Các bác gái trong thôn chưa chắc sẽ có ác ý, nhưng phần lớn đều rất nhiều chuyện.
Ví dụ như bác gái Hà cưới Vương Yến làm con dâu, nhiều chuyện hỏi: "Vợ Lý Thâm, lúc cháu gả cho Lý Thâm, người nhà cháu có thái độ gì?"
"Người nhà của cháu đều rất ủng hộ cháu, đều nói anh Thâm là một người đàn ông tốt, bảo cháu cố gắng sống với anh.” Thẩm Y Y cười rộ lên: "Mẹ của cháu biết gần đây là vụ thu hoạch mùa thu, anh Thâm làm việc vất vả, đã cho cháu không ít tiền, bảo cháu tẩm bổ cho anh Thâm."
Mọi người nghe vậy đều là vẻ mặt phức tạp, đặc biệt là bác gái Hà.
Mọi người đều biết con gái của bà ta gả cho một gia đình công nhân, nhưng thực tế nhà chồng của con gái bà ta xem thường con gái bà ta là đứa con gái quê, việc trong nhà đều là con gái bà ta làm, xem con gái bà ta như người hầu mà sai khiến. Ngay cả bà thông gia như bà ta, bọn họ đối xử với bà ta cũng là thái độ “người thân thích nghèo” lại tới nữa.
Lâm Gia Đống ở bên cạnh nhìn Thẩm Y Y đã hòa nhập với các bác gái trong thôn, còn dùng vẻ mặt hạnh phúc nói người trong nhà cô rất thích đứa con rể Lý Thâm này, tâm trạng anh ta đã phức tạp hơn rồi.
Đương nhiên là anh ta biết rõ gia cảnh nhà họ Thẩm, cũng biết nhà họ Thẩm yêu chiều con gái cỡ nào. Trước kia điều kiện của nhà anh ta tốt hơn nhà Thẩm Y Y, cha mẹ hai nhà cũng từng nghĩ tới sẽ kết đôi hai người họ, thế nhưng là...
Nghĩ tới cha mẹ cải cách ở nông thôn, Lâm Gia Đống bỗng nhiên có chút hối hận, nếu như...
Không!
Trong đầu Lâm Gia Đống chợt lóe lên gương mặt của Giang Uyển Nhu, trái tim lại bắt đầu kiên định, anh ta cuộn chặt nắm đấm.
Uyển Nhu mới là người anh ta yêu, anh ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng cô ta!
Sau khi Thẩm Y Y truyền đạt những điều mà mình muốn truyền đạt xong thì lấy ra hai cái bánh bao từ trong sọt, cười bảo mấy bác gái tự chia nhau ăn.
Các bác gái có chút xấu hổ, liên tục nói không cần, cuối cùng ỡm ờ nhận bánh, có chia cho bác Ngưu, đương nhiên không quên Lâm Gia Đống.
Bác gái Hà tách ra gần một nửa cho anh ta.
Lâm Gia Đống từ chối.
Bác gái Hà thấy anh ta không muốn ăn thì thu về tự mình ăn, chợt nhớ tới Thẩm Y Y và Lâm Gia Đống có quen biết nhau.
Lập tức nở nụ cười: "Xem tôi này, quên mất hai người đều đến từ cùng một nơi, khi còn ở nhà còn là hàng xóm kia mà, có phải hay không?"
"Vâng!" Thẩm Y Y điềm nhiên nói.
Trong sách, tuy rằng hình tượng nhân vật của cô là nữ phụ si mê Lâm Gia Đống, vì anh ta mà không tiếc chạy xuống thôn quê, nhưng bởi vì chịu quan hệ nam nữ nghiêm cẩn của thời đại này nên cô cũng không dám tuyên truyền trắng trợn tình cảm của cô dành cho Lâm Gia Đống. Về sau cô ngoài ý muốn kết hôn sinh con với Lý Thâm, sợ bị người ta lên án quan hệ nam nữ bất chính mà bị dìm lồng heo. Bèn nói với bên ngoài Lâm Gia Đống là hàng xóm của cô, bởi vì đi đến cùng một chỗ nên quan tâm lẫn nhau hơn xíu.
Sau khi kết hôn, cô cũng chỉ là âm thầm lợi dụng Trần Giai Di nghe ngóng tin tức của Lâm Gia Đống, không dám đang trong mối quan hệ hôn nhân với Lý Thâm đi tìm Lâm Gia Đống. Vì vậy trong thôn không có mấy người biết cô thích Lâm Gia Đống, mãi đến sau này cô bỏ Lý Thâm và ba đứa nhỏ trở về thị trấn, mọi người mới biết.
Bác gái Hà còn muốn nói điều gì, nhưng thấy Thẩm Y Y và Lâm Gia Đống đều có vẻ muốn xa lánh đối phương, chỉ cho là Thẩm Y Y kết hôn nên phải giữ khoảng cách.
Bà ta ăn ý không có đàm luận quan hệ của bọn họ tiếp nữa nữa, mà là hỏi thẳng Lâm Gia Đống: “Thanh niên tri thức Lâm, thế cha mẹ cháu cũng đều là công nhân nhỉ?"
Lâm Gia Đống cứng người, nhanh chóng nhìn Thẩm Y Y, sợ cô nói chuyện trong nhà anh ra.
Tình huống trong nhà Lâm Gia Đống, anh ta còn có thể làm thanh niên tri thức là bởi vì anh ta đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà. Nếu như bị người ta biết, anh ta rất có thể cũng sẽ đi nông trường giống cha mẹ của anh ta.
