Từ đó về sau, trưởng nhà máy Ngụy thi thoảng sẽ giao cho Thẩm Y Y một số nhiệm vụ.
Có đôi lúc Thẩm Y Y tiện tay làm, có đôi lúc để sang một bên đợi có thời gian sẽ làm.
Kết quả Nhậm Hoa Thanh nhìn thấy, tưởng Thẩm Y Y quá bận không có thời gian, tiện tay làm giúp cô, cô ấy là sinh viên ưu tú của đại học Thanh Hoa, những việc này đối với cô ấy mà nói không khó.
Sau đó cũng không biết phát triển kiểu gì, chỉ cần trưởng nhà máy Ngụy giao nhiệm vụ cho Thẩm Y Y, Nhậm Hoa Thanh đều làm giúp Thẩm Y Y.
Thẩm Y Y từng chột dạ nói không cần, bị Nhậm Hoa Thanh phản bác nói với mối quan hệ của họ, giúp một chút thì sao?
Thẩm Y Y bèn nói đùa hay là cô thuê cô ấy làm trợ thủ, giúp cô xử lý chuyện của nhà máy thực phẩm số 1.
Vốn dĩ là lời nói đùa, không ngờ Nhậm Hoa Thanh kéo cô nói được.
Thế là Thẩm Y Y mơ mơ hồ hồ lấy một nửa lương nhà máy thực phẩm số 1 trả cho cô thuê Nhận Hoa Thanh làm trợ thủ của mình, giúp cô xử lý một số công việc văn chức.
Chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã tới.
Việc kinh doanh của cửa hàng quần áo rất tốt, Thẩm Y Y với Lâm Đại Nữu Lý Đại Nha hợp kế, muốn đến Hải thị mở một cửa hàng quần áo.
Thẩm Y Y dẫn Lâm Đại Nữu đi dò đường, Tiểu Bảo xung phong: “Mẹ, con đi cùng mẹ.”
“Con đi làm gì?” Thẩm Y Y từ chối, Tiểu Bảo dự đoán được tâm tư của mẹ cậu, lập tức nói: “Con đi phụ mẹ, con bán quần áo giúp mẹ!”
“Chúng ta còn chưa bán quần áo nhanh như thế đâu, phải tìm mặt tiền mở cửa hàng trước, trong đó phải trải qua rất nhiều chuyện.” Thẩm Y Y nói: “Những chuyện này con không làm được, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
“Đúng vậy.” Mẹ Lý cũng không tán đồng nói: “Tiểu Bảo, con đừng gây thêm phiền phức cho mẹ con.”
“Vậy con cũng muốn đi mà, cho dù con không giúp được, con đi chơi cũng được mà.” Tiểu Bảo làm nũng, từng bước dụ dỗ: “Con có thể chăm sóc bản thân, sẽ không gây rắc rối cho mọi người! Mẹ, con chưa từng tới Hải thị, mẹ cho con đi đi, được không?”
Thẩm Y Y: “...”
Mẹ Lý thầm nghĩ đứa nhỏ này sao lại bướng như vậy, còn muốn tiếp tục nói gì, lại nghe Lý Thâm nói: “Để nó đi đi.”
Thẩm Y Y và mẹ Lý đều nhìn sang Lý Thâm, Lý Thâm thế mà lại tán đồng Tiểu Bảo cùng đến Hải thị?
Từ khi nào cha trở nên tốt như vậy, thế mà còn nói giúp cậu, Tiểu Bảo ngoài vui vẻ lại cảm thấy nghi hoặc, có dự cảm không hay từ đáy lòng dâng lên, quả nhiên —
“Giặt đồ nấu cơm nó đều biết.” Lý Thâm liếc nhìn con trai út của anh, lời nói ra lại rất vô tình: “Vừa hay có thể giặt đồ nấu cơm giúp em.”
Tiểu Bảo: “...”
Thẩm Y Y: “...”
Mẹ Lý: “...” Bà biết ngay sao Lý Thâm có thể để Tiểu Bảo đi gây rắc rối cho vợ anh chứ, hóa ra là muốn cho cậu đi chăm sóc vợ anh!
“Mẹ, con cảm thấy mẹ nói đúng, hay là con không đi nữa.” Tiểu Bảo cười ngượng nói.
“Chậc, sao lại không đi? Đi đi, cứ quyết định như vậy, dù sao con cũng chưa từng tới Hải thị, vừa hay đi chơi chút.” Lý Thâm nhìn cậu, biểu cảm đó trông không giống như đùa, thật sự muốn để Tiểu Bảo đi giặt đồ nấu cơm cho vợ anh.
Tiểu Bảo: “...” Cậu muốn khóc không ra nước mắt, nhìn sang anh cả và anh hai, còn có Tiểu Bối.
Kỳ nghỉ hè anh cả phải ở lại trường làm bài giảng với giáo sư, muốn đi cũng không có thời gian đi.
Nhị Bảo vốn có hơi rung động lập tức xóa tan ý nghĩ, còn tìm một cái cớ khiến người ta không phản đối được: “Con không đi đâu, năm sau con phải thi đại học rồi, phải nhân kỳ nghỉ hè ở nhà làm đề!”
Tiểu Bảo lại nhìn Tiểu Bối: “Tiểu Bối không cần đi học…”
Tiểu Bối muốn đi cùng mẹ, chỉ là không đợi cô bé lên tiếng, cha cô bé đã từ chối thay: “Tiểu Bối còn nhỏ, mẹ không có thời gian chăm sóc, nếu con chăm sóc em, vậy thì để em đi?”
Tiểu Bảo: “Vậy thôi đừng đi ạ.”
“Ừm.” Lý Thâm vỗ vai cậu: “Vậy con đi với mẹ nhé, chăm sóc mẹ con thật tốt!”
Tiểu Bảo: “...”
Biểu cảm bi thương của cậu không ai đồng cảm, cha mẹ cậu nói xong liền đi ra, anh hai hèn hạ đó của cậu vô cùng không nể mặt cười ha ha thật to, trông vô cùng hả hê, vỗ vai cậu, châm mồi vui sướng khi người gặp họa: “Cuối cùng cũng tới lượt em rồi!”
Nhị Bảo vui, nhiều năm như vậy, Tiểu Bối thì không cần nói, trong mấy anh em, luôn là cậu thương binh tổn tướng, tiền mất tật mang, khiến cậu luôn cho rằng mình là đứa ngốc nhất trong mấy anh em, lần này cuối cùng cũng tới lượt Tiểu Bảo!”
Trong lòng Nhị Bảo cân bằng, ngâm nga điệu nhạc nhỏ thong dong đi.
“...” Tiểu Bảo thất sách rồi, nhìn sang bà cậu.
Mẹ Lý vốn không tiếp nhận tín hiệu của Tiểu Bảo, bây giờ bà đối với cháu trai đã không phải sủng ái kiểu “ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ” nữa.
Dưới sự giáo dục kiểu mài mòn của Lý Thâm, ba đứa con trai từ nhỏ đã bắt đầu làm việc nhà, bà đã quen với việc ba đứa cháu trai làm việc nhà.
Trong mô thức này, ba đứa cháu trai trưởng thành tốt như thế, bà đã bắt đầu tán đồng với cách giáo dục này.
Cộng thêm bây giờ bà có một cái kính lọc dày cộm với Thẩm Y Y, cũng cảm thấy cần có người đi theo chăm sóc cô, kiến nghị này của Lý Thâm vừa hợp tâm ý của bà.
Sợ Tiểu Bảo không chăm sóc tốt Thẩm Y Y, thậm chí bà còn nói với Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, con không nấu ăn gì, có vài món mẹ con thích ăn, có phải con không biết không? Nhưng không sao, còn có mấy ngày nữa mới đi Hải thị, mấy hôm nay con ở nhà theo bà học, tới lúc đó ra ngoài, con cũng tiện nấu cho mẹ con ăn, ha?”
Tiểu Bảo: “...” Hủy diệt đi!
Bên phía Thẩm Y Y, tức giận lại buồn cười nói với Lý Thâm: “Anh làm thật à? Em cũng không phải trẻ con, không cần một đứa nhóc như Tiểu Bảo chăm sóc!”
“Vợ, em đổi một góc độ mà suy nghĩ, với tâm tính của Tiểu Bảo, nghỉ hè ở nhà sẽ không học tập, so với để nó nhàn rỗi, chi bằng để nó đi theo em.” Lý Thâm nói: “Tuổi của nó cũng không nhỏ nữa, có thể chăm sóc tốt bản thân, không gây rắc rối cho em, nhưng đồng thời lại có thể nấu cơm làm việc nhà cho em, không phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?”
Thẩm Y Y: “...” Anh tính thật giỏi!
Nhưng cô nghĩ lại, tuy là cái cớ Lý Thâm tìm, nhưng thực ra cũng rất có lý, bèn đồng ý.
Chỉ là cô nhìn sang Lý Thâm, phát hiện sau khi anh nói xong liền cầm một quyển sách đọc, cô nhìn anh mấy lần, anh cũng giống như không phát giác.
Trông không có dị thường gì, nhưng Thẩm Y Y tuyệt đối không tin bây giờ nội tâm anh bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Cô sẽ mở cửa hàng ở Hải thị, đồng nghĩa cô phải ở Hải thị một quãng thời gian không ngắn, đội xe của Lý Thâm vừa mới khởi bước, chắc chắn anh không có thời gian đi cùng cô, thậm chí giữa đường cũng chưa chắc có thời gian tới tìm cô, điều này đồng nghĩa họ phải chia ly một quãng thời gian.
Từ sau khi cô quay lại, cô với Lý Thâm chưa từng chia ly lâu như thế, với mức độ lưu luyến của anh với mình, cô không tin anh sẽ hào phóng để mình đi như thế.
Người đàn ông kiềm chế!
Thẩm Y Y quyết định ngó lơ anh trước, thế là một mình lên giường chuẩn bị ngủ.
Lý Thâm đang đọc sách phát giác cô không có động tĩnh gì, nâng mắt nhìn cô, nhìn thấy bóng lưng bất động của cô.
Ngủ rồi? Sắp đi Hải thị thời gian dài như thế, cô lại không định dỗ dành anh?
Lý Thâm cau mày, bỏ sách xuống, đi tới, Thẩm Y Y mở mắt nhìn anh.
Lý Thâm tức cười, bắt nạt cô…