"Nhị Bảo vậy thì cô cảm ơn cháu nhiều lắm, Vệ Đông, con còn không mau Nhị Bảo đi?" Vương Yến vội vàng ra hiệu cho Hà Vệ Đông, cô ta vui đến nỗi miệng cười đến tận mang tai, ban đầu cô ta muốn tìm Nhị Bảo để hỏi thăm tin tức của Thẩm Y Y, nhưng không ngờ lại gặp phải bất ngờ ngoài ý muốn này.
"Anh em coi trọng nghĩa khí," Hà Vệ Đông lập tức nắm lấy vai Nhị Bảo, "Cảm ơn cậu!"
Nhị Bảo không khách khí gạt tay nó ra, "Đừng vui vẻ sớm như vậy, nếu như cậu không thể đáp ứng được yêu cầu, cho dù có thư giới thiệu cậu cũng không vào được, trong hai năm tới lo mà luyện tập chăm chỉ đi người anh em!"
Hà Vệ Đông bị khiêu khích, hét một tiếng: "Cậu xem thường ai đấy? Tớ nói cho cậu biết, bây giờ có khi cậu không đánh bại được tớ đâu!"
Nhị Bảo khinh thường: "Vậy sao đấu một chút? "
"So thì so!" Hà Vệ Đông không phục, giây tiếp theo được mẹ thưởng cho một cái u.
"So cái gì mà so? Trước đây còn chưa bị đánh đủ sao?" Vương Yến véo lỗ tai Hà Vệ Đông, "Nhị Bảo người ta nói thật con còn không chấp nhận! Con chính là không biết rõ về năng lực của mình! "
Hà Vệ Đông nhe răng trợn mắt, không phục nói: "Thật ra con không phải con ruột của mẹ, Nhị Bảo mới là con ruột của mẹ, bọn con bị ôm nhầm đúng không?"
"Ha, mẹ ngược lại mong là ôm nhầm đấy, nhưng con đi hỏi xem nhà họ Lý với thím hai Thẩm của con có muốn nhận con hay không!" Bàn tay của Vương Yến lại véo lỗ tai nó.
Hà Vệ Đông: "..." hét lên một tiếng cầu xin tha thứ.
Thẩm Vũ Hiên vô thức sờ sờ lỗ tai của anh ấy, nói với Tiểu Bảo: "So qua sánh lại, ông bà ngoại của cháu còn hiền lành hơn nhiều!"
Tiểu Bảo: "Cậu nhỏ, đầu gối của cậu không đau nữa sao!"
Đau!
Lông mày của Thẩm Vũ Hiên nhăn lại, đương nhiên không phải đau thật, mà là đau lòng!
Thẩm Vũ Hiên trừng mắt nhìn Tiểu Bảo, tại sao cậu bé lại nhắc đến chuyện này?
Tiểu Bảo cười he he.
Sau khi Vương Yến dạy dỗ Hà Vệ Đông xong, đột nhiên hỏi: "Nhị Bảo Tiểu Bảo, còn có cậu nhỏ, bên nhà mấy đứa bên kia còn chưa kịp dọn dẹp đúng đi? Tối nay ngủ ở đâu? Có muốn đến nhà cô không?"
Vương Yến có quan hệ tốt với Thẩm Y Y, cô ta thích buôn chuyện, cho nên tất nhiên biết giữa Thẩm Y Y và Hà Chiêu Đệ có khoảng cách.
Cô ta không biết Hạ Chiêu Đệ có dọn dẹp nhà cửa giúp Nhị Bảo hay không, cô ta sợ ba cậu cháu không có chỗ ở, cho nên mới nghĩ đến việc mời ba cậu cháu đến ở nhà mình.
Hà Chiêu Đệ vừa nghe thấy lời này, cô ấy có chút lo lắng, miệng cử động, không biết nên nói gì.
Đại Hoa tự nhiên cũng trở về, khi biết Nhị Bảo đỗ đại học cô bé vui vẻ như chính mình đỗ đại học vậy, hôm nay vẫn luôn bận rộn cả ngày giúp chiêu đãi khách, lúc này cũng đang dọn dẹp mọi thứ, nghe thấy lời nói của Vương Yến, lập tức nói: "Cô, không cần đâu, con với mẹ con đã dọn dẹp xong bên nhà Nhị Bảo rồi, buổi tối cứ ở nhà là được."
"..." Nhị Bảo và Tiểu Bảo cũng liếc mắt nhìn Đại Hoa hai lần, khuôn mặt của chị họ bọn họ vẫn là như vậy, nhưng lại cho bọn họ cảm giác rất khác so với trước kia.
Không có thời gian suy nghĩ xem khác biệt ở chỗ nào, Nhị Bảo nói: "Vậy chúng cháu về nhà thôi, cô, bọn cháu không làm phiền cô nữa."
"Vậy cũng được," Vương Yến có chút thất vọng, cô ta mời ba cậu cháu Nhị Bảo đến nhà ở là muốn cảm ơn Nhị Bảo đã giúp viết thư giới thiệu, sau đó nhân tiện hỏi về tình hình của Thẩm Y Y ở Bắc Kinh.
Bây giờ Nhị Bảo đã nói như vậy, cô ta cũng không tiện nói thêm cái gì, đợi ngày mai tìm cơ hội rồi hỏi, "Vậy nếu cháu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi cô."
"Vâng!" Nhị Bảo nói, lại nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, hình như mẹ bảo chúng ta cầm đường về đưa cho cô đúng không?"
"Đúng rồi, để em đi lấy," Tiểu Bảo cũng nhớ ra, lập tức chạy về nhà lấy.
Vương Yến!!!
Vương Yên vui sướng ngất ngây, không thể tin được hỏi: "Mẹ cháu đặc biệt dặn dò các cháu mang đường về cho cô à?"
"Đúng vậy," Nhị Bảo không biết câu chuyện giữa mẹ và Vương Yến về đường, mẹ cậu bé bảo cầm bé cầm về thì cậu bé cứ thế cầm về.
Đầy đủ hai gói, bên trong có đủ các loại đường khác nhau.
Vương Yến cầm lên một cái nhìn xem, nhưng không hiểu chữ in trên đó in có nghĩa là gì, vì vậy liền hỏi Hà Vệ Đông: "Con trai, từ này đọc như thế nào?"
Hà Vệ Đông nghiêng người, một lời khó mà nói hết nhìn mẹ mình một cái: "Mẹ, đây là tiếng Anh."
"Tiếng Anh?" Vương Yến chợt giật mình nhận ra, lại không hiểu nói: "Tại sao đường nước ta lại in chữ tiếng Anh lên?" Để nhìn có vẻ sang trọng hơn hả?
"Có ơi, một ít đường trong này là đồ nhập khẩu" Tiểu Bảo nhắc nhở.
"Nhập khẩu—," Vương Yến buột miệng thốt ra, nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng cầm túi đường lên, nhìn xung quanh, dường như sợ có người khác đến dành với cô ta, sau đó mới thấy xấu hổ cười gượng hai tiếng, "Vậy thì rất đắt đi? Mẹ cháu tiêu số tiền lớn như vậy, cô không dám nhận..."
Khóe miệng Tiểu Bảo giật giật, đừng dám nhận thì cô đừng ôm chặt như vậy!
Nhưng cậu bé cũng rất nể mặt, cũng rất biết ăn nói, "Cô, cô không cần phải khách khí quá như vậy, số đường này đúng là hơi đắt, nhưng mẹ cháu nói cô thích ăn đường, mà ở thôn lại không mua được, muốn mua một ít cho cô để cô nếm thử, đây là một ít lòng của mẹ cháu, cô cứ nhận đi."
Vương Yến nghe Tiểu Bảo dỗ dành cười vui đến tận mang tai, lẩm bẩm nói: "Cô đã nói mẹ cháu có quan hệ tốt với cô nhất, cho dù mẹ cháu có đến Bắc Kinh cũng không quên cô, quả nhiên là như vậy, hehe..."
Tiểu Bảo: "..." Cha cậu bé mà nghe thấy những lời này của cô ta chắc chắn sẽ ghen cho coi!
Vương Yên vui mừng trở về, thậm chí còn không thèm để ý đến con trai của mình.
"Mẹ, mẹ đợi con," Hà Vệ Đông hét lên rồi chạy đuổi theo mẹ.
Vương Yến vắt chân lên cổ bỏ chạy!
Hà Vệ Đông vội vàng tăng tốc đuổi kịp, mẹ muốn ăn một mình? Không có cửa đâu!
Giang Ái Linh ở trong nhà vẫn luôn dỏng tai chú ý đến động tĩnh bên ngoài, không biết cô ta lại lẻn ra ngoài từ khi nào, chạy đến chỗ Hà Chiêu Đệ mách lẻo với cô ấy, "Chị dâu, không phải em muốn nói chị, chị nhìn chị xem, người ta đến Bắc Kinh hưởng thụ hạnh phúc cũng không mang theo chị, lúc về mang đường về cũng không cho chị, nhưng đến lúc cần tiền ra ra lực ngược lại phải có chị, chị thấy có thiệt thòi hay không?"
"Em đừng nói như vậy," Hà Chiêu Đệ mím môi, "Chị chỉ ra một chút lực, không đưa tiền..."
Số tiền thờ cúng tổ tiên và tiệc chiêu đãi đều là người trong họ ứng trước, sau đó đợi đám Nhị Bảo cầm tiền về trả lại sau.
Giang Ái Linh nghẹn họng, hận sắt không thành thép nói, "Vậy thì chị cũng góp sức!"
Hà Chiêu Đệ: "..." Cô ấy nhìn bóng lưng Vương Yến, trong lòng quả thực cảm thấy có chút mất thăng bằng sau khi nghe mấy lời Giang Ái Linh.
Giang Ái Linh thấy Hà Chiêu Đệ d.a.o động, đang chuẩn bị tiếp tục nỗ lực thì một giọng chính trực truyền đến: "Thím ba, thím không đi làm việc mà đến đây làm gì? Lại muốn nói gì gây xích mích với mẹ cháu?"
Giang Ái Linh vừa ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Đại Hoa chạy tới, thầm mắng một câu.
Hai năm này Đại Hoa đi học trường trung cấp nghề, cũng không biết đã trải nghiệm cái gì, giống như biến thành một người khác, khi thế càng ngày càng mạnh mẽ, cô bé đến cả cha mẹ mình cũng dám khiển trách.
Lúc trước thì quên đi, dù sao người bị khiển trách cũng không phải là cô ta, cô ta vui vẻ xem náo nhiệt, nhưng cô ta không ngờ hôm nay Đại Hoa còn dám khiển trách cô ta.
Giang Ái Linh cảm thấy trong lòng không thoải mái, hét lên: "Đại Hoa, cháu nói vậy là có ý gì? Có ai nói chuyện như cháu sao? Thím là thím ba của cháu, sao cháu có thể nói chuyện với thím như vậy? Cháu..."