Trường học đêm quản chế không nghiêm, ngoài cửa sổ phòng học đang học tụ tập không ít người.
Những người này có một số không nộp nổi học phí tới nghe ké, có một số thì giống như Trần Cường Chu Phong Thu, đang đợi người.
Thời gian đợi người có hơi nhàm chán, không ít người ghé tới cửa sổ im lặng nghe giáo viên bên trong giảng bài, Trần Cường và Chu Phong Thu là hai người trong đó.
Trần Cường nghe một lúc, tầm mắt di chuyển sang Lâm Đại Nữu ngồi trong phòng học, hình như cô ấy nghe không hiểu, đang hỏi Lý Đại Nha bên cạnh, Lý Đại Nha ghé tới nói với cô ấy, Lâm Đại Nữu đại khái đã hiểu, ánh mắt lại dời lên bục giảng, hoàn toàn không chú ý tới anh ấy ngoài cửa sổ.
Trần Cường bỗng cảm thấy tẻ nhạt vô vị, nhìn Chu Phong Thu đang tập trung tinh thần, xoay người đi ra.
Bảo vệ cổng đang nói chuyện với bạn, nhìn thấy anh ấy đi ra nhìn một cái, lại xoay đầu đi.
Anh ấy ra khỏi cổng trường, ngồi dưới gốc cây đối diện cổng trường, trời đã tối đen, chỉ có ánh đèn vàng vọt trên đỉnh cổng trường học đêm rọi tới.
Anh ấy lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút, hút một điếu lại một điếu, cứ hút như vậy hơn hai tiếng.
Cho tới khi truyền tới tiếng chuông, tiếng nô nức từ xa tới gần, anh ấy bỗng nhớ ra chắc là tan lớp rồi, dập tắt đầu thuốc trên tay, đứng dậy, đi vào trường học đêm tìm người.
Phòng học đã không còn ai, anh ấy lại đến bãi xe đạp, lúc này nhìn thấy ba người Lâm Đại Nữu.
“Trần Cường, cậu đi đâu vậy?” Chu Phong Thu xa xa nhìn thấy anh ấy, gọi anh ấy mau lên: “Biến mất một buổi tối, nếu không phải xe đạp ở đây, tôi còn tưởng cậu về trước rồi!”
“Ra ngoài dạo một lúc.” Bây giờ tâm trạng của Trần Cường rất phức tạp, không có tâm trạng đôi co với Chu Phong Thu, qua loa trả lời.
Là anh em nhiều năm, Chu Phong Thu đâu thể không biết anh ấy có tâm sự? Hơn nữa tâm sự này còn có liên quan tới Lâm Đại Nữu.
Lúc Chu Phong Thu tới đi cùng một chiếc xe với Lý Đại Nha, Trần Cường và Lâm Đại Nữu thì mỗi người một chiếc, bây giờ có hai chiếc xe đạp được kéo ra, có một chiếc bị xe đạp của người khác chặn, Lâm Đại Nữu đang dịch chiếc xe đạp của người khác, muốn dịch chiếc xe đạp đó ra.
Chu Phong Thu động tâm tư, ghé tới bên tai Lý Đại Nha nói gì đó.
Lý Đại Nha đi tới bên cạnh một chiếc xe đạp, cầm lấy tay nắm xe, ngồi lên xe: “Cường Tử, Đại Nữu, muộn quá rồi, cha mẹ chị chăm sóc Khoái Khoái Lạc Lạc có thể còn chưa tắm rửa, bọn chị phải về sớm chăm Khoái Khoái Lạc Lạc, cho nên cưỡi hai chiếc xe đạp về trước, hai em cưỡi một chiếc xe đạp được không?”
Tuy là câu hỏi, nhưng họ lại không cho Trần Cường và Lâm Đại Nữu thời gian trả lời, cưỡi xe đạp đi mất.
Lâm Đại Nữu xoay đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của họ.
Trần Cường và Lâm Đại Nữu: “...” Hai người nhìn nhau.
Không cần nghĩ cũng biết, Chu Phong Thu Lý Đại Nha muốn cho họ thời gian ở riêng với nhau.
