Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 304

Thẩm Y Y vừa nói, cái khác nghe hiểu người nước ngoài lập tức đối cái kia người nước Y chỉ trỏ.

Người trong nước cũng dưới sự "phiên dịch" nghe hiểu lời Thẩm Y Y, thấy người nước ngoài khác đều ủng hộ Thẩm Y Y, mặt những người trong nước đã chịu không ít thiệt thòi ở nước ngoài đã lập tức mở mày mở mặt.

Mồm năm miệng mười nói: "Không sai, chúng tôi không khinh người nhưng cũng không sợ người. Em dâu, mọi người ủng hộ em!", "Nếu anh ta không xin lỗi thì chúng ta sẽ đi tố cáo anh ta, chúng ta đều là nhân chứng của cô!" Muôn hình muôn kiểu.

Thậm chí đám người nước ngoài kia cũng lên tiếng!

Trong lúc nhất thời, trợ giúp Thẩm Y Y nghiễm nhiên thành việc làm chính nghĩa!

Người nước Y kia tái mặt, thật ra anh ta đến Trung Quốc không phải để đầu tư mà là đến để du ngoạn, bởi vì thân phận là người nước Y nên ở Trung Quốc bất kể đi đến đâu thì đều luôn luôn nhận được đãi ngộ như sao vây trăng sáng.

Đến mức khiến anh ta có một loại cảm giác ưu việt áp đảo người nước Trung Quốc, đi tới chỗ nào đều vênh mặt hất hàm sai khiến, không ngờ hôm nay lại đá trúng tảng sắt!

"Jack, cậu mau nói xin lỗi đi." Đồng bạn của anh ta dưới sự chỉ trích của mọi người đã sắp không ngẩng đầu lên được rồi, thúc giục anh ta nói xin lỗi.

Người nước Y phun lời xấu xa kia, bất đắc dĩ dùng Tiếng Anh nói xin lỗi.

Thẩm Y Y giống như cười mà không phải cười: "Tiếng Trung nên nói như thế nào, anh hiểu đúng không?”

Người nước Y kia vốn đã căm uất lẫn lộn, giận dữ trừng mắt Thẩm Y Y, Lý Thâm tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn anh ta, anh lại sợ rồi, dùng giọng không mấy tiêu chuẩn nói một câu: "Xin lỗi!"

Sau đó bị đồng bạn của anh ta lôi kéo, ảo não rời khỏi toa ăn, đồ ăn của bọn họ vẫn ăn bấy nhiêu!

Thẩm Y Y khẽ hừ một tiếng ngồi xuống.

"Vỗ tay vỗ tay!" Không biết lúc nào Tiểu Bảo đã nhảy ra ngoài, vui sướng vỗ tay.

Nhị Bảo vỗ tay còn cố gắng hơn Tiểu Bảo. Mỗi lần đến rạp chiếu phim, xem rất nhiều phim thể loại chiến tranh nên cậu bé có một sự địch ý, khó chịu với mấy người nước ngoài này, lúc này hành động đã chửi ngược lại người nước Y mẹ của cậu bé, quả thật là làm thoải mái lòng cậu bé, ánh mắt nhìn về phía mẹ cậu bé đã xen lẫn sùng bái!

Khi Thẩm Y Y chửi người đàn ông kia chỉ dùng tiếng Anh, bọn người cha Lý nghe không hiểu, nhưng không trở ngại việc bọn họ nghe hiểu câu “xin lỗi” với giọng nói không chuẩn kia, lòng người phấn chấn, dùng sức vỗ tay.

Mẹ Lý càng thêm nở mày nở mặt, không chỉ vỗ tay mà còn vỗ đến tay đỏ lên.

Tiếng vỗ tay của người trong nước và người nước ngoài cũng vang lên, ánh mắt nhìn Thẩm Y Y đều tràn đầy tán thưởng.

Tiếng vỡ tay như sấm rền đang vang lên bốn phía.

Trừ điều đó ra, nơi đây còn có một bộ phận người trong nước không biết là vì cổ vũ Thẩm Y Y hay là làm gì, đều bảo nhân viên trên xe lửa lấy đũa, giơ lên “lá cờ” tự tin dân tộc!

Thậm chí khi nhân viên trên xe lửa đi đến chỗ nhóm người Thẩm Y Y, cầm một rổ hoa quả dành cho khách quý đến, bên trong có quả táo, lê, quýt, các loại hoa quả tươi mới, kích động nói: "Đồng chí Thẩm, đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy người nước ngoài xin lỗi!"

Lúc Thẩm Y Y cười nhận rổ hoa quả, lòng hơi chua chát.

Nhưng sự chua xót của cô rất nhanh đã tan thành mây khói, cô bị Lý Thâm lặng lẽ nhéo nhéo tay từ dưới bàn: "Vợ, em thật tuyệt!"

Đây đang ở trước mắt bao người, Thẩm Y Y vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn thấy đám người nhìn cô giống nhìn anh hùng, lại hơi ngượng, nói: "Mau ăn cơm đi!"

Nhóm người mẹ Lý cùng cầm đũa, miệng ăn từng miếng to, không tiếp tục sợ ánh mắt khác thường của người khác nữa. Đương nhiên, cũng không có ai lại liếc ánh mắt khác thường!

Chuyện Thẩm Y Y không nghĩ tới chính là chuyện này đã trở thành thức ăn tinh thần cho đám người bọn họ qua hai ngày kế tiếp trong chặng hành trình xe lửa.

Sau khi cơm nước xong, bọn họ trở lại toa xe, bọn người mẹ Lý kéo Đại Bảo biết Tiếng Anh hỏi cậu bé một cách nỗ lực không ngừng rằng Thẩm Y Y chửi người nước Y đó thế nào.

