lại còn phải nấu cơm làm việc nhà mới đưa cho bà nhiều tiền như vậy, kết quả mẹ chồng cô còn tưởng rằng mình chiếm lợi ích của người khác.
"Vậy mẹ cứ cất kỹ đi, " Thẩm Y Y cười nói, "Không cần trả lại cho bọn họ!"
Mẹ Lý vừa nói ra liền thấy hối hận, sợ Thẩm Y Y cho rằng bà là người ích kỉ, do dự có nên chủ động trả lại tiền cho Chu Phong Thu và Trần Cường hay không, không nghĩ tới Thẩm Y Y lại bảo bà giữ lấy, nhất thời bật cười, "Ừm, mẹ cất đi!"
"Y Y, chị chuẩn bị trở về sao?" Lâm Đại Nữu không biết đi ra từ lúc nào.
"Đúng vậy, phải đi cho kịp chuyến xe buýt cuối cùng." Thẩm Y Y quay đầu nhìn cô ấy, nhìn cô ấy rõ ràng có tâm sự nặng nề, quan tâm nói, "Không sao chứ?"
"Không có việc gì đâu," Lâm Đại Nữu cố gắng cong khóe môi, "Đã nói với Cường."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Y Y gật gật đầu nói, "Có chuyện gì vẫn phải thương lượng với nhau."
"Ừm," Lâm Đại Nữu gật đầu.
Mẹ Lý gói đồ xong, Thẩm Y Y về nhà với Lý Thâm.
Lúc về đến nhà, Tam Bảo và Tiểu Bối đã ăn cơm xong.
"Vậy thì giữ lại để ăn khuya đi." Thẩm Y Y nói, bảo Lý Thâm mang canh gà vào phòng bếp.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ một chút." Đại Bảo nói.
"Sao vậy?" Thẩm Y Y ngồi xuống.
"Cơ sở thực nghiệm nhân giống nghiên cứu thuốc trọng điểm quốc gia Tương Thành mời con đến thăm và học tập trong kỳ nghỉ hè." Đại Bảo nói.
"Cái gì đông đông?" Tên quá cao cấp và sang trọng, Nhị Bảo nghe không hiểu.
Đại Bảo nói lại một lần nữa, Nhị Bảo bế mạch.
Quên đi, kẻ bình thường như cậu không xứng đáng nói chuyện với anh trai mình.
"Con có biết gì về đơn vị này này?" Thẩm Y Y hỏi.
Đại Bảo nói một chút hiểu biết của mình về đơn vị này, sau đó nói: "Một số giáo sư và bạn cùng lớp cũng sẽ đi!"
"Con có muốn đi không?" Thẩm Y Y hỏi.
"Muốn." Đại Bảo nói, cậu bé cũng muốn đi ra ngoài nhiều hơn để xem thế giới bên ngoài.
Thẩm Y Y đăm chiêu gật gật đầu, nhưng mà vẫn có chút lo lắng, dù sao Tương Thành cũng quá xa, liền nói: "Nếu con muốn đi, để mẹ tìm hiểu, sau đó lại đưa ra quyết định, được không?"
"Được." Đại Bảo biết đây là mẹ đang quan tâm đến mình.
Ngày hôm sau, Thẩm Y Y xin nghỉ hai tiết buổi trưa và buổi chiều, dành thời gian đó đi làm thủ tục đăng ký chuyển nhượng cửa hàng, hơn nữa còn nói chuyện máy may với Lý Thâm.
Lại là một ngày cuối tuần, Thẩm Y Y và Lý Thâm lái xe vận tải đến Lâm Thị, ngày hôm sau lúc trở về, trên xe vận tải chở theo ba mươi cái máy may, đều để ở chỗ cửa hàng bên kia.
Sau đó, Thẩm Y Y không quan tâm chuyện cửa hàng nữa.
Chuyện vận chuyển vải vóc để Lý Thâm trao đổi với Tiền Hiểu Linh còn có Lương Quân, Lương Quân nhận vận chuyển vải từ thị trấn đến thành phố, vận chuyển từ thành phố đến thủ đô thì dùng tàu hỏa —— Lương Quân quen biết lãnh đạo nhà ga, giới thiệu lãnh đạo cho Lý Thâm, Lý Thâm trao đổi với lãnh đạo nhà ga, đàm phán thành công chuyện hợp tác lần này.
Thẩm Y Y còn vội chuyện thi cuối kỳ và chuyện Nhị Bảo thi trung học, còn có chuyện của Đại Bảo.
Sau khi Thẩm Y Y hỏi thăm nhiều chỗ, biết được đơn vị kia đúng là một phòng thực nghiệm chính quy, hơn nữa giáo sư trong trường học cũng được mời, mới đồng ý cho Đại Bảo nghỉ hè đi Tương Thành.
Cuối tháng sáu, sau khi cô hoàn thành kỳ thi cuối cùng của học kỳ này, kỳ thi trung học cũng đến —— Nhị Bảo bước vào chiến trường không có khói thuốc s.ú.n.g đầu tiên trong đời cuộc đời mình.
Hôm đó Đại Bảo có kì thi, Tiểu Bảo và Tiểu Bối đều phải đi học, không đi theo.
Lý Thâm dành thời gian, đưa Nhị Bảo đi thi với Thẩm Y Y.
Ba ngày sau, kì thi trung học kết thúc, Nhị Bảo cương quyết ngủ ở nhà hai ngày.
Thẩm Y Y ở trường cũng không có chuyện gì —— có việc cũng bị cô đẩy toàn bộ cho đàn em khóa dưới, thả lỏng cả người, cũng ở nhà ngủ hai ngày.
Ngày thứ ba, là ngày Đại Bảo xuất phát đi Tương Thành, Thẩm Y Y và Lý Thâm còn có Nhị Bảo đưa cậu bé đến ga xe lửa.
Thẩm Y Y nhét hai trăm đồng cho Đại Bảo, còn có một ngân phiếu định mức, "Trên người không thể mang theo quá nhiều tiền, cần cái gì thì tự mình mua, không cần tiết kiệm tiền, không đủ mẹ lại gửi cho con!"
Lý Thâm lấy ra một chiếc đồng hồ mang lên cho cậu bé, "Tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Bố mẹ con biết rồi." Đại Bảo trả lời, nhìn về phía em trai sinh đôi bên cạnh, vỗ bả vai cậu bé một cái, "Ngẩn người cái gì? Ở nhà vâng lời một chút, đừng để cha mẹ lo lắng!"
"Em còn không nghe lời sao?" Nhị Bảo không phục lắm, nhưng thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thỏa hiệp nói,"Được rồi được rồi, em biết rồi, em sẽ nghe lời bố mẹ, không đánh Tiểu Bảo, chăm sóc Tiểu Bối thật tốt, được chưa? Anh đi cái gì mà... không cần biết là cơ sở gì, cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt."
"Ừm." Đại Bảo đáp lại một tiếng.
"Chuẩn bị lên xe rồi." Lý Thâm nói, giáo sư và bạn học bên kia đang chờ Đại Bảo.
"Vậy con đi trước.” Đại Bảo xách hành lý lên.
"Đi đi." Thẩm Y Y nói, nhìn theo dòng người lên xe lửa, Đại Bảo quay đầu nhìn thấy bọn họ vẫn còn đứng tại chỗ, khoát tay áo, ý bảo bọn họ trở về.
Đám người Thẩm Y Y quay đầu chuẩn bị trở về, Thẩm Y Y có chút đau lòng nói, "Đây là lần đầu tiên Đại Bảo rời khỏi nhà, cũng không biết con có thể thích ứng hay không, có thể chăm sóc bản thân hay không."
"Con cảm thấy không thể." Nhị Bảo còn đau lòng hơn, "Anh trai vừa bắt tay vào làm thí nghiệm đều có thể quên cả việc ăn cơm, ra ngoài không có chúng ta nhắc nhở, có khi anh ấy còn quên ăn cơm luôn."
Lý Thâm: "..."
Liếc mắt nhìn Nhị Bảo một cái, "Anh trai con sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, có nhiều giáo sư và bạn học như vậy cũng đi theo, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ nhắc nhở anh trai con, con đừng bận tâm lo nghĩ lung tung."
"Sao lại là con bận tâm lo nghĩ lung tung?" Nhị Bảo không phục, cậu bé tự cảm thấy mình là người hiểu rõ anh mình nhất, "Về phần anh trai con, một khi bướng bỉnh, ngoại trừ bố và mẹ ai có thể nói được anh ấy?"
Cậu bé vừa nói như vậy, Thẩm Y Y càng nhíu chặt mày hơn.
Lý Thâm: "..." Thằng nhóc thối không có mắt nhìn tình hình này.
"Vợ ơi, chúng ta lắp đặt một cái điện thoại ở nhà đi," Lý Thâm nói, "Muốn gọi điện thoại cho Đại Bảo cũng thuận tiện hơn một chút."
"Được!" Thẩm Y Y thuận miệng trả lời một tiếng.
Những phụ huynh đi phía sau bọn họ, vừa mới ở bên cạnh bọn họ đưa tiễn con mình, cũng đang lo lắng con mình ra ngoài không biết có tự chăm sóc tốt chính mình hay không, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, vẻ mặt khó tin ——
Không đúng, tại sao nghe cách nói của bọn họ chuyện lắp một chiếc điện thoại lại đơn giản như vậy???
Bọn họ có biết muốn lắp một chiếc điện thoại tốn bao nhiêu tiền không? Từ năm nghìn đồng trở lên đấy!! Cứ coi như là bọn họ giả bộ thì cũng không cần phải nói chuyện một cách hời hợt như vậy chứ, làm cho cô ta cũng cho rằng mình cũng có thể giả bộ được!
Nhị Bảo vừa nghe thấy muốn lắp điện thoại, cũng không thể chờ đợi được nói, "Bố, chúng ta cũng mua tivi đi, con muốn xem tivi!"
Lý Thâm ghét bỏ vừa rồi cậu bé không có mắt nhìn, "Hỏi mẹ con đi!"
"Mẹ!" Nhị Bảo thế nhưng học chiêu làm nũng của Tiểu Bảo, "Mua tivi, có được hay không?"
Thẩm Y Y: "..."
"Được được được." Thẩm Y Y nào chịu được sự làm nũng của đứa con hai nhà mình, nhưng mà:
"Lắp tivi cũng được, nhưng việc học tập của con không thể chậm trễ, tuy rằng hiện tại kỳ thi trung học đã kết thúc, nhưng mẹ vẫn sẽ bố trí cho con một ít nhiệm vụ học tập, không nhiều lắm, buổi sáng học ba tiếng, buổi tối học hai tiếng, thời gian khác con thích làm gì cũng được, có được không?"
"Được được!" Nhị Bảo vội vàng gật đầu, so với thời gian cậu bé dành cho việc học trước kỳ thi trung học thì cũng không phải là quá ít!
Phụ huynh phía sau: "..."