Ba người cứ như vậy quyết định mua hai căn nhà kia, trở về lấy tiền đến cục quản lý nhà ở làm thủ tục.
Nhưng mà, hai căn nhà, một căn một viện, một căn nhị viện, Lý Đại Nha và Lâm Đại Nữu ai lấy căn nhất viện, ai lấy căn nhị viện...
"Đại Nha, nếu không thì em lấy căn nhất viện kia đi." Lâm Đại Nữu thương lượng Lý Đại Nha, "Cái lớn cho chị!"
"A?" Lý Đại Nha không muốn chiếm lợi ích của Lâm Đại Nữu, "Nếu không chúng ta cứ chơi kéo búa bao đi? Ai thắng thì lấy cái lớn hơn."
"Không cần, chị lấy cái lớn hơn, em lấy cái nhỏ là được." Lâm Đại Nữu nói, "Tiền của chị và lão Chu nhiều hơn em một chút, em không có nhiều tiền, cũng không muốn mượn chị Y Y nhiều tiền như vậy."
Thẩm Y Y và Lý Đại Nha liếc mắt nhìn nhau một cái, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha hiện tại đang làm quần áo bán, mà Trần Cường và Chu Phong Thu đều đi làm ở công xưởng phế liệu với Lý Thâm, trước mắt thật ra số tiền mà cả hai nhà kiếm được cũng không chênh nhau nhiều lắm.
Nhưng nếu thật sự muốn phân chia xem trong tay ai càng có nhiều tiền hơn, chắc chắn là nhà Trần Cường và Lâm Đại Nữu, dù sao năm ngoái bọn họ ở nhà làm chút buôn bán nhỏ trong chợ đen cũng kiếm được không ít.
Mà Chu Phong Thu và Lý Đại Nha bởi vì mang thai sinh con, hai năm trước cơ bản đều là ở nhà nhàn rỗi.
Lâm Đại Nữu nhìn ra sự khó hiểu của Thẩm Y Y và Lý Đại Nha, giải thích, "Căn nhà này em muốn tự mình mua, không cần Cường bỏ tiền ra."
"Lâm Đại Nữu," Thẩm Y Y hỏi, "Sao bây giờ em lại nghĩ như vậy?"
"Đúng vậy, " Lý Đại Nha cũng nói, "Em và Cường Tử là vợ chồng, em hoàn toàn có thể bảo Cường bỏ ra một phần tiền để mua nhà, không cần phải tự mình gánh vác như vậy! Làm vậy quá mệt mỏi!"
Lâm Đại Nữu lắc đầu, "Em hiểu ý của hai chị, nhưng nguyên nhân không nằm ở chỗ Cường Tử, em muốn nếu như căn nhà này tự em bỏ tiền ra mua, sau này căn nhà này..."
Lâm Đại Nữu dừng một chút, mới nói, "Em có thể cho Vượng Tài."
"Tôi muốn cho Vượng Tài một thứ bảo đảm," Lâm Đại Nữu hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói, "Về phần An An, nếu em có khả năng, em cũng sẽ mua cho con bé, nếu không có... Cường cũng sẽ không mặc kệ con bé."
"..." Thẩm Y Y Lý Đại Nha yên lặng, bọn họ không phải không biết tình cảm giữa Lâm Đại Nữu Trần Cường Lâm rất khó nói, nhưng không nghĩ tới Lâm Đại Nữu lại suy nghĩ sâu xa như vậy.
Lâm Đại Nữu nghĩ như vậy, có lẽ cũng vì cảm thấy Trần Cường nhất định sẽ thiên về An An, mà Vượng Tài không có cha ruột, nếu như cô không thiên về Vượng Tài một chút, vậy sẽ không có ai thiên về Vượng Tài.
Tư tưởng này trong việc tái hôn không phải là hiếm, đứng ở góc độ của Lâm Đại Nữu và Vượng Tài cũng coi như hợp lý.
Đối với chuyện này Thẩm Y Y và Lý Đại Nha cũng không nói gì, để cho hai vợ chồng bọn họ tự mình giải quyết đi.
