Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 315

Thẩm Y Y chờ Nhị Bảo ăn cơm xong, cũng không bảo đứa nhỏ rửa chén, mà để đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi, tự mang chén bát của Nhị Bảo vào phòng bếp rửa.

Cha Lý mẹ Lý chạy tới quan tâm hỏi: "Y Y, Nhị Bảo thế nào rồi? Đứa nhỏ không sao chứ? Cha mẹ chưa từng thấy đứa nhỏ tức giận như vậy."

"Không có việc gì, có một đề Nhị Bảo không giải được, cho nên mới tự giận chính mình mà thôi," Thẩm Y Y nói.

"Đứa nhỏ này, sao lại giận chính mình, không biết thì hỏi thôi." Mẹ Lý nói.

"Đứa nhỏ sắp thi lên cấp ba, cảm xúc hơi căng thẳng là chuyện bình thường." Thẩm Y Y nói.

Mẹ Lý gật gật đầu, nghĩ đến cái gì, tò mò hỏi: "Y Y, Nhị Bảo cũng muốn thi lên đại học sao?"

"Tam Bảo và Tiểu Bối đều sẽ thi." Thẩm Y Y cất bát xong nói, con của cô tất nhiên phải học đại học.

Vậy chẳng phải nhà bọn họ sẽ có năm sinh viên đại học sao?

Mẹ Lý và cha Lý liếc nhìn nhau một cái.

Cha Lý vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Được được được, nhà họ Lý chúng ta có tiền đồ rồi."

Thẩm Y Y: "Đúng rồi, cha, mẹ, tối nay con và anh Thâm dẫn Nhị Bảo đi xem phim, lại phải phiền cha mẹ trông Tiểu Bối giúp con một chút."

Cha Lý tuy rằng không biết vì sao hai người lại dẫn Nhị Bảo đi xem phim, nhưng cũng đoán được là bởi vì chuyện Nhị Bảo nổi giận, nói: "Con dâu hai, cha mẹ sẽ chăm sóc Tiểu Bối thật tốt, các con cứ dẫn Nhị Bảo đi xem phim đi, đứa nhỏ này quá chăm chỉ, cũng nên thả lỏng một chút."

"Cảm ơn cha," Thẩm Y Y nói, lại nhớ tới cái gì, nói với mẹ Lý, "Mẹ, tối nay mẹ không cần nấu cơm, để con nấu đi."

"Hả? Không cần, để mẹ làm là được rồi..." Mẹ Lý vội vàng nói, kể từ ngày hôm sau sau khi đến thủ đô, Chu Phong Thu và Trần Cường đi làm việc trong công xưởng phế liệu với Lý Thâm.

Thẩm Y Y Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha phải may quần áo, Đại Bảo đến nhà họ Thẩm, Nhị Bảo vội vàng chuyện học tập, chỉ còn lại Tiểu Bảo.

Mẹ Lý cũng không nỡ để Tiểu Bảo nấu cơm một mình cho cả một nhà,, trên danh nghĩa bảo Tiểu Bảo chăm sóc em trai em gái, kì thực là đi để Tiểu Bảo đi chơi, bà tự mình nhận nhiệm vụ nấu cơm.

Nghĩ đến đây, mẹ Lý cẩn thận nói: "Y Y, có phải cơm mẹ nấu không ngon không?"

"Không có chuyện gì," Thẩm Y Y bất đắc dĩ nở nụ cười, mặc dù cơm mẹ Lý nấu không tính là quá ngon, nhưng cũng không tính là khó ăn, "Không phải lúc nãy Tiểu Bảo mới bị anh hai nó mắng sao? Đứa nhỏ này cũng đứa có tâm hồn ăn uống, nên con muốn làm một bữa ngon cho đứa nhỏ ăn."

Lúc này mẹ Lý mới thở phào nhẹ nhõm, bà đã nói bà đã cố cho dầu muối vào nhiều nhất có thể, làm sao có thể không ngon?

