Thẩm Y Y: "..."
Cô dò xét nhìn Lý Thâm, Lý Thâm cũng đang cười nhìn cô.
Thẩm Y Y hừ hừ hai tiếng, dám chọc cô? Trực tiếp đưa ly nước đậu xanh kia cho anh, "Vậy anh uống hết đi đi!"
Biết vị này, nhưng luôn không thích vị này ha?
Lý Thâm: "..." Đúng là anh uống không quen.
Nhưng vợ anh đưa, anh tự nhiên là phải nhận lấy.
Mẹ Thẩm oán trách trừng Thẩm Y Y một chút, "Thật sự là nuông chiều con!"
"Chồng con sao lại không thể nuông chiều con chứ?" Thẩm Y Y đắc ý hất cằm, còn hỏi Lý Thâm, "Anh Thâm, anh nói đúng không?"
"Đúng!" Lý Thâm buồn cười nhìn cô một cái, lại nhìn về phía mẹ Thẩm, biết mẹ Thẩm chỉ là nói mà thôi, trên thực tế ước gì thấy anh nuông chiều Thẩm Y Y, cười nói: "Con thích cô ấy như vậy!"
Mẹ Thẩm cười càng tươi hơn.
Mẹ Ngô đứng ở bên cạnh, cũng có chút hâm mộ, từ hôm qua bà đã chú ý tới, Lý Thâm luôn luôn quan tâm chăm sóc Thẩm Y Y từng li từng tí, đây không phải là việc có thể giả bộ mà được.
Cười cảm khái nói: "Vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt, thật hạnh phúc!"
"Bởi vì quan hệ giữa mẹ cháu và mẹ chồng cháu rất tốt á." Thẩm Y Y cười nói, không biết là vô ý hay là cố tình.
Mẹ Ngô lại cứng đờ, nhìn mẹ Thẩm một chút, thấy trên mặt mẹ Thẩm không có gì khác thường, thở dài một hơi đồng thời lại có chút xấu hổ, "Ừm, hôn nhân hạnh phúc đúng là cần cha mẹ hai bên hòa thuận."
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đều thức dậy, Thẩm Y Y cầm nước đậu xanh mua về theo thứ tự chọc Tam Bảo Tiểu Bối, bọn họ đều nói nước đậu xanh hư mất rồi chọc Thẩm Y Y suýt chút cười đau sốc hông.
Trong phòng rất nhanh liền náo nhiệt, mỗi người đều cười cười nói nói.
Mẹ Ngô nhìn cả nhà đều vây quanh Thẩm Y Y, càng thấy lời Ngô Tiểu Mạn nói hôm qua là thật.
Muốn cải thiện mối quan hệ với Thẩm Y Y, nhưng bất kể bà ta lôi kéo làm quen với cô thế nào đi nữa thì Thẩm Y Y đều trái ngược với thái độ nhiệt tình hôm qua, trở nên không lạnh không nhạt.
Đại khái là hôm qua đắc tội với Thẩm Y Y quá sâu, chọc cô tức giận.
Mẹ Ngô không biết là, Thẩm Y Y cũng không phải là bởi vì chính mình, tối hôm qua cô biết được mẹ của cô chịu nhiều tức giận như vậy, nếu như lại cho mẹ Ngô sắc mặt tốt, đó mới là lạ.
Từ đó về sau, mẹ Ngô mang thái độ khác thường, ở nhà họ Thẩm cũng không tỏ vẻ kênh kiệu nữa, thái độ đối với mẹ Thẩm cũng biến thành ôn hòa, đối với Thẩm Y Y càng là thân thiết có thừa.
Thẩm Y Y và mẹ Thẩm không biết vì sao thái độ của bà ta lại thay đổi lớn như vậy, nhưng cũng không tốn quá nhiều tâm tư suy đoán.
Người của hai nhà có thể đối xử với nhau tự nhiên là tốt nhất, nếu như không thể, đừng nói Thẩm Y Y sẽ không nhường nhịn, chính là người nhà họ Thẩm cũng sẽ không nhường nhịn!
Sau ngày tết ông Táo, không khí Tết càng nô nức.
Những năm qua nhà họ Thẩm chỉ có cha Thẩm mẹ Thẩm và ba người Thẩm Vũ Hiên, năm nay cả nhà Thẩm Y Y và cả nhà Thẩm Vũ Hoành đều trở về, nhiều người, cũng náo nhiệt, cha Thẩm mẹ Thẩm cười đến không ngậm miệng được.
Thẩm Vũ Hiên mỗi ngày mang theo ba đứa nhỏ đi la cà, từ đầu đường đi đến cuối hẻm, ba đứa nhỏ thấy qua rất nhiều thứ mà trước kia ở trong thôn chưa từng thấy qua, còn làm quen không ít bạn bè xung quanh.
Đặc biệt là Tiểu Bảo, năng lực xã giao quả thực khiến cho người ta nhìn mà than thở!
Nhị Bảo có lẽ cũng ý thức được loại năng lực này của em trai nhà mình, mỗi lần đi ra ngoài chơi, đều muốn lôi kéo Tiểu Bảo đi chung, hai anh em chơi vui đến quên cả trời đất.
Thẩm Y Y cũng mang theo Lý Thâm đi dạo một vòng —— chủ yếu là muốn từ bên trong không gian lấy chút đồ tết ra.
Ba đứa nhỏ mỗi cuối năm đều sẽ có một bộ quần áo mới mặc, đây là nghi thức năm mới mà cha mẹ bọn nó dành cho bọn nó!
Cho nên nhìn thấy hai người ra ngoài, ba đứa nhỏ liền biết đợi chút nữa sẽ có quần áo mặc, nhìn thấy cha mẹ trở về, lập tức tiến tới.