Vì thế mấy người liền trở về nhà, lấy tiền, Lâm Đại Nữu hiện tại có gần năm nghìn đồng, căn nhất viện cần mười nghìn đồng, cô ấy dứt khoát mượn Thẩm Y Y năm nghìn năm đồng.
Lý Đại Nha tất nhiên mua cùng với Chu Phong Thu, bọn họ có thể lấy ra tám nghìn đồng, mà căn nhị viện giá mười nghìn ba, mượn Thẩm Y Y năm nghìn.
Lúc đến cục quản lý nhà ở, chủ nhà đang đứng ở cửa cục quản lý nhà ở nói chuyện phiếm với một người đàn ông trung niên ——
"Ông bán nhà nhanh như vậy à?"
"Ừm! Ngày mai tôi sẽ lên xe đi Hương Giang, khi nào ông đi?"
"Ta đưa cả nhà đi làm sao mà nhanh như ông được? Hơn nữa nhà tôi vẫn chưa giải quyết được, không phải, người mua nhà của ông mua một lúc cả hai căn luôn à?" Người đàn ông trung niên không thể tin được, "Nhiều tiền như vậy sao? Bọn họ còn muốn mua nhà nữa không?"
Chủ nhà ở trước mặt người đàn ông trung niên này cũng không còn sự lạnh lùng và ảm đạm như trước, suy tư một chút, mới nói: "Tổng cộng có ba người, có hai người thoạt nhìn điều kiện cũng không tệ lắm!"
Chủ nhà nói đến Thẩm Y Y và Lý Đại Nha.
Người đàn ông trung niên kia vừa nghe vậy, cho rằng chính là hai người có điều kiện tốt nhất kia mua nhà, lập tức nhụt chí, "Tôi vốn còn tưởng rằng nếu bọn họ còn muốn mua phòng ốc, tôi cũng bán cửa hàng kia của tôi đi luôn!"
"Có vẻ như người giàu nhất không mua." Chủ nhà nói thêm.
"Thật sao?" Người đàn ông trung niên ngạc nhiên.
"Ừm." Chủ nhà nhìn thấy ba người Thẩm Y Y đến, ý bảo với người đàn ông trung niên một chút, "Bọn họ đến rồi, ông hỏi một chút."
Người đàn ông trung niên nhìn theo ánh mắt của ông, ánh mắt bắt lấy người giàu nhất trong miệng chủ nhà —— lập tức tập trung vào Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha đang đi về phía chủ nhà, bất thình lình nhìn thấy bên cạnh chủ nhà có một người đàn ông giống như sói đói nhìn mình, lập tức đề phòng.
"Đồng chí," người đàn ông trung niên lập tức nhiệt tình đi lên nghênh đón.
"Ông là ai?" Lý Đại Nha thấy người đàn ông trung niên bỏ qua hai người đi thẳng về phía Thẩm Y Y, còn tưởng rằng ông là kẻ lưu manh, lập trở nên tức phòng bị đứng trước mặt Thẩm Y Y.
Lâm Đại Nữu cũng đẩy Thẩm Y Y về phía sau một bước, đồng dạng phòng bị nhìn đối phương.
Thẩm Y Y bất thình lình bị hai người ngăn ở phía sau: "..."
Người đàn ông trung niên lúc này mới ý thức được mình quá nhiệt tình, dọa đối phương, vội vàng thu liễm nụ cười, trở nên đứng đắn, "Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, kỳ thật tôi là muốn hỏi mọi người, còn muốn mua nhà hay không?"
"Ông ấy là bạn của tôi," Chủ nhà đứng bên cạnh cũng giải thích một câu, xác nhận danh tính của người đàn ông trung niên.
Nhà?
Thẩm Y Y và Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha liếc nhau một cái, căn nhà này đến hoàn toàn không tốn một chút công sức nào?
Đè nén sự kích động trong lòng, Thẩm Y Y không chút cảm xúc, "Là loại nhà như thế nào?"
"Có một sân nhỏ." Người đàn ông trung niên nói thêm, "Cũng có thể dùng làm cửa hàng!"
