Lúc chuẩn bị ăn cơm, Lý Thâm cũng quay về rồi, Nhị Bảo lập tức nói với anh phải dạy Tiểu Bảo học nấu cơm, Lý Thâm từ chối cho ý kiến.
Hôm nay tất cả mọi người mệt mỏi, đi ngủ từ rất sớm.
Nửa đêm, Thẩm Y Y nghe thấy tiếng ồn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện Lý Thâm đi lên.
"Anh làm gì thế?" Thẩm Y Y ngáp một cái.
"Đánh thức em à?" Lý Thâm cảm thấy có lỗi, thấp giọng nói: “Anh thấy đèn phòng Nhị Bảo vẫn sáng, muốn đi qua nhìn xem."
"Đèn phòng Nhị Bảo vẫn sáng? Mấy giờ rồi?" Thẩm Y Y nghe vậy, ngồi dậy, từ cửa sổ nhìn qua, quả nhiên thấy phòng Nhị Bảo vẫn sáng, cầm đồng hồ để ở trên bàn lên nhìn: “Mười hai giờ."
Thẩm Y Y lập tức đứng lên: “Có phải con quên tắt đèn rồi không?"
"Không biết được.” Lý Thâm nói: “Anh đi qua nhìn thử."
"Em đi với anh.” Thẩm Y Y rời giường, choàng áo khoác mỏng, hai người không có mở đèn, cầm đèn pin đi ra cửa.
Đến trước của phòng Nhị Bảo rồi, phát hiện cậu bé chưa khóa cửa, sợ đánh thức cậu bé, Thẩm Y Y nhẹ nhàng đẩy cửa ra, quan sát, Nhị Bảo đang ngồi ngay ngắn trước bàn học, đang học tập!!!
Thẩm Y Y: "..." Đây là thằng hai lúc trước ghét học đến mức cô phải dùng kế mới chịu học tập nhà cô sao?
Thẩm Y Y và Lý Thâm liếc nhau một cái, gọi một tiếng: “Nhị Bảo?"
"Cha, mẹ?" Nhị Bảo ngẩng đầu từ trong sách giáo khoa, mệt mỏi dụi dụi mắt: “Sao cha mẹ còn chưa ngủ?"
"Mẹ còn muốn hỏi tại sao con còn chưa ngủ?" Thẩm Y Y tức giận, đi tới khép sách của cậu bé lại: “Mười hai giờ, không học nữa, nhanh đi ngủ đi!"
"Con còn một ít từ chưa xem xong, chờ con xem xong..." Nhị Bảo có ý đồ lấy lại sách của cậu bé.
Thẩm Y Y không cho phép cậu bé lấy lại, tránh tay của cậu bé: “Ngày mai lại học, mau đi ngủ."
Nhị Bảo muốn nói cái gì, Thẩm Y Y còn nói: “Ngươi quên rồi ngươi tại lớn thân thể rồi? Cẩn thận thức đêm dài không cao, đừng quên, tham gia quân ngũ là có chửa yêu cầu cao!"
Nói đến chuyện này, Nhị Bảo lập tức ngoan ngoãn, lập tức bò lên giường.
Thẩm Y Y sờ lên chốt đèn, lại dặn dò: “Không cho phép cố gắng thức đêm đọc sách, con muốn học nhiều hơn chút, mẹ biết, nhưng chỉ khi con nghỉ ngơi đủ thì học tập mới có chất lượng cao hơn, có biết chưa?"
"Dạ, con biết rồi.” Nhị Bảo hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu.
Thẩm Y Y yên tâm, vừa muốn tắt đèn, đã thấy Lý Thâm bưng một ly sữa bò tiến vào, đưa cho Nhị Bảo: “Uống rồi ngủ tiếp."
"Cho con?" Nhị Bảo nhảy dựng lên ở trên giường, không thể tin hỏi, cha cậu bé lại sẽ rót sữa cho cậu sao?
"Khi còn bé con kéo quần xuống, cha còn chùi m.ô.n.g cho con đây này.” Lý Thâm không khách khí.
Nhị Bảo: "..." Chuyện này tại sao phải nói ra? Rất phá hỏng hình tượng anh minh thần võ của cậu bé có biết hay không?
Có điều cậu bé vẫn ngoan ngoãn uống sữa bò, sau đó nằm xuống.
Thẩm Y Y và Lý Thâm giúp cậu bé tắt đèn, lại cửa, trở về phòng rồi Thẩm Y Y mới không thể tin nói với Lý Thâm: “Thằng bé hiện tại đã nỗ lực quá rồi đó?"
"Có thể hướng về mục tiêu mà cố gắng, là chuyện tốt.” Lý Thâm trấn an vợ anh.
"Nhưng mà nó quá liều mạng, sẽ mệt mỏi làm kiệt quệ sức khỏe.” Thẩm Y Y cau mày nói, có hơi hối hận, có phải ban đầu đã hơi quá tay rồi không?”
"Vợ, nó đã lớn rồi, biết mình muốn cái gì.” Lý Thâm nói: “Em không cần tự trách."
Thẩm Y Y thở dài một tiếng, cũng đúng.
Sau đó không nghĩ nữa, tính toán nói: “ Ngày mai em hầm thịt gà cho nó bồi bổ."
"Được: “ Lý Thâm nói.
Một, hai tháng sau đó, Thẩm Y Y luôn luôn vắt hết óc làm đủ loại canh cho mấy đứa nhỏ bồi bổ sức khỏe, trong nhà sẽ thường xuyên dự sẵn một ít quả óc chó, còn có sữa bột, sữa lúa mạch các loại.
Ừ, cô chỉ nấu canh, làm món ăn là Nhị Bảo, gần đây cậu bé hạ quyết tâm muốn dạy Tiểu Bảo biết làm đồ ăn, giảm bớt gánh nặng cho Thẩm Y Y. Cho nên mỗi lúc trời tối khi đã đến thời gian nấu cơm, cậu bé đều phải kéo Tiểu Bảo tới phòng bếp, sau đó tỉ mỉ bắt đầu dạy học.
Thẩm Y Y cũng không ngăn cản, thứ nhất là hiện tại Nhị Bảo đã lớp bảy rồi, bởi vì hiện tại cấp hai là cơ chế hai năm, tháng sáu sang năm phần phải thi trung học rồi, cho nên nhiệm vụ học tập của cậu bé cũng nặng. Cậu bé rất tự giác, cũng rất cố gắng, nếu không phải Thẩm Y Y ra lệnh cưỡng chế cậu bé mười giờ rưỡi mỗi ngày nhất định phải đi ngủ, có lẽ cậu bé sẽ vẫn giống lần trước, học tập đến khuya khoắt. Trong khoảng thời gian dạy Tiểu Bảo làm đồ ăn, cũng tương đương với thời gian cậu bé được thả lỏng. Thứ hai, hiện tại Tiểu Bảo đã lớp hai rồi, quả thực cũng nên học làm một vài công việc nhà rồi.
Vào lúc bọn nó làm đồ ăn, Thẩm Y Y sẽ chạy đi xem Tiểu Bối vẽ tranh. Tiểu Bối từ sau khi bị anh hai cô bé chê cô bé vẽ xấu đã khổ luyện kỹ năng hội họa… Thật ra tự Tiểu Bối cũng cảm thấy mình vẽ rất xấu, không có vẽ ra được cha mẹ và các anh và Tiểu Bối.
Thẩm Y Y nghe giáo viên nói, lúc cô bé ở nhà trẻ, cô bé không chơi đùa với các bạn khác nhiều, ngồi ở bàn nhỏ của mình, vẽ từng li từng tí. Thẩm Y Y mua cho cô bé rất nhiều bút màu, cho nên cô bé là bạn nhỏ có nhiều bút vẽ nhất trong cả nhà trẻ, đến mức những người bạn nhỏ khác đều rất hâm mộ cô bé, đều thích tìm đến cô bé mượn bút vẽ. Nhưng sức phá hoại của trẻ con rất mạnh, có đôi khi sẽ làm hỏng bút màu của Tiểu Bối. Không cẩn thận làm hư, Tiểu Bối sẽ hào phóng tỏ vẻ không sao hết, nếu là cố ý làm hư, Tiểu Bối sẽ không cho kẻ đó mượn bút màu nữa!
Cô bé là một đứa bé rất kiên trì với nguyên tắc của mình, nói không cho mượn đó chính là không cho mượn thật. Vì thế còn có cô bé khác muốn kích động những người bạn nhỏ khác đừng chơi với cô bé, dong Tiểu Bối không hề quan tâm tí nào, chỉ đắm chìm trong việc vẽ tranh của mình. Đương nhiên, cô bé cũng không thiếu bạn bè. Bởi vì dung mạo của cô bé rất đáng yêu, Thẩm Y Y còn đặt tâm huyết vào sửa soạn cho cô bé, cho nên ở nhà trẻ, có rất nhiều bạn trai thích chơi với Tiểu Bối. Huống chi còn có Lý Thâm và ba đứa nhỏ, bởi vì có lúc là Lý Thâm và ba đứa nhỏ đi đón cô bé, cho nên toàn bộ nhà trẻ đều biết cha và ba anh trai của Tiểu Bối rất đẹp trai.
Các bạn nhỏ bây giờ đã rất có mắt nhìn, nhìn Lý Thâm là biết không dễ chọc, huống chi Tiểu Bối còn có ba người anh trai, điều này đại biểu cô bé có người bảo vệ, nên không có ai dám ức h.i.ế.p Tiểu Bối. Huống hồ, phần lớn các cô bé đều là từ nhỏ đã thích các anh trai đẹp trai, đây là thiên tính. Dáng dấp ba đứa nhỏ đẹp trai như vậy, đương nhiên cũng giúp Tiểu Bối hấp dẫn không ít hảo cảm.
Tóm lại, cô bé kia không có cô lập Tiểu Bối thành công.
Có điều mấy bạn nhỏ có bệnh hay quên, qua một thời gian ngắn, mọi người đã lại là bạn bè tốt!
Mà Thẩm Y Y tưởng là Tiểu Bối là bởi vì Nhị Bảo nói cô bé vẽ xấu cho nên mới thích vẽ tranh như vậy.
Nhưng Thẩm Y Y không ngờ là Tiểu Bối thật sự thích vẽ tranh!
Trước kia lúc chưa đi học, ở nhà Tiểu Bối sẽ thích chạy theo đằng sau cô và Lý Thâm hoặc là ba đứa nhỏ.
Nhưng mà sau khi học vẽ tranh, mỗi ngày cô bé về đến nhà, lúc nên chơi vẫn sẽ chơi, nhưng nhìn thấy anh hai của cô bé học tập, cô bé sẽ dời một chiếc ghế đẩu, cầm giấy trắng và bút vẽ vẽ ở bên cạnh.
Cũng không làm ồn, vẽ xong tờ này lại vẽ tờ khác, chờ anh hai cô bé nghỉ ngơi, cô bé sẽ đưa bức tranh của cô bé cho anh hai xem.
Nhưng anh hai cô bé thường thường đều chỉ vào bức tranh xấu nhất nói bức tranh này đẹp nhất!