Cha Lý là người kín đáo, không có ý hỏi, chỉ lắng tai nghe, mấy người Trần Cường, Lâm Đại Nữu cũng rất phấn chấn, nghe một cách say sưa.

Lúc này Đại Bảo cũng không ghét ầm ĩ, kiên nhẫn nói hết lần này đến lần khác.

Thẩm Y Y và Lý Thâm không có tham dự, hai người đến một phòng riêng nhỏ khác, Lý Thâm nấu nước nóng ngâm chân cho Thẩm Y Y, sau khi cô ngâm xong đến Lý Thâm ngâm, xong xuôi hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm.

Thẩm Y Y hỏi: "Anh Thâm, chuyện mua xe của anh anh Lương nói là đi về sẽ hỏi? Đã hỏi tới đâu rồi?"

Trước đó Lý Thâm tìm Lương Quân mua xe si, hôm nay Lương Quân đưa bọn họ đến nhà ga xe lửa, có lẽ sẽ nói với Lý Thâm chuyện này.

"Lãnh đạo phía trên còn phải thương lượng thêm một chút." Lý Thâm nói.

"Nếu như bọn họ muốn bán, có phải anh còn phải về nhà một chuyến để lái xe về không?" Thẩm Y Y ngửa đầu hỏi anh.

"Chắc là vậy.” Lý Thâm nói: “Có điều cũng chưa chắc, anh Lương nói nếu có thể bán thì đến lúc đó sẽ để anh em trong đội lái xe đến thủ đô!"

Vậy thì không thể chọn xe rồi, Thẩm Y Y nghĩ.

Có điều với quan hệ giữa Lý Thâm và Lương Quân thì không phải lo lắng ông ấy sẽ gài Lý Thâm.

Hai người lại hàn huyên chuyện khác, sắp sửa đến mười điểm, người bên mẹ Lý mới thỏa mãn trở về, Lý Thâm đi mở nước nóng cho cha Lý, mẹ Lý xong thì trở về bên giường cứng.

Hành trình hai ngày sau đó nói buồn tẻ thì cũng không phải buồn tẻ. Lần này thứ ngồi lên là giường mềm, giường mềm thoải mái hơn giường cứng, ngoại trừ tiếng đặc trưng của xe lửa thì mùi không nặng, người cũng không chen chúc, còn có một phòng riêng độc lập, ban đêm khóa cửa lại sẽ không cần lo lắng sẽ có người tới trộm đồ. Cho nên tinh thần của nhóm người Thẩm Y Y tốt hơn lúc còn ngồi giường cứng.

Nhân viên trên xe lửa của toa giường mềm đối xử cũng rất hữu hảo với mấy người Thẩm Y Y, đặc biệt là khi đối xử với Thẩm Y Y. Mỗi lần đi ngang qua phòng riêng nhỏ của Thẩm Y Y thì đều sẽ tới chào hỏi với cô, hỏi thăm cô có nhu cầu gì.

Bởi vì bây giờ thời tiết rất lạnh, nhưng Thẩm Y Y không thể cho cha Lý, mẹ Lý miếng dán Thiếp Noãn Bảo nên đã yêu cầu thêm mấy chiếc chăn. Ngoài ra, còn có một số người trong nước, lúc đi vệ sinh hoặc là đến toa ăn đụng mặt thì cũng đều sẽ cười chào hỏi với Thẩm Y Y. Những người này phần lớn đều là người có thân phận, lúc Thẩm Y Y và bọn họ trò chuyện cũng không cố gắng đi hỏi thăm thân phận người ta, đối phương cũng thế.

Chớp mắt, thời gian hai ngày thoáng cái đã qua.

Khi trở lại thủ đô, đã xế chiều.

Bọn họ lấy hành lý đi khỏi nhà ga, Thẩm Vũ Hiên đã dẫn theo hai người tài xế, hai chiếc xe chờ ở cửa.

"Chị!" Thẩm Vũ Hiên gấp gáp gọi cô.

Một đám người Thẩm Y Y đi về phía anh ấy, trên tay Thẩm Y Y không có hành lý, Thẩm Vũ Hiên lập tức xách phụ anh rể, còn chào hỏi với cha Lý, mẹ Lý.

Cha Lý, mẹ Lý đều từng gặp anh ấy, cười, quan sát anh ấy: "Vũ Hiên đã lớn rồi, còn đẹp trai ra nữa rồi, suýt nữa đã không nhận ra!"

Thẩm Vũ Hiên ngượng ngùng mỉm cười, nhìn thấy nhiều người như vậy, chần chờ nói: "Chỉ có hai chiếc xe, có lẽ không ngồi được nhiều người thế này..."

Đây là lần đầu tiên cha Lý, mẹ Lý đến nhà, khẳng định là người nhà họ Thẩm phải đưa xe tới đón, nhưng bọn họ tưởng đâu chỉ có cha Lý, mẹ Lý, cho nên cũng không có lái thêm xe… kể cả biết, bọn họ cũng không lái ra được nhiều xe vậy, một chiếc xe có thêm là ông nội Thẩm đi tìm chiến hữu cũ mượn.

"Không sao, chúng tôi ngồi xe buýt xe là được." Trần Cường vội vàng nói.

"Vợ, em, cha mẹ, Nhị Bảo, Tiểu Bối ngồi một chiếc." Lý Thâm nói, Nhị Bảo và Vượng Tài ngồi giường cứng hai ngày rồi, không để bọn nó lại chen chúc trên xe buýt: "Vũ Hiên, em, chị cả của anh còn có lão Chu bế đứa bé và Vượng Tài ngồi một chiếc, còn lại đều ngồi xe buýt với tôi, thấy thế nào?"

Đương nhiên có thể, cứ theo đó phân phối!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất