Đại Bảo cho là cậu bé giấu diếm rất kín, nhưng cậu bé là Thẩm Y Y sinh, mấy năm này lại sớm chiều ở chung, Thẩm Y Y quen thuộc tính nết con cái mình vô cùng, làm sao có thể không có nhận ra Đại Bảo đã nói dối? Nhưng mặc dù tuổi Đại Bảo không lớn lắm, nhưng ở mức độ nào đó cậu bé đã sớm trưởng thành, Thẩm Y Y không thể quản cậu bé giống quản Nhị Bảo, cho nên cô mới không vạch trần lời nói dối của Đại Bảo. Về phần cụ thể vì sao cậu bé nói dối... Trước đó Thẩm Y Y có tìm hiểu tình hình của một sở nghiên cứu, nghiễm nhiên biết mặc dù là một sở nghiên cứu chính quy nhưng điều kiện nghiên cứu tương đối gian khổ, cho nên có lẽ là Đại Bảo không muốn để cô lo lắng!
Thẩm Y Y vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ, cái khác cô không giúp đỡ được cái gì, nhưng Đại Bảo đang là tuổi đang lớn, cô không thể bỏ mặc cậu bé.
Lập tức vơ vét đồ ăn vặt trong không gian túi lớn túi nhỏ, gửi qua cho cậu bé.
Lúc Đại Bảo nhận được kiện hàng đó, đều ngây ngẩn cả người, đương nhiên cậu bé biết đây là mẹ cậu bé gửi cho cậu bé, về phần tại sao gửi cho cậu bé...
Liêu Chí Viễn vô tình nhìn thấy hốc mắt cậu bé đỏ lên, không rõ tình hình, có chút nóng vội: "Có chuyện gì? Em khóc cái gì thế?"
"Không có khóc, con mắt bị cát bay vào mà thôi." Đại Bảo nháy mắt, thần thái lại trở lại bình thường.
Liêu Chí Viễn xùy một tiếng, cậu ấy tận mắt thấy đôi mắt cậu bé đỏ, đương nhiên không tin, lập tức nhìn sang kiện hàng của cậu bé, chú ý tới địa chỉ phía trên, suy đoán là mẹ cậu bé gửi tới, lập tức sáng tỏ: “Chắc không phải là tằng nhóc em nhớ nhà rồi chứ?”
"Nhớ nhà thì sao? Em không thể nhớ nhà sao?" Đại Bảo thản nhiên thừa nhận, cầm kiện hàng về ký túc xá.
Liêu Chí Viễn: "..." Vừa nhắc tới nhà của cậu bé hoặc là người nhà của cậu bé là cậu bé giống như biến thành người khác, không hề có vẻ thiên tài lạnh lùng thường thấy!
Có điều ngẫm lại cũng đúng, trí thông minh của cậu bé có cao hơn thế nào nữa, trông ổn trông cao hơn thế nào nữa thì cũng chỉ là một thiếu niên mười hai tuổi mà thôi, thường xuyên nhớ nhà cũng rất bình thường.
Thẩm Y Y gửi đồ qua, Đại Bảo không có hưởng thụ một mình, mà là chia cho giáo sư và bạn học trong sở nghiên cứu nhau ăn.
Khi Liêu Chí Viễn nhìn thấy mấy món đồ ăn vặt, ngay lập tức kích động, tay vừa nhét vào miệng cả miếng mắt vừa lấp lánh: " “Ém” có thiếu anh hay em “ong”? Không, không đúng, mẹ “ém” còn thiếu “cón trài” không?"
"Cậu “út” “i”!" Không đợi Đại Bảo nói chuyện, bên cạnh có một người đàn ông đang nhét đồ vào miệng đá một cước vào n.g.ự.c Liêu Chí Viễn, đạp cậu ấy ra ngoài. Ngốn ngốn nuốt nuốt nuốt hết thức ăn trong miệng, cười mắng: "Cậu nhìn còn lớn hơn mẹ em ấy, còn muốn nhận mẹ em ấy làm mẹ? Đang nằm mơ giữa ban ngày à?"
Năm nay Liêu Chí Viễn hai mươi hai tuổi, bởi vì Đại Bảo luôn có vẻ ổn trọng nên cậu ấy luôn luôn theo bản năng coi cậu bé là người đồng trang lứa! Sau khi được nhắc nhở mới nhớ tới mẹ Đại Bảo là Thẩm Y Y, là Thẩm Y Y vừa đẹp vừa ưu tú trong viện Kinh Tế.
Liêu Chí Viễn chịu phục, bảo: "Nếu tôi có người mẹ xinh đẹp, thông minh còn đối xử với tôi tốt như vậy, tôi cũng nhớ nhà!"
Nghĩ đến cái này Liêu Chí Viễn lập tức đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, cậu ấy tưởng là Thẩm Y Y là bạn học với cậu ấy, không ngờ cô lại là mẹ của bạn học của cậu ấy!
Nghĩ như vậy, cậu bé bỗng nhiên hèn mọn cười một tiếng, xích lại gần Đại Bảo: "Bố em..."
Không được làm anh em, có lẽ có thể suy tính làm bố?
"Anh cút đi.” Lần đầu tiên Đại Bảo nổi quạu nói tục, cướp đồ ăn trong tay cậu ấy lại, khinh bỉ nói: “Anh ngay cả một ngón tay của cha em cũng không sánh bằng!"
Ối ối ối?
Kém thì kém thôi, làm gì cướp đồ ăn của cậu ấy về chứ?
Liêu Chí Viễn vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng không có cướp lại được chút đồ ăn từ trong tay Đại Bảo!
Sau đó cách nửa tháng Thẩm Y Y đều sẽ gửi đồ ăn cho Đại Bảo một lần, mãi đến khi đến kỳ nghỉ Đại Bảo đã trở về.
Thời điểm Đại Bảo trở về không có nói cho người trong nhà thời gian cụ thể, chỉ biết đại khái là lúc nào cậu bé sẽ đến. Cho nên khi cậu bé bám bụi bẩn xuất hiện trước cửa nhà, Thẩm Y Y nhìn thấy cậu bé thì mừng như điên: "Đại Bảo!"
"Mẹ.” Giọng Đại Bảo hiển nhiên cũng lộ sự vui mừng dễ nhận biết, một giây sau đã bị mẹ cậu bé ôm vào lòng.
"Xem như đã trở về! Sao gầy nhiều vậy? Còn đen hơn, khổ cực vậy sao? Không đúng, con ngồi xe buýt xe trở về? Sao không gọi điện thoại nói cho cha mẹ biết con trở về rồi? Cha mẹ sẽ đi đón con! Nhiều hành lý thế này? Tự con xách trở về? Có mệt không? Lại đây, mẹ giúp con xách!"
Lời Thẩm Y Y cứ bay ra lia lịa, nhiệt tình đến mức Đại Bảo vừa vui vừa ngượng nhưng không biết nên tiếp câu nào, chỉ có thể nói: "Mẹ, một mình con có thể làm được, mấy hành lý này rất bẩn, mẹ đừng đụng vào, con có thể xách trở về!"
"Nếu mẹ con so đo cái này thì vừa rồi sẽ không ôm con." Thẩm Y Y không thèm để ý nói, không biết bao lâu rồi Đại Bảo chưa tắm rửa, cả người đều bốc mùi khó ngửi.
Mặt Đại Bảo đỏ lên, cuối cùng không có từ chối, đi theo mẹ cậu bé đi vào trong nhà, mọi người trong nhà đã nghe được động tĩnh, nhao nhao đi ra, mấy người em trai, em gái nhìn thấy anh cả đã lâu không gặp thì cũng kích động cực kỳ. Có điều rất nhanh đã bị mùi khác thường trên người Đại Bảo xộc vào mùi khiến cho lùi về sau, chỉ có Thẩm Y Y không ghét bỏ cậu bé, bận trước bận sau nấu bát mì, nấu nước cho cậu bé, còn cầm quần áo bẩn của cậu bé đi giặt... Đối xử với đứa con trai lớn đã rời nhà rất lâu, Thẩm Y Y biểu hiện sự nhiệt tùng trước nay chưa từng có. Đến mức không riêng gì Đại Bảo thụ sủng nhược kinh, ngay cả Nhị Bảo, Tiểu Bảo cũng nóng cả mắt.
Tiểu Bảo không nhịn được hỏi anh hai của mình, hỏi: "Anh hai, mẹ có từng đối xử tốt với anh vậy chưa?”
Nhị Bảo nghiêm túc ngẫm nghĩ, bỗng nhiên hơi ghen ghét nói: "Hình như không có, em thì sao?"
Tiểu Bảo: "Không có!"
Nhị Bảo: "..."
Nhị Bảo lập tức bất bình, nói về phía mẹ của mình: "Mẹ, mẹ bất công!" Tốc độ nhanh đến nỗi Tiểu Bảo không kịp che miệng của cậu bé.
Tiểu Bảo: "..." Cái đồ anh hai ngốc này!
"Cái gì?" Thẩm Y Y quay đầu nhìn về phía bọn họ, cho là mình nghe lầm!
Nhị Bảo tiếp tục chỉ trích nói: “Mẹ, mẹ quá thiên vị với anh cả, chỉ nấu mì cho anh cả, không nấu cho chúng con, còn giặt quần áo cho anh, không cho chúng con giặt quần áo!"
Đại Bảo tắm xong đi ra dừng bước chân lại, ánh mắt b.ắ.n về phía Nhị Bảo.
Nhị Bảo sợ hãi muộn màng, hối hận rồi, đang muốn nói cái gì cứu chữa đã nghe anh cả cậu bé nói: "Vậy em giặt cho anh đi, mẹ, đưa đồ của con cho Nhị Bảo giặt!"
Sao lại để cậu bé giặt chứ?
Nhị Bảo vội nói: "Không."
"Được." Thẩm Y Y cười tủm tỉm buông quần áo của Đại Bảo xuống.
Nhị Bảo: "..."
Lập tức nhìn về phía Tiểu Bảo, có ý muốn tìm kiếm đồng minh, phản kháng mẹ, anh cả của cậu bé, bảo: "Tiểu Bảo, chẳng phải em cũng cảm thấy mẹ bất công sao?"
"Tiểu Bảo, thật sao?" Thẩm Y Y và Đại Bảo đồng loạt dời ánh mắt về phía Tiểu Bảo.
"Không phải! Con không có!" Tiểu Bảo lắc đầu liên tục: “Con không có nói, con cảm thấy anh cả ra ngoài bên ngoài lâu như vậy, chịu nhiều khổ thế, mẹ đối xử tốt với anh cả hơn chút là rất bình thường, anh hai, anh đừng ích kỷ vậy chứ!”
Nhị Bảo: "..." Đòe mòe!
Cái thằng oắt Tiểu Bảo này, quả nhiên không thể tin được, thế mà phản bội mình!
Nếu Tiểu Bảo biết bọn ý nghĩ của anh hai, khẳng định sẽ chửi lại anh hai một câu, ai bảo con/ em nói? Rõ ràng là con/ em quá ngu!