Cửa hàng!
Lâm Đại Nữu kích động đến nỗi thiếu chút nữa bắt lấy cánh tay của Thẩm Y Y, sắc mặt Thẩm Y Y bình tĩnh, "Cửa hàng? Bây giờ ai dám mở cửa hàng?"
"Vậy cô cũng có thể dùng để ở!" Người đàn ông trung niên vội vàng nói, "Ở cũng được."
Sau đó, người đàn ông trung niên mô tả ngôi nhà một chút.
Thẩm Y Y biểu hiện không nhiệt tình cũng không hờ hững, làm cho người ta có một loại cảm giác "tôi muốn nhưng tôi cũng có thể không muốn", làm cho người đàn ông trung niên có chút nghĩ không ra rốt cuộc cô có muốn hay không.
"Như vậy đi, lát nữa tôi đi xem nhà với ông, nếu thích hợp, tôi sẽ mua," Thẩm Y Y nói.
"Được được." Người đàn ông trung niên vô cùng phấn khích.
Thẩm Y Y, Lâm Đại Nữu và Lý Đại Nha đi theo chủ nhà vào làm thủ tục chuyển nhà mà bọn họ đã thương lượng xong từ trước.
Sau khi hoàn thành, chủ nhà trở về.
Mấy người Thẩm Y Y thì đi theo người đàn ông trung niên đến căn nhà mà ông nói.
Ngôi nhà này kiểu phía trước là của cửa hàng phía sau là phố phường, phía trước là toàn bộ một gian phòng lớn làm mặt tiền, chia làm hai tầng, hình thức sân nhỏ phía sau hơi giống tứ hợp viện, bên trong trống rỗng, có thể dùng làm xưởng mà cũng có thể làm phòng cho chủ nhà ở, diện tích rất lớn, có lẽ tầm hơn năm trăm mét vuông.
Thẩm Y Y thấy vậy thích vô cùng, "Cái này bán bao nhiêu tiền a?"
"Đây là cửa hàng," người đàn ông trung niên lấy lòng cười cười, vươn hai ngón tay, thêm một bàn tay.
"Bảy nghìn?" Thẩm Y Y "bất ngờ vui mừng" hỏi.
Khụ khụ!
"Hai mươi nghìn năm!" Người đàn ông trung niên thiếu chút nữa hộc máu, nhấn mạnh: "Đây là cửa hàng, khá đắt tiền!"
"Hai mươi nghìn năm? Ông muốn cướp tiền à?" Lâm Đại Nữu thốt lên.
"Đúng vậy, hơn nữa tại tao cửa hàng lại đắt hơn?" Lý Đại Nha cũng lên tiếng bảo vệ Thẩm Y Y: "Bây giờ lại không thể mở cửa hàng."
Người đàn ông trung niên: "..."
"Đều là như vậy cả." Ông bất lực giải thích, "Hơn nữa nhà này cũng có thể ở được."
Thẩm Y Y nhịn cười, ngoài miệng nói, "Quá đắt, lại giảm một chút."
"Ít nhất hai mươi nghìn bốn!" Người đàn ông trung niên nhớ tới cái gì, bổ sung một câu, "Giá cố định!"
"Ồ," Thẩm Y Y nói với giọng hối tiếc, "Vậy được rồi, quá đắt, chúng tôi chắc là không thể mua được rồi."
Nói xong liền muốn trở về.
Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, tại sao đến lượt ông sử dụng chiêu này lại vô dụng?
Mắt thấy đám người Thẩm Y Y sắp đi, ông vội vàng chạy lại ngăn cản Thẩm Y Y, "Hai mươi nghìn hai, hai mươi nghìn hai được chứ? Không thể giảm nữa, nhà của tôi lớn như vậy, đã vậy còn ở mặt đường phố!"
"Hai mươi nghìn!" Thẩm Y Y một mực định giá, bày ra tư thế không đồng ý thì cô không mua, ăn chắc người đàn ông trung niên này đang rất gấp gáp muốn bán ngay căn nhà này.
"..." Người đàn ông trung niên nản lòng, "Được rồi!"