Bà Lý chỉ biết thói quen ăn uống của cả nhà Thẩm Y Y, cho nên cho dù cảm thấy xa xỉ, nhưng khi nấu ăn bà cũng cắn răng cho không ít dầu muối vào.

"Vậy để mẹ giúp con một tay." Mẹ Lý vội vàng nói, "Cũng để mẹ học cách làm cơm của con luôn."

Thẩm Y Y: "Vâng."

Gần tối, Thẩm Y Y và mẹ Lý làm một bàn đồ ăn ngon, Tiểu Bảo trở về nhìn thấy, cực kỳ vui mừng, "Mẹ, mẹ nấu cơm ạ?"

"Đúng vậy, có thấy thơm không?" Thẩm Y Y hỏi.

"Thơm!" Tiểu Bảo lớn tiếng nói, vui vẻ đi lấy bát chuẩn bị ăn cơm.

Thẩm Y Y buồn cười, đúng là đứa nhỏ không biết thù dai.

Lý Thâm cũng trở về, từ sau khi Trần Cường và Chu Phong Thu đến, công việc của anh cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều, bình thường đều có thể trở về ăn cơm tối.

Nhưng bình thường khi anh trở về đều phải đi tắm rửa trước, lúc Thẩm Y Y lấy quần áo đi tắm cho anh thì nói với anh: "Anh Thâm, tắm nhanh lên, tối nay chúng ta đi xem phim."

"Xem phim?" Lý Thâm nhíu mày, trên đường trở về nghe có đôi tình nhân nói hôm nay là ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân —— là ngày lễ phương Tây, bây giờ mọi người còn chưa quan tâm đến những ngày lễ phương Tây, nhưng cũng có không ít đôi tình nhân hẹn nhau đi xem phim.

Vợ anh thế mà lại chủ động mời anh đi hẹn hò vào ngày lễ tình nhân, Lý Thâm cong khóe môi, sung sướng đáp ứng, "Được."

Anh nhanh chóng tắm rửa xong, thay bộ quần áo khá trang trọng, sau khi ăn cơm xong, vợ anh vào lại phòng lấy túi xách, anh thì đi lấy xe đạp, thấy Nhị Bảo cũng tới đạp một chiếc xe đạp tới, hơn nữa còn dừng bên cạnh anh.

Lý Thâm nhíu nhíu mày: "Con đi đâu vậy?"

"Con đi xem phim, " Nhị Bảo nói, cảm xúc của cậu bé còn chưa hoàn toàn khôi phục lại, cũng không chú ý đến biểu tình của ba mình.

"Lần này không dẫn con đi, con trở về đọc sách đi." Lý Thâm đuổi hắn trở về.

Nhị Bảo???

Thẩm Y Y vừa vặn đi ra, nghe được câu này thiếu chút nữa cười ra tiếng, "Anh Thâm, hôm nay Nhị Bảo cũng đi. Chúng ta đi trước thôi, phim sắp chiếu rồi."

Nhị Bảo nhìn ra bố đang ghét bỏ mình, hừ một tiếng, đạp xe đạp phóng nhanh về phía trước.

Trực giác mách bảo Lý Thâm có chuyện gì đó, bằng không nếu chỉ là vợ chồng bọn họ đi hẹn hò, sẽ không gọi Nhị Bảo đi cùng.

Nhưng nếu cả nhà cùng nhau đi xem phim, vợ anh cũng sẽ không chỉ mang theo mỗi mình Nhị Bảo, vừa đạp xe đạp, anh vừa hỏi, "Vợ, hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Không phải chuyện lớn gì cả." Thẩm Y Y ngồi đằng sau xe nói, kể chuyện buổi trưa cho Lý Thâm nghe.

Lý Thâm nhíu mày: "Con nổi giận với em?"

"Không có, ngược lại cãi nhau vài câu với Tiểu Bảo," Thẩm Y Y nói.

Lý Thâm mắng một câu: "Thằng nhóc thối, tính khí còn rất lớn."

