Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 235

Tuy rằng đã biết kết quả, nhưng Thẩm Y Y vẫn muốn đi lên thị trấn một chuyến, qua thăm Lý Đại Nha một chút.

Lý Đại Nha mang thai vào tháng bảy, đến nay đã được bốn tháng, có thể bởi vì khi lớn tuổi nên quá trình mang thai của cô ấy vô cùng vất vả, ăn không ngon, lúc nào cũng nôn mửa, chịu không ít mệt mỏi.

Chuyện này khiến Chu Phong Thu lo muốn chết, dẫn Lý Đại Nha đến bệnh viện thị trấn thăm khám rất nhiều lần, bệnh viện thị trấn cũng nói đây chỉ là hiện tượng bình thường khi mang thai, bảo anh ấy đưa vợ về nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Việc này Thẩm Y Y vốn không biết, bởi vì cô phải thi đại học cho nên vẫn luôn ở nhà ôn tập, Lý Đại Nha cũng không nói cho cô biết.

Vẫn là mấy ngày trước cô vô tình nhìn thấy mẹ Lý đang lén lén lút lút, không biết là đang muốn làm chuyện xấu gì, cô mới gọi bà một tiếng, khiến bà sợ tới mức suýt chút nữa ngã xuống.

Cô hỏi thì mới biết chuyện của Lý Đại Nha, mà mẹ Lý đang đi hỏi "thần bà" cho cô ấy.

Thẩm Y Y sau khi biết chuyện liền đi thăm Lý Đại Nha, nhìn thấy Lý Đại Nha vô cùng tiều tuỵ, nhưng bụng cô ấy lại lớn hơn những người phụ nữ mang thai khác rất nhiều, giống như đã mang thai sáu bảy tháng, Thẩm Y Y liền đề nghị bọn họ đi bệnh viện trên thành phố xem một chút.

Không biết họ đã đi chưa.

Dù sao bây giờ cô cũng không có chuyện gì, cũng đã biết được kết quả thi đại học, người khi gặp chuyện vui thì tinh thần cũng trở nên sảng khoái, cả nhà liền bắt đầu đi vào thị trấn.

Đã đến thị trấn rồi, tất nhiên cũng phải đi xem bảng kết quả một chút.

Bảng kết quả được dán lên bức tường màu xám xanh trước cổng trường trung học phổ thông trong thị trấn, dán đỏ cả một bức tường lớn, đánh dấu kết quả của mỗi thí sinh.

Tên của Thẩm Y Y nghiễm nhiên đứng vị trí đầu tiên trên tờ giấy đỏ to lớn đó, mà phía dưới cô chính là Đại Bảo —— Đại Bảo đứng thứ hai toàn huyện, cũng là người đứng thứ hai toàn thành phố.

Ở phía trên cùng của cổng trường còn kèm theo một câu biểu ngữ thật dài, trên đó viết "Nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Thẩm Y Y của thị trấn chúng ta đã trở thành thủ khoa của tỉnh Liêu Ninh trong kỳ thi tuyển sinh đại học phổ thông quốc gia năm 1977."

Bên dưới biểu ngữ này của cô, còn có một biểu ngữ khác, là của Đại Bảo, Đại Bảo đứng vị trí thứ tư toàn tỉnh!

Mẹ Lý không biết nhiều chữ, không xác định hỏi, "Y Y, trên đó có phải viết về con và Đại Bảo hay không?"

"Vâng," Thẩm Y Y trả lời.

Thẩm Y Y là thủ khoa, tự nhiên có rất nhiều người tò mò muốn biết cô là thần thánh phương nào.

Lúc này người xem thành tích xung quanh bọn họ vừa nghe được lời mẹ Lý nói, nhao nhao quay đầu nhìn về phía bà.

Một ít nam giới nhìn thấy diện mạo của Thẩm Y Y, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh diễm.

Nhưng mà Lý Thâm ở ngay bên cạnh Thẩm Y Y, trai tài gái sắc đứng cạnh nhau vô cùng đẹp đôi, những người đàn ông kia trong khoảng thời gian ngắn cũng không đoán được quan hệ của bọn họ, cho nên cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Ngược lại có hai cô gái ăn mặc như học sinh trung học phổ thông, mạnh dạn đi lên phía trước, "Xin hỏi chị là đồng chí Thẩm Y Y sao?"

"Đúng vậy," Thẩm Y Y cười nói.

Hai cô gái rất ngạc nhiên, "Chị giỏi thật đấy, thế mà thi được 395 điểm, chỉ thiếu điểm tối đa 5 điểm, làm sao chị làm được như vậy?""

Vẻ mặt của hai cô gái cũng rất hiền hoà, cho nên Thẩm Y Y đã chia sẻ với hai người họ một ít kinh nghiệm, không nghĩ tới càng ngày càng nhiều người đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nghe cô chia sẻ.

Có lẽ thấy cô dễ nói chuyện, lại có nhiều cô gái tiến lên, rất nhiều nam giới cũng tiến lên.

Có một số người đàn ông thật sự muốn xin ít kinh nghiệm của Thẩm Y Y, nhưng cũng có một bộ phận nhìn thấy vẻ đẹp của Thẩm Y Y mà nảy sinh ra ý nghĩ khác.

Trong đó có một chàng trai, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y hoàn toàn không che dấu sự thưởng thức, thừa dịp không ai nói gì cười hì hì nói: "Đồng chí Thẩm, xin chào, tôi tên là Hàn Nhất Minh, năm nay tôi cũng tham gia thi đại học, đứng thứ ba trong thị trấn, muốn hỏi cô một câu, cô đã có người yêu hay chưa?"

Anh ta vừa dứt lời, mọi người lập tức liền trở nên ồn ào.

Cho dù là thời đại nào, mọi người luôn có hứng thú đặc biệt với chủ đề như vậy.

Thẩm Y Y sửng sốt một chút, người này cũng quá can đảm, Lý Thâm còn ở đây, vả lại bởi vì có quá nhiều người vây quanh, Lý Thâm vẫn luôn đứng ở phía sau ôm vai cô, không cho người khác đụng phải cô.

Không phải chỉ cần là người bình thường đều có thể nhận ra quan hệ của bọn họ chắc chắn có chút khác biệt sao?

Hay bọn nghĩ nghĩ cô và Lý Thâm là họ hàng?

Thẩm Y Y liếc mắt nhìn Lý Thâm, quả nhiên, mặt Lý Thâm đã trở nên âm trầm.

Ừm, đây là đang khiêu khích tôn nghiêm của người đàn ông họ Lý nhà cô một cách nghiêm trọng!

Thẩm Y Y chơi ác nói, "Người yêu sao, không có..."

Lời nói của cô còn chưa dứt, Lý Thâm bỗng nhiên lấy tư thái tuyên bố chủ quyền, ôm lấy bả vai cô, ý cảnh cáo không cần nói cũng biết.

Thẩm Y Y: "..." Ngẫm lại thắt lưng của mình, vẫn là quên đi, ho một tiếng, "Nhưng tôi đã có người đàn ông của đời mình rồi!"

Còn chưa kịp mừng rỡ, Hàn Nhất Minh đã bị dội một gáo nước lạnh: "..."

Nhưng điều này còn chưa đủ, bởi vì "người đàn ông" trong miệng Thẩm Y Y đang cười như không cười nhìn về phía anh ta, "Cho nên cậu hỏi vợ tôi vấn đề này, là muốn nói chuyện yêu đương với vợ tôi sao?"

Ngữ khí này, thần thái này, vô cùng khiêu khích.

Hàn Nhất Minh: "......" Trực tiếp như vậy?

Liếc mắt nhìn thân thể cường tráng của Lý Thâm, lá gan vừa mới cường tráng trong nháy mắt sợ hãi, cười hai tiếng, còn chưa biết nói gì.

Trong bầu không khí này bỗng nhiên vang lên một tiếng, rồi sau đó xuất hiện tiếng "Mẹ" thứ hai theo sát phía sau, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư...

Mọi người quay đầu nhìn qua, liền nhìn thấy ba đứa nhóc đứng phía sau có khuôn mặt giống Lý Thâm đang nắm tay lại, còn có một bà lão ôm một đứa nhỏ có khuôn mặt giống Thẩm Y Y, nhìn chằm chằm Hàn Nhất Minh.

Vẻ mặt vô cùng hung dữ!!

Mọi người sợ hãi, vội vàng tránh ra một con đường ——

"Ai muốn nói chuyện yêu đương với mẹ?"

"Ai muốn nói chuyện yêu đương với con dâu tôi?"

Vãi chưởng!

Thẩm Y Y nghẹn cười lấy tay che mặt.

Ngại c.h.ế.t mất!!

"Cô, cô còn trẻ như vậy, sao, làm sao có thể sinh ra một hai ba bốn." Hàn Nhất Minh chân run rẩy đến hoảng hốt, đầu óc đều không xoay chuyển được, "Bốn đứa nhỏ chứ?"

"Sao lại không được?" Nhị Bảo nắm chặt nắm đ.ấ.m tiến lên, "Chú đứng vị trí thứ ba?"

Nói đến kết quả thi, Hàn Nhất Minh lại có thêm chút tự tin, "Đúng vậy!"

"Mới đứng thứ ba!" Nhị Bảo vẻ mặt khinh bỉ nói, "Chú còn không thi bằng anh trai cháu, vậy còn muốn đuổi theo mẹ cháu sao? Không biết tự lượng sức mình!"

Nhị Bảo vừa nói câu này ra, mọi người lại ồ lên một tiếng.

Ngoại trừ Trầm Y Y là thủ khoa ra, mọi người cũng vô cùng chú ý đến á khoa, bởi vì điểm của á khoa nhiều hơn người đứng thứ ba trong năm mươi điểm!

Cho nên mọi người lại nhìn về phía Đại Bảo, đứa nhỏ này chính là Lý Yến Thanh? Lý Yến Thanh thế mà lại là con của Thẩm Y Y?

Thủ khoa và á khoa lại là mẹ con?

Nếu thật sự đúng là như vậy, vậy bọn họ cũng quá tài giỏi đi!

A, không phải, đứa nhỏ Lý Yến Thanh này thoạt nhìn cũng chỉ có mười ba mười bốn tuổi? Thẩm Y Y này nhìn cũng rất trẻ, có thể sinh ra đứa nhỏ lớn như vậy?

Hàn Nhất Minh tuy rằng không dám nói ra, nhưng anh ta thiếu chút nữa viết mấy câu này trên mặt.

Nhị Bảo ngửa đầu nói với cha, "Cha, con muốn đánh chú ấy!"

"Đánh!" Lý Thâm "chuẩn tấu".

"Vâng!" Nhị Bảo giơ nắm đ.ấ.m muốn tiến lên.

Hàn Nhất Minh thấy vậy vội lùi về sau vài bước, miệng còn nói vài tiếng "Này, này", thấy Nhị Bảo tiến lên thật, nhanh chân bỏ chạy!

Đồng bạn của anh ta cũng chạy theo nhưng lại cười lố lăng, nói Hàn Nhất Minh là người nhát gan.

Hàn Nhất Minh tức giận quay đầu lại, kết quả nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Thâm, không dám nói gì nữa, chạy nhanh hơn!

Thẩm Y Y: "..."

Mọi người: "..."

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người di chuyển giữa Thẩm Y Y, Lý Thâm, ba đứa nhóc và Tiểu Bối.

"Y Y, bọn họ thật sự là chồng và con của chị sao?" Cô gái vừa mới bắt chuyện với Thẩm Y Y liếc mắt nhìn Lý Thâm một cái, nhỏ giọng hỏi Thẩm Y Y.

"Đúng vậy," Thẩm Y Y không nhịn được cười.

Là sự thật sao!

Cô gái kia tỏ ra kinh ngạc, còn trái tim của đám đàn ông thì tan vỡ.

Xảy ra chuyện nhỏ này... Chủ yếu bởi vì Lý Thâm như hổ rình mồi ở bên cạnh, những người đàn ông có tâm tư khác kia rất nhanh đã rời đi.

Nhưng lại có nhiều người khi nghe nói thủ khoa và á khoa là là mẹ con, tụ tập lại càng ngày càng đông, Thẩm Y Y muốn đi cũng không đi được, cuối cùng vẫn là Lý Thâm lạnh mặt nói một câu "Chúng tôi còn có việc, phải đi trước" sau đó lôi kéo Thẩm Y Y rời đi.

Người khác nhìn bộ dáng hung hãn của Lý Thâm, thật sự không dám đuổi theo... Không đúng, vẫn có hai người đuổi theo.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất