Đối với chuyện Tần Thiệu Hiên đánh bậy đánh bạ lại gặp gỡ Thẩm Nhất Lạc, hai người còn trở thành bạn bè tốt, mẹ Tần hết sức kinh ngạc.
Sợ bọn nhỏ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện lén ăn cơm trước kẻng, sau khi cô ấy đã cảnh cáo thì lại bảo con trai mời Thẩm Nhất Lạc tới nhà chơi.
Lần đầu tiên gặp nhau cô ấy đã thích Thẩm Nhất Lạc xinh đẹp, ngoan hiền, hiểu lễ nghĩa, mở miệng là gọi Lạc Lạc, chỉ ước Thẩm Nhất Lạc là con gái của bà ấy, khiến ngay cả Tần Thiệu Hiên cũng ghen ghét.
Về sau tại một buổi họp phụ huynh, mẹ Tần và Thẩm Y Y gặp nhau, đặc biệt tiến đến lôi kéo làm quen, hai người rất hợp nhau, sau khi trò chuyện cởi mở hơn, hai người vậy mà biết được, ông cố ngoại của Thẩm Nhất Lạc và ông cố nội của Tần Thiệu Hiên lại là quan hệ chiến hữu!
Có một mối quan hệ này, cộng thêm hai đứa bé là bạn bè, người hai nhà càng đi càng gần, có đôi khi sẽ hẹn nhau ra ngoài liên hoan.
Có điều so sánh với Thẩm Nhất Lạc đặc biệt người nhà họ Tần hoan nghênh, Tần Thiệu Hiên không được chào đón cho lắm ở nhà họ Lý, nhất là Lý Thâm và mấy người anh Lý Yến Thanh, đối xử với Tần Thiệu Hiên không hữu hảo là bao.
Tần Thiệu Hiên là kẻ da mặt dày, không hề để tâm thái độ của cha và các anh của Thẩm Nhất Lạc, thấy người là thân thiết nồng nhiệt hô chú ơi, anh ơi, chẳng hề có chút “khí thế đại ca” nào khi trước mặt đám bạn lêu lỏng của cậu bé. Có lần mẹ Tần nhìn thấy cậu xum xoe lấy lòng trước mặt Lý Thâm mà sợ ngây người, nghi ngờ đây có phải Tiểu Bá Vương nhà cô ấy hay không. Có điều bất kể như thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của Tần Thiệu Hiên và Thẩm Nhất Lạc.
Thẩm Nhất Lạc có thiên phú nghệ thuật, cô bé thích vẽ tranh và khiêu vũ, bởi vì các loại diễn xuất và tranh tài vũ đạo tương đối nhiều nên kỹ năng này của cô bé đã sớm được khai quật, lần đầu lên sân khấu là vào bữa tiệc tối Tết Nguyên Đán tại cung thiếu niên, bởi vì nhảy tốt nên lại được sắp xếp đi đến bữa tiệc tối trong thành phố. Từ đó về sau, diễn xuất của cô bé được mời nên cuối cùng chưa từng đứt đoạn, được mời có mặt các loại tiệc tối, tham gia các loại thi đấu vũ đạo, được rất nhiều chức quán quân và giải thưởng, tự biên soạn tác phẩm vũ đạo của mình, có điệu múa trứ danh của riêng mình, mở bữa tiệc tối vũ đạo cá nhân, từng xuất hiện trong tiết mục trên ti vi, tiến vào đoàn ca múa trung ương của Trung Quốc, theo đoàn đi rất nhiều quốc gia viếng thăm nghệ thuật của nước họ...
Vào năm cô bé học lớp mười hai, cũng chính là thời điểm mười bảy tuổi. Thành tựu của cô bé ở phương diện vũ đạo không dám nói cao bao nhiêu, nhưng lại là thành tựu mà rất nhiều vũ công cả cuộc đời cũng chưa chắc đạt được!