Thấy Thẩm Y Y giữ im lặng, anh ta thở dài một hơi, tiến tới cười với bác gái Hà, nói: "Đúng vậy, nhưng mà cha mẹ cháu đều là công nhân bình thường, hơn nữa em trai em gái trong nhà đông, không quan tâm cháu nhiều được."
Bác gái Hà nghe vậy, có chút tiếc nuối gật đầu, vốn bà ta muốn nói nhà Lâm Gia Đống và nhà Thẩm Y Y gần như vậy, nhất định gia cảnh cũng rất giàu có. Nhà mẹ đẻ của bà ta có một cô cháu gái đã đến tuổi lập gia đình, có thể giúp buộc dây cho hai người.
Nào ngờ tuy rằng Lâm Gia Đống cũng xuất thân gia đình công nhân, nhưng vậy mà chẳng quan tâm anh ta nhiều. Vậy thì thôi, tuổi tác của anh ta đã lớn như vậy, trong thôn vốn đã không có nền móng, lại không biết khi nào có thể về thành phố. Nếu lại không có trong nhà giúp đỡ thì ai gả qua đó cũng phải chịu khổ.
Bác gái Hà đã ngừng, bác hai Hà lập tức tiếp lời, cười dịu dàng mà nhiều chuyện nói: "Thanh niên tri thức Lâm, tuổi tác của cháu cũng không coi là nhỏ, thanh niên tri thức Thẩm nhỏ hơn cháu cũng đã kết hôn có ba đứa con rồi, sao cháu còn chưa kết hôn thế?”
Lâm Gia Đống chững lại, năm nay anh ta đã hai mươi sáu rồi, tuổi này bất kể ở nông thôn hay là trong thị trấn thì đều được xem là rất lớn. Cả nhóm thanh niên tri thức bọn họ xuống nông thôn hoặc là trở về thành phố, hoặc là kết hôn với cô gái trong thôn. Anh ta và Giang Uyển Nhu cũng đã hẹn hò nhiều năm rồi, nhưng đều là lén lút hẹn hò, người khác không biết chuyện anh ta đang hẹn hò với Giang Uyển Nhu, còn tưởng rằng sức khỏe của anh ta có vấn đề, chung quy vẫn là dùng ánh mắt khác thường nhìn anh ta.
Anh ta cũng đã từng nói chuyện công khai cũng như kết hôn với Giang Uyển Nhu, nhưng mà Giang Uyển Nhu không chịu, nói chị gái của cô ta là Giang Ái Linh sẽ không đồng ý cho hai đứa sống với nhau.
Anh ta chỉ có thể chờ thêm nữa.
Lập tức cười ngượng nói: "Vẫn chưa gặp được người phù hợp.”
Bác hai Hà gật đầu: "Cũng đúng, thanh niên tri thức các cháu nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về thành phố, không cần phải gấp."
Lâm Gia Đống cười cười không nói lời nào, coi như là ngầm thừa nhận.
Nhưng Thẩm Y Y thì lại biết rõ. Trước khi bắt đầu thi đại học, với thân phận nhạy cảm của Lâm Gia Đống thì cho dù anh ta có cơ hội trở về thành phố thì cũng không dám trở về.
Mọi người thấy Lâm Gia Đống không muốn nhiều lời thì không nói gì nữa.
Rất nhanh xe bò đã trở về thôn Thanh Thủy, lần này không giống lần trước là chỉ có một mình cô nên Thẩm Y Y không tiện để bác Ngưu chở cô đến cửa nhà. Sau khi đã đến điểm đỗ xe, cô bèn xuống xe với mọi người. Có điều cô ở tít bên trong nhất, cộng thêm đồ của cô cũng nhiều, năm cân bông đã chiếm không ít diện tích nên muốn chờ tất cả mọi người xuống rồi mới xuống.
Các bác gái đều đi xuống, Lâm Gia Đống đứng ở phía sau không nhúc nhích, tuy rằng trong nhà đã xuống dốc nhưng tốt xấu gì cũng đã từng giàu có, chịu sự giáo dục của lễ nghi quy thức quý tộc, lịch thiệp bảo Thẩm Y Y đi trước.
Thẩm Y Y thấy anh ta không đi, dứt khoát đi trước.
Lâm Gia Đống đi theo đằng sau cô xuống xe, kết quả, anh ta vừa bước xuống một cái, cái chân sau vẫn còn trên xe.
Bác Ngưu ở phía trước vội vã về nhà ăn cơm, cho là tất cả bọn họ đều đã xuống xe, lập tức xua xe bò đi.
Cả người Lâm Gia Đống nhào về phía trước, phía trước anh ta chính là Thẩm Y Y.
Khóe mắt Thẩm Y Y nhìn thấy, lách mình tránh sang bên cạnh, vì tránh nhau hơi nhanh nên bông trên tay đã bị vứt xuống.
Lâm Gia Đống ngã một phát, ngẩng đầu không thể tin được nhìn về phía Thẩm Y Y: “Cô cứ nhìn tôi ngã thế sao?"
Thẩm Y Y lại xách bông lên, nhíu mày: "Chẳng lẽ đứng tại chỗ chờ anh nhào vào? Anh không cần thanh danh nhưng tôi cần."
"Cô..." Thái độ này của Thẩm Y Y làm cho Lâm Gia Đống nhíu mày, muốn nói trước kia cô không phải thế này, bọn họ coi như là không thành công thành người yêu, ít nhất cũng đi đến cùng một nơi, không cần phải đối địch nhau thế thì lập tức nghe phía sau truyền tới một tiếng gọi…
"Vợ ơi!"