểu Bảo nắm chặt nắm tay, "Em muốn học tập anh cả, sau này anh cả chính là tấm gương để em noi theo!"
Sau đó đến lượt Tiểu Bối, Tiểu Bối bước hai cái chân ngắn, ngửa đầu nói, "Anh cả, giỏi!"
Đại Bảo trực tiếp ôm cô bé lên, "Tiểu Bối cũng giỏi!"
Nhị Bảo: "..." Anh trai cậu phân biệt đối xử!