Mà nhà họ Tần là một gia tộc lớn, trẻ con rất nhiều, cha của Tần Thiệu Hiên là đứa con nhỏ nhất của ông cụ nhà họ Tần, Tần Thiệu Hiên lại là đứa con nhỏ nhất của cha cậu bé, cho nên cả nhà đều cưng chiều cậu bé, yêu cầu dành cho cậu bé cũng không cao, đến mức tính cách của cậu bé từ nhỏ đã tương đối tùy ý bá đạo, không khát vọng phát triển. Về sau mẹ Tần nhận ra tính cách của con trai nên muốn uốn nắn, nhưng đã không còn tác dụng gì nữa, huống chi Tần Thiệu Hiên còn có người ông mười phần yêu chiều cậu bé làm chỗ dựa, sau khi mẹ Tần bị ông cụ trách móc mấy lần thì từ bỏ rồi. Trái phải có gia thế khổng lồ làm bối cảnh, Tần Thiệu Hiên chỉ cần không làm trái luật phạm pháp, đời này cậu bé làm một con em phú quý, nhàn tản cũng được.
Chuyện xuất hiện bước ngoặt là vào năm Tần Thiệu Hiên học lớp bảy, mẹ Tần ngoài ý muốn phát hiện con trai trở nên phấn đấu, thời gian đi ra ngoài vui chơi ít, thành tích thi còn vững bước lên cao, ngay cả giáo viên cũng khen Tần Thiệu Hiên hiểu chuyện rồi.
Mẹ Tần: “???”
Hỏi mấy câu mới biết được, hóa ra là Thẩm Nhất Lạc lại giành được mấy giải thưởng, Tần Thiệu Hiên cảm thấy mình không thể kém cô bé được, cậu bé phải đuổi kịp cô bé mới được, nhưng cậu bé không thể học khiêu vũ, học vẽ tranh giống như cô bé, cho nên chỉ có thể cố gắng ở mặt học tập.
Mẹ Tần: “???”
Về sau Lạc Lạc chính là con gái ruột của cô ấy!!!
Trước kia Tần Thiệu Hiên là không muốn học, nhưng cậu bé không ngu ngốc, cộng thêm cậu bé tỉnh ngộ sớm, nhà họ Tần lại có một cục tài nguyên to đùng đập vào người cậu bé, thành tích của cậu bé tăng cao cao, thứ tự thành tích bắt đầu áp sát tầng lớp tiên phong của lớp, sau đó áp sát tầng lớp tiên phong của khối, về sau lại áp sát tầng lớp tiên phong của thành phố…
Ngay lúc đó, cậu bé bắt đầu thử tới gần Thẩm Nhất Lạc thích nghệ thuật, từ chủ đề, trữ tình, quan niệm nghệ thuật, ngôn ngữ, động tác, kết cấu, các loại phương diện và bắt đầu hiểu về vũ đạo và hội họa, song hành cả hai hướng, sau đó bất ngờ phát hiện mình rất có tế bào nghệ thuật!
Có đôi khi có thể đưa ra đề nghị hữu dụng dành cho tác phẩm hội họa, vũ đạo của Thẩm Nhất Lạc. Khi có linh cảm, cậu bé còn có thể biên soạn ra một đoạn câu chuyện xưa hoặc là âm nhạc bằng tác phẩm vũ đạo của Thẩm Nhất Lạc, càng được nhiễm khí chất nghệ thuật càng dày hơn. Có phương hướng yêu thích, tiếng nói chung của hai người trở nên nhiều hơn, Tần Thiệu Hiên đắc ý, cảm thấy mình và Thẩm Nhất Lạc quả là một đôi trời sinh.
Và cậu bé cũng tìm được phương hướng quãng đời còn lại muốn cố gắng, đó là làm đạo diễn, quay phim điện ảnh, dùng ống kính dừng hình ảnh trong nghệ thuật!
Cứ như vậy, hai người đã dắt tay qua cấp hai, lại lên cấp ba.
Vào một ngày trong ngày nghỉ đông năm 1992, Tần Thiệu Hiên rất phiền muộn.
Lúc chưa đến ngày nghỉ Thẩm Nhất Lạc thường thường đi ra ngoài diễn xuất coi như thôi đi, nghỉ cũng không thấy người. Không phải đi nghỉ dưỡng với cha mẹ mấy ngày thì là đi ra ngoài chơi mấy ngày cùng với các anh của cô bé. Hiện tại sắp hết năm rồi, cô bé rõ ràng trong nhà nhưng cô bé không ra chơi, cậu bé gọi điện thoại đến nhà cô bé, mỗi lần hoặc là anh của cô bé bắt máy hoặc là bảo mẫu bắt máy... Sau đó đã không có sau đó rồi.
"Tương tư thành bệnh" Tần Thiệu Hiên đánh bi-a thua liền mấy lần cũng không nổi lên dục vọng tranh thắng thua, bị tức giận mà rời đi trong tiếng kêu la của đám bạn lêu lỏng, dự định đi trèo tường của nhà họ Lý!
Hai năm trước nhà họ Lý đã chuyển vào khu biệt thự, Tần Thiệu Hiên thường xuyên đưa Thẩm Nhất Lạc về nhà, bảo vệ khu vực nhà biết cậu bé, cậu bé đi đến trước biệt thự nhà họ Lý rất thuận lợi.
Trong bóng tối cậu bé nhìn vào tòa biệt thự to lớn trước mặt, trong lòng âm thầm phàn nàn nhà họ Lý thật sự là quá vô nhân tính, mua biệt thự lớn như vậy làm gì, làm lỡ việc cậu bé trèo tường rồi.
Mặc dù tường vây cao, nhưng Tần Thiệu Hiên lớn lên ở quân khu, hiển nhiên có chút công phu, rất nhanh đã trèo lên, vừa mới chuẩn bị nhảy xuống, chợt nghe có tiếng chó sủa, còn có người tới quan sát. Tần Thiệu Hiên căng thẳng, sốt ruột, cho là mình sắp bị phát hiện, ngừng thở, lại phát hiện bóng người đi xa, cậu bé đắc ý, cảm thấy bản lĩnh của mình xem như không tệ. Về sau rất thuận lợi, cậu bé trèo tới phòng vũ đạo của Thẩm Nhất Lạc đồng thời như ý nguyện gặp được cô bé.
"Thẩm Nhất Lạc!" Tần Thiệu Hiên đè nén giọng nói, sốt ruột hô: “Tôi sắp rơi xuống rồi, mau tới đây kéo tôi xuống đi!"
Thẩm Nhất Lạc đang ép chân trong đầu đang suy nghĩ, chợt nghe giọng nói thì giật nảy mình, sau khi phản ứng kịp là ai thì nói: “Sao cậu lại tới đây?"
"Cậu đừng quan tâm tôi làm gì, cậu mau tới giúp tôi một tay, tôi không trèo vào được!" Tần Thiệu Hiên vô cùng đáng thương nói.
Tiểu Bối đi tới: “Tại sao có có cửa chính cậu không đi, nhất định phải leo cửa sổ?"
"Cậu nhỏ giọng một chút!" Tần Thiệu Hiên vội vàng ra hiệu cho cô bé, thuận theo lực của Tiểu Bối, nhảy vào, phủi tay, trái ngược với thái độ vô cùng đáng thương vừa rồi, lẽ thẳng khí hùng chỉ trích: "Nếu không phải cậu không đi ra ngoài rủ tớ đi chơi, còn không nhận điện thoại của tớ thì tớ cần gì phải leo cửa sổ chứ? Lầu hai cơ đấy, té xuống tớ sẽ chân gãy, đó đều tại cậu!"
"Cậu đã gọi điện thoại cho tớ?" Vẻ mặt Thẩm Nhất Lạc không hiểu!
"Gọi! Gọi rất nhiều cuộc, hoặc là anh trai của cậu bắt, hoặc là bảo mẫu nhà cậu bắt.” Tần Thiệu Hiên dữ dằn nói, thật nhiều ngày liên tiếp không thấy người, khiến cậu bé tức giận.
"Vậy cũng không phải tớ bắt, bọn họ không có nói cho tớ biết, tớ sẽ không biết, cậu dữ dằn với tớ thế làm gì?" Thẩm Nhất Lạc cao giọng: “Có bản lĩnh cậu đi làm dữ với bọn họ ấy!"
"..." Tần Thiệu Hiên trừng cô bé, đây rốt cuộc là ai dữ hơn ai?
"Vậy vì sao cậu không rủ tớ chơi?" Tần Thiệu Hiên lại chất vấn.
"Tớ đang luyện múa này.” Thẩm Nhất Lạc quay đầu trở về tiếp tục ép chân: “Nào có nhiều thời gian như cậu chứ?"
"Tớ cũng phải ôn tập, nhưng tớ vẫn nhớ tới tìm cậu, nhưng cậu ngay cả thời gian tìm tớ cũng không có, cậu thế này là không coi tớ là bạn!" Tần Thiệu Hiên đi bịch bịch theo đằng sau cô bé lên án.