"Được rồi được rồi, đều có phần." Thẩm Y Y cười nói, lần lượt đưa quần áo cho bọn chúng.
Ba đứa nhỏ reo hò một tiếng, cầm quần áo của mình về phòng thay.
Tiểu Bối còn chưa mặc quần áo thuần thục, Thẩm Y Y giúp cô bé mặc, là một bộ váy bông kiểu thời Hán, bên trong là màu đỏ, bên ngoài phối một chiếc áo khoác nhỏ lông nhung, tại cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà thanh tú động lòng người của cô bé, vừa xinh đẹp lại đáng yêu, lại buộc búi tỏi hai bên, giống như phúc bảo trong tranh tết vậy ——
Thẩm Y Y đã sớm muốn cho con gái của mình ăn mặc như vậy nhưng ở nông thôn không tiện khoa trương, trở về kinh thị liền không có nhiều lo lắng như vậy.
Thật vất vả mới có được một cô con gái, còn đáng yêu như vậy, tất nhiên không thể lãng phí giá trị nhan sắc của cô bé được.
Lý Thâm Thẩm Y Y nhìn con gái của mình, cực kỳ kiêu ngạo.
Ngô Tiểu Mạn ở bên cạnh ôm Thành Thành một mặt hâm mộ, "Thật đáng yêu, làm sao bây giờ? Chị cũng muốn sinh một cô con gái!"
"Muốn sinh thì sinh, " Mẹ Thẩm cười sửa sang lại váy cho Tiểu Bối.
"Bộ đồ này cũng xinh quá." Ngô Tiểu Mạn còn nói, hỏi Thẩm Y Y, "Là mua ở cửa hàng Hoa Kiều hả?"
"Đúng vậy!" Thẩm Y Y nhìn về phía Thành Thành trong n.g.ự.c cô ấy, lại cầm một bộ quần áo tương đối nhỏ bé ra, "Thành Thành cũng có nhé, xem nào, có đẹp hay không?"
"Cái này." Ngô Tiểu Mạn nhìn bộ quần áo từ tính chất kiểu dáng đều là hàng thượng đẳng, "Cái này quá tốn kém!"
"Ai, " Thẩm Y Y nhét quần áo vào trong tay cô ấy, "Đây là lễ gặp mặt của cô út dành cho cháu trai em, cầm đi!"
Ngô Tiểu Mạn liền nhận.
"Cha, mẹ, con cũng có mua cho hai người nữa." Thẩm Y Y cười nói, lấy ra hai bộ quần áo đưa cho cha mẹ cô.
Cha Thẩm mẹ Thẩm không từ chối, cười nhận lấy.
Mẹ Ngô cũng ở bên cạnh nhìn xem, có chút hâm mộ.
...
Nhà họ Thẩm từ sau khi qua tết ông Táo liền bắt đầu quét tro bụi, gỡ câu đối cũ tranh cũ xuống, quét nhà sạch sẽ; ngày 25 tháng 12 bắt đầu mài đậu hũ làm bánh ngọt; ngày 26 hầm thịt, Thẩm Y Y năm nay mang theo rất nhiều thịt trở về, hoàn toàn có thể để bọn họ ăn một tết vô cùng đầy đủ, Ngày hai tám nhào bột mì làm màn thầu sủi cảo, ngày ba mươi dán câu đối ăn bữa cơm đoàn viên đón giao thừa...
Một năm mới lại đến!
Thẩm Vũ Hoành chỉ xin nghỉ một tháng, mùng tám tháng giêng anh ấy liền trở về bộ đội.
Thẩm Y Y mấy ngày nay ngày nào cũng không đi ra ngoài, chỉ ở nhà với cha mẹ.
Lý Thâm mấy ngày nay thường xuyên ra ngoài, có đôi khi đi ra ngoài hơn nửa ngày, lúc trở về đã rất muộn.
Thẩm Y Y biết anh ra ngoài là làm gì, không có quản anh.
Hôm nay Lý Thâm trở về lại rất sớm, "Vợ ơi!"
Thẩm Y Y nghe giọng điệu của anh liền biết đại khái là có chuyện gì đó, lôi kéo anh vào phòng, "Thế nào?"
"Thế nào? Có người muốn bán nhà sao?" Thẩm Y Y hỏi, mấy ngày nay Lý Thâm chính là đi nghe ngóng chuyện nhà cửa.
"Có rồi!" Lý Thâm gật đầu, "Là một viện nhị tiến, chủ phòng là người chuyển xuống nông thôn sau đó trở về, nhà là của người nọ, nhưng sau khi người nọ bị chuyển xuống thì mẹ kế cùng em trai khác mẹ của anh ta chiếm đoạt căn nhà đó, bây giờ ăn vạ không đi, anh ta cũng không có biện pháp, biết được chúng ta muốn mua nhà liền nói nếu như chúng ta muốn mua, có thể bán rẻ cho chúng ta, nhưng mà mẹ kế và anh em của anh ta thì chúng ta phải tự giải quyết!"
Thẩm Y Y nghe xong, có chút động lòng, bây giờ nhà ở khó mua, thật vất vả mới gặp được một căn, tự nhiên không muốn từ bỏ.
Về phần mẹ kế và anh em của anh ta ăn vạ không đi...
Chủ nhà đuổi không được, nhưng nhà vô tay bọn họ, không đi... Cũng phải đi!
Lý Thâm cũng nghĩ như vậy, "Vậy ngày mai chúng ta đi xem nhà một chút rồi quyết định có mua hay không nhé?"
"Được!"