Từ sau lần trước Lâm Đại Nữu nói muốn tự mua nhà, Trần Cường và Lâm Đại Nữu đã rơi vào trạng thái chiến tranh lạnh, tuy họ không cãi nhau, nhưng cả nhà gần như đều có thể nhìn ra sự dị thường của họ!
Chỉ là chuyện giữa vợ chồng, không ai tiện quản.
Lúc này, Trần Cường Lâm Đại Nữu cũng không có gì để nói với nhau, Trần Cường thấy cô ấy dời xe đạp của người ta có hơi phí sức, đi lên xách chiếc xe đạp của mình ra, sau đó lên xe.
“Lên xe đi!” Ngữ khí của Trần Cường có hơi lạnh nhạt.
Lâm Đại Nữu cách anh ấy một mét đã ngửi thấy mùi thuốc lạ nồng đậm trên người anh ấy, chần chừ một chút, vẫn không nói gì, lên xe.
Trần Cường đạp xe đạp, xe đạp chở hai người đi về trước.
Im lặng suốt dọc đường.
Khi sắp tới nhà, bởi vì tầm nhìn không rõ, cộng thêm trong lòng Trần Cường đang suy nghĩ, không chú ý phía trước có một hố nước to, đợi khi chú ý đã không kịp nữa, xe lao thẳng tới hố nước đó, xóc nảy kịch liệt.
Lâm Đại Nữu cảm thấy xóc nảy, vô thức nắm lấy giá sắt phía sau.
Trần Cường vội bóp phanh, thả chậm tốc độ.
Bởi vì xóc nảy vừa nãy, Lâm Đại Nữu đã gần anh ấy hơn không ít, đợi sau khi xe bình ổn lại, muốn dịch ra sau.
Trần Cường cảm nhận được động tĩnh cô ấy ở yên sau dịch ra sau, lửa trong lòng “phừng” một cái nổi lên, châm chọc nói: “Sau khi tới thủ đô, em ngày càng rạch ròi với anh rồi!”
Lâm Đại Nữu biết bởi vì chuyện nhà cửa Trần Cường oán giận mình, vốn định ngó lơ anh ấy, lại nhớ tới Thẩm Y Y từng nói giữa vợ chồng mặc kệ có chuyện gì vẫn nên nói rõ ràng mới tốt, bèn nói: “Cường Tử, anh có gì anh cứ nói thẳng là được!”
“Vậy anh nói thẳng.” Hiển nhiên Trần Cường đã nén giận rất lâu, vừa lên tiếng đã không dừng lại được: “Chúng ta đã tới thủ đô một khoảng thời gian rồi, em cũng mua nhà rồi, tuy nhà không có phần của anh, nhưng anh có thể ở chứ? Cho nên khi nào chúng ta từ nhà anh Thâm bọn họ chuyển vào trong nhà em mua?”
Lâm Đại Nữu không ngờ anh ấy sẽ nói chuyện này, khựng lại: “Anh muốn chuyển đi?”
“Chúng ta đã sống ở nhà anh Thâm rất lâu rồi, có nhà của mình, chuyển vào nhà mình không phải rất bình thường sao?” Trần Cường hỏi ngược lại.
Rất bình thường, nhưng…
Lâm Đại Nữu: “Mua nhà chủ yếu là vì định cư, còn ở hay không…Nhà ở đó vẫn chưa quét dọn xong, rất nhiều gia cụ cũng chưa mua sắm, Y Y nói chúng ta có thể khoan chuyển đi vội, ở chỗ bọn họ trước.
Em cũng cảm thấy bây giờ sống ở nhà anh Thâm rất tốt, công việc của chúng ta đều cùng một chỗ, có chuyện gì thương lượng cũng tiện, còn có Vượng Tài An An, cũng có tụi Tiểu Bối bầu bạn, hay là chúng ta khoan chuyển đi đã?”
Trần Cường nghe cô ấy nói vậy, không muốn vòng vo nữa, cười lạnh một tiếng: “Em không muốn chuyển đi là bởi vì có bác trai với bác gái Lý ở đây nhỉ? Có họ ở đây, em không cần nấu cơm không cần chăm con, em có thể chuyên tâm đi kiếm tiền của em rồi!”
Lâm Đại Nữu cảm thấy ngữ khí của anh ấy có hơi chói tai, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Chuyện này em từng nói với bác gái Lý rồi, bác gái Lý bọn họ bởi vì bây giờ em theo Y Y làm việc, đều rất ủng hộ em, bảo em chuyên tâm kiếm tiền, nói Vượng Tài An An cũng không còn nhỏ nữa, cũng không cần chăm sóc gì, họ chỉ phụ trách ba bữa mà thôi.
Đương nhiên, em biết chắc chắn không nhẹ nhàng như thế, cũng biết chúng ta đã thêm cho họ không ít phiền phức, em rất cảm kích họ, nếu có cơ hội báo đáp…”
“Người ta khách sáo một chút em thật sự cho rằng người ta thật lòng à? Em tưởng anh là anh Thâm, là con trai của bác gái Lý, hay là em tưởng em là chị Đại Nha, là con gái của bác gái Lý? Bác ấy dựa vào đâu cho em ăn ở, còn phải giúp em chăm con?” Trần Cường trực tiếp ngắt lời cô ấy: “Chỉ dựa vào mấy đồng tiền em kiếm thêm đó sao? Nhà họ Lý người ta bây giờ thiếu chút tiền đó của em sao?”
Trong lòng Lâm Đại Nữu uất nghẹn, bị ngữ khí này của anh ấy chọc giận: “Bác gái Lý cho em ăn mặc, chăm con giúp em, đều là giúp em, không có trách nhiệm của anh?”
Trần Cường dừng xe lại, xuống xe, đối mặt với Lâm Đại Nữu, gương mặt mang theo phẫn nộ: “Anh phải kiếm tiền!”
“Em cũng phải kiếm tiền!” Lâm Đại Nữu cũng xuống xe, đứng trước mặt Trần Cường, quát.
“Em kiếm tiền cái rắm!” Trần Cường bùng phát: “Giỡn chơi thì thôi, bây giờ không chỉ muốn tới chỗ cửa hàng đó, buổi tối còn muốn đến trường học đêm! Em tự nghĩ đi, em như vậy còn có thời gian chăm sóc gia đình không?
Em đã bao lâu không nấu một bữa cơm đàng hoàng rồi? Bao lâu không bồi bạn với An An rồi? Quần áo trong nhà hai ngày em không giặt rồi! Ồ đúng, tháng chín Vượng Tài sẽ vào cấp hai, không thể cùng An An đi học và tan học nữa, em định bảo ai đi đón? Hay là ngay cả việc này em cũng trông mong vào bác trai bác gái Lý?”
Lâm Đại Nữu: “...” Quả thật cô ấy đã rất lâu không nấu cơm, không bồi bạn với An An, trước đây quần áo trong nhà đều là sau khi cô ấy tắm xong sẽ giặt, hai ngày nay bận chuyện cửa hàng, cô ấy thực sự mệt muốn chết, không kịp giặt, đã chất đống lên rồi.
Còn chuyện tháng chín ai đón An An, dĩ nhiên cô ấy không thể để cha mẹ Lý đưa đón giúp, cha mẹ Lý ngoài chăm Khoái Khoái Lạc Lạc cho Lý Đại Nha, còn phải giặt quần áo nấu cơm quét dọn nhà cửa, đã rất mệt rồi!
Vốn dĩ cô ấy nghĩ tới lúc đó nói với Y Y, sau tháng chín buổi chiều sẽ dành ra chút thời gian đi đón An An, cùng lắm cô ấy không kiếm được nhiều như thế, bản thân Y Y chính là một người rất chăm lo gia đình, không thể nào không ủng hộ quyết định của cô ấy!
Nhưng lời của Trần Cường lại giống như một cây gai đ.â.m vào trái tim cô ấy, cô ấy chậm rãi hỏi: “Cho nên ý của anh là bảo em đừng đi kiếm tiền nữa, tiếp tục ở nhà hầu hạ anh, chăm sóc con, đợi anh nuôi sống?”
“Em không cần nói khó nghe như vậy.” Trần Cường nhíu mày: “Anh chỉ hi vọng em giống như trước đây, chăm sóc tốt gia đình mà thôi!”