Thẩm Y Y vỗ vỗ eo Lý Thâm, "Anh đừng la con, con sắp thi rồi, áp lực lớn, khó tránh khỏi có chút nóng nảy không ổn định."

"Anh biết rồi," Lý Thâm trả lời một câu, "Anh biết phải làm như thế nào."

Rất nhanh đã đi đến rạp chiếu phim, Thẩm Y Y phát hiện có rất nhiều người, trong đó còn có không ít đôi tình nhân, lúc này cô mới giật mình nhớ tới, hôm nay hình như là ngày lễ tình nhân.

Trách không được khi cô bảo với Lý Thâm hôm nay đi xem phim, anh lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, Thẩm Y Y tặng cho Lý Thâm một cái liếc mắt.

Lý Thâm không nhịn được nở nụ cười, đưa cho Nhị Bảo hai đồng, nói với Nhị Bảo, "Nhị Bảo, đi mua hai túi bỏng ngô!"

"Không phải nên mua ba túi sao?" Nhị Bảo kỳ quái.

"Bố ăn cùng với vợ bố," Lý Thâm nói.

"Tại sao bố mẹ lại phải ăn chung một túi? Nhà chúng ta không có tiền sao? "Nhị Bảo hỏi, "Không đúng, hai đồng có thể ăn rất nhiều túi bỏng ngô."

"..." Lý Thâm không muốn tranh cãi với cậu bé: "Con thích mua bao nhiêu túi thì cứ mua bấy nhiêu đi."

Nhị Bảo đi mua, phát hiện có bán cả coca-cola, thứ đồ này xuất hiện trên thị trường vào tết năm nay, nhưng ba mẹ cậu không cho bọn họ uống nhiều.

Ngay lúc nhìn thấy thứ này, Nhị Bảo không chịu đựng được, mua ba chai coca-cola trở lại, lấy lòng nói: "Bố, con mua ba chai coca-cola, bố với mẹ mỗi người một chai."

Lý Thâm: "...Bỏng ngô đâu?"

Nhị Bảo lúng túng: "...Con lấy tiền mua coca-cola!"

Lý Thâm cầm lấy chai coca-cola, lại đưa cho cậu bé hai đồng, "Mua bỏng ngô, số tiền còn lại cho con!"

Nhị Bảo: "......" Bố cậu thế mà lại không mắng cậu, còn cho cậu tiền tiêu vặt!

Nhị Bảo cảm động một hồi, lại chạy về mua ba túi bỏng ngô.

Thẩm Y Y nhìn Lý Thâm, "Hôm nay anh đối xử rất dịu dàng với Nhị Bảo!"

Lý Thâm nhướng mày, "Vợ, anh đã nói anh biết nên làm như thế nào!"

"..." Thẩm Y Y luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ.

Nhưng Nhị Bảo không cảm thấy vậy, cậu cảm thấy sở dĩ bố nuông chiều cậu như vậy, là bởi vì cậu gặp phải khó khăn trong học tập, cho nên bố đang dỗ dành cậu!

Trước kia thường xuyên bị bố đánh, bây giờ khó khăn lắm người bị áp bức mới có cơ hội xoay chuyển tình thế, Nhị Bảo quyết định nắm lấy cơ hội này, đòi lại toàn bộ số nợ trước kia.

Vì vậy, sau khi kiểm tra vé xong, vốn dĩ mẹ cậu là người ngồi ở giữa, cậu lại nói mình muốn ngồi ở giữa.

"Vậy con ngồi ở giữa đi, " Thẩm Y Y không thèm để ý.

Lý Thâm trơ mắt nhìn vợ mình ngồi cách mình một chỗ: "..." khẽ liếc mắt nhìn Nhị Bảo một cái.

Nhị Bảo tùy tiện ngồi xuống chỗ ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, chú ý tới ánh mắt của bố mình, cậu thuận tay đưa chai coca-cola cho bố, "Bố, bố vặn nắp giúp con."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất