Đi vào phòng bếp, mẹ Lý ngâm nga bài hát dân gian, bà hỏi: "Bà thông gia, tôi cần làm gì?"
"Gọt khoai tây đi." Mẹ Thẩm vừa nói vừa dò xét mẹ Lý.
Mẹ Lý bị mẹ Thẩm nhìn thì hơi ngại, bà nhớ lúc nãy mình mới đối chọi gay gắt với mẹ Ngô, thế là bà lại càng thêm chột dạ.
Không lẽ bà thông gia đã nhìn ra, cảm thấy nhân phẩm của bà không tốt và sẽ chán ghét bà đấy chứ?
Mẹ Lý nghĩ đến điều này, quả thật bà không muốn nhìn mẹ Thẩm nữa, bà vội vàng cầm khoai tây lên đi rửa.
Mẹ Thẩm lấy gừng và tỏi ngồi xuống bên cạnh mẹ Lý và bóc vỏ.
Mẹ Lý nhìn mẹ Thẩm ngồi xổm xuống bên cạnh mình: "... Bà thông gia, bà, bà làm gì thế?"
"Bà với Tương Cầm đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mẹ Thẩm hỏi và còn nói thêm một câu: "Tương Cầm là mẹ của con dâu cả của tôi."
Mẹ Lý: "..." Đối phó với người thông minh không tốt ở chỗ này, có muốn gạt cũng không gạt được!
Nhưng đương nhiên mẹ Lý sẽ không thừa nhận dễ dàng như vậy, dù sao thì bà với mẹ Thẩm là thông gia, mẹ Ngô với mẹ Thẩm cũng là thông gia. Lỡ như quan hệ giữa mẹ Thẩm và mẹ Ngô tốt hơn mình, biến khéo thành vụng, thế thì người khiến người ta chán ghét sẽ là mình!
Mẹ Lý dứt khoát giả ngu, dù sao thì bà với mẹ Ngô cũng chỉ mới ngầm đối chọi với nhau thôi: "Có ý gì chứ? Chúng tôi đâu có làm gì."
"Bà còn giả vờ!" Trước kia mẹ Thẩm đã quen tiếp xúc với nhiều người ở cấp phường, sao lại không nhìn ra mẹ Lý đang nói dối? Thấy bà không muốn nói thật, mẹ Thẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép và vạch trần luôn: "Có phải bà ấy khiêu khích bà không?"
?
Cái này mà cũng đoán được ư?
Mẹ Lý hơi trợn mắt: "Bà thông gia, sao bà lại đoán được."
"Sao tôi đoán được ấy à?" Mẹ Thẩm tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì lúc trước tôi cũng từng bị bà ấy châm chọc khiêu khích!"
Cái gì?
"Mà khoan, sao bà ấy lại châm chọc bà?" Mẹ Lý vội hỏi. Bà cho rằng mẹ Ngô thấy bà từ nông thôn đến nên xem thường bà nhưng rõ ràng mẹ Thẩm là người thành phố, gia thế còn rất tốt nữa.
"Đừng nhắc nữa, đã qua rồi." Mẹ Thẩm không muốn nói đến nhiều, bà chỉ hỏi: "Bà ấy nói gì với bà vậy? Là không nể mặt bà trước mặt người khác sao?"
Lần này mẹ Lý không kiêng kỵ gì nữa, chỉ cần mẹ Thẩm không đứng về phía mẹ Ngô là được, bà nói hết những bất mãn và ấm ức mình chịu ra,... Thế mà tôi lại còn muốn làm bạn với bà ấy, bà ấy châm chọc tôi, nói cái gì mà đói đến mức nhặt phân trâu ăn, ý của tôi là Nhị Bảo nhà tôi đói đến mức nhặt phân trâu ăn sao? Rõ ràng tôi nói trẻ con không hiểu chuyện!
Đừng cho là tôi không biết bà ấy đang nghĩ gì, bà ấy xem thường tôi vì tôi đến từ nông thôn, cảm thấy nông dân như tôi bẩn, tôi nhổ vào! Bà ấy là người thành phố, bà ấy cao quý! Có giỏi thì đừng có ăn gì cả!
Bà ấy không biết đám rau xanh kia là do chính nông dân chúng tôi dùng phân với nước tiểu của mình để chăm bón à? Đúng, chắc chắn bà ấy không biết! Chà, lần sau bà ấy lại nói mấy câu khó nghe thì tôi sẽ dùng cái này để làm bà ấy ghê tởm! Để xem sau này bà ấy có ăn hay không!
Mẹ Thẩm: "..."
Vừa dở khóc dở cười vừa phiền chán không thôi!
Lúc trước khi Y Y về, mẹ Ngô đã từng tỏ thái độ như thế, cũng bởi vì cô dẫn theo Lý Thâm và mấy đứa trẻ về, mẹ Ngô cảm thấy sẽ liên lụy đến cả nhà con cả.
Sang đó thái độ của mẹ Ngô chợt thay đổi, mẹ Thẩm có thể đoán được ít nhiều từ thái độ của Ngô Tiểu Mạn và mẹ Ngô. Đơn giản là cảm thấy nhà họ yêu thương Y Y, Y Y còn thi đậu đại học nên thái độ mới tốt dần lên.
Không ngờ thực chất bên trong mẹ Ngô vẫn tự cho mình là thanh cao, xem thường mẹ Lý... Hoặc là xem thường chuyện Thẩm Y Y gả về nông thôn, xem thường xuất thân từ nông thôn của Lý Thâm, càng xem thường việc Lý Thâm kinh doanh tư nhân.
"Chị này, chuyện này là do Tương Cầm không đúng! Tôi với bà ấy cũng chỉ là thông gia, tôi không thể nào bắt bà ấy hay đại diện bà ấy giải thích với bà được nhưng tôi đứng về phía bà." Mẹ Thẩm tỏ thái độ, bà nói: "Sau này nếu bà ấy dám bắt nạt bà, bà nên cãi thì cãi nên mắng thì mắng, không cần e dè quan hệ giữa chúng ta."
Mẹ Lý vui mừng, bà lại nghĩ tới điều gì đó: "Nhưng có làm Y Y khó xử không..." Bà bận tâm đến mối quan hệ giữa Thẩm Y Y, Thẩm Vũ Hoành và Ngô Tiểu Mạn.
"Không đâu, Y Y cũng không thích bà ấy, nếu như con bé biết Tưởng Cầm nhắm vào bà thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đấy." Mẹ Thẩm suy nghĩ mổ chút, bà vẫn nói chuyện trước đó mẹ Ngô có thành kiến với Thẩm Y Y.
"Người đàn bà xấu xa này xem thường Y Y? Nhưng mà giờ tôi thấy bà ấy rất thân thiết với Y Y cơ mà?" Mẹ Lý không tin nổi, bà nghĩ đến gì đó rồi tỏ vẻ hưng phấn: "Có phải Y Y thả Lang Nha ra cắn bà ấy không? Trong thôn chúng tôi, nếu Y Y chướng mắt ai thì sẽ thả Lang Nha ra cắn người đó!"
Mẹ Thẩm:?
Chuyện này là thật ư!
Mẹ Thẩm dở khóc dở cười: "... Không, vẫn chưa kịp làm gì thì bà ấy đã thay đổi thái độ rồi."
Mẹ Lý: "Ồ." Vậy mà chưa kịp!
Mẹ Thẩm: "..." Sao tôi lại nghe ra sự tiếc nuối trong đó vậy nhỉ?
Rất nhanh đã nấu cơm xong, mẹ Thẩm bưng đồ ăn lên bàn, gọi đám người trong phòng khách: "Chuẩn bị ăn cơm!"
"Vâng." Thẩm Y Y đứng lên trước, cô nhớ lâu rồi mình không gặp em trai nên thuận miệng hỏi: "Mẹ, Thẩm Vũ Hiên đâu?"
"Mới sáng sớm đã chạy ra ngoài rồi, nói là đến nhà của bạn học." Mẹ Thẩm vừa nhắc đến con trai là nổi giận: "Sau khi thằng nhóc thối này được nghỉ, ngày nào nó cũng chạy ra ngoài, lòng đều nghĩ đến việc chơi!"
"Con trai đều thích chạy bên ngoài mà." Thẩm Y Y giúp dọn bát đũa, cô an ủi mẹ mình: "Giống Tiểu Bảo, con mới nháy mắt một cái mà không biết thằng bé đã chạy đâu mất, huống chi là nam sinh như Thẩm Vũ Hiên!"
Không biết Tiểu Bảo nhảy nhót đến đây từ bao giờ, cậu bé cầm đũa trên tay mẹ và bày ra bàn theo thứ tự: "Mẹ, mẹ đang nói xấu con à?"
"Đây không phải là nói xấu, mẹ đang nói thật!" Thẩm Y Y nhìn cậu bé: "Con rửa tay chưa?"
Tiểu Bảo cười ha hả: "Con rửa ngay đây!"
"Em có thể khiến mẹ bớt lo chút không hả?" Nhị Bảo đi theo sau Tiểu Bảo, cậu bé túm đầu Tiểu Bảo một cái.
Tiểu bảo nhe răng trợn mắt xoa chỗ bị nhéo: "Anh hai, anh nói gì đấy? Em là đứa trẻ khiến mẹ yên tâm nhất đó được không?"
Tiểu Bảo bắt đầu đếm: "Em lạc quan sáng sủa, giỏi kết bạn, không cần mẹ quan tâm như anh cả! Thành tích học tập ngang bằng anh, không cần mẹ dạy kèm! Em còn rất tự giác, quần áo của em toàn do em giặt, có đôi khi còn nấu cơm giúp mẹ! Bây giờ Tiểu Bối còn giúp ba mẹ giặt quần áo với rửa chén nữa đó!"
Nhị Bảo:?
"Em đang nói nhảm gì đấy? Thành tích học tập không bằng anh cả, cơ thể không khỏe mạnh như anh, còn không đáng yêu bằng Tiểu Bối, lại còn dám nói mình là người khiến mẹ yên tâm nhất!" Nhị Bảo bật hết hỏa lực.
Tiểu Bảo: "Mẹ..."
"Đừng gọi mẹ, mẹ không giúp con đâu!"
"Bà ngoại..."
"Bà ngoại cũng sẽ không giúp con!"
"Sữa..."
"Sữa ở trong bếp!"
Tiểu Bảo: "..." Tên anh hai thối này!
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, đi rửa tay rồi phụ bới cơm đi." Thẩm Y Y chỉ huy bọn họ.
Hai anh em không ai phục ai hừ một tiếng, hai người dừng tranh cãi và đi vào bếp.
Mẹ Ngô ngồi bên cạnh cố ý kéo gần quan hệ với Thẩm Y Y, bà ta cười nói: "Hai anh em này thật là ầm ĩ!"
"Làm ồn đến bác à?" Thẩm Y Y liếc bà ta.
Mẹ Ngô nghẹn lời, giọng điệu của Thẩm Y Y chỉ như hỏi thăm bình thường nhưng nghĩ đến trước đó khi nhà Thẩm Y Y về, trên bàn cơm bà ta ẩn ý nói bọn họ làm ồn đến Thành Thành. Thế là bà ta lại cảm thấy trong lời nói của Thẩm Y Y có ẩn ý, bà ta cười đùa: "Không có, ý bác là bọn chúng hoạt bát, rất đáng yêu, đều là đứa trẻ tốt!"
"Không làm phiền đến bác là được." Thẩm Y Y khẽ gật đầu rồi đi vào buồng trong, gọi Lý Thâm đang nghỉ ngơi ra ăn cơm
Mẹ Ngô: "..." Nhất thời không biết Thẩm Y Y đang giễu cợt hay châm biếm bà ta nữa, bà ta hơi phiền muộn.
Thẩm Y Y thật khó lấy lòng, đã sắp hai năm rồi, thế mà vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó, bà ta nhiệt tình thế mà lại bị phớt lờ!