Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 59

Trần Cường nhoẻn miệng cười, vỗ vai Chu Phong Thu: “Lợi hại lắm người anh em!”

“Cút cút cút!” Chu Phong Thu cười mắng một câu.

Vốn dĩ anh ta cũng không biết khi nào Lão Hắc sẽ tới, cho nên nói với Lý Thâm và Trần Cường đợi lấy được hàng sẽ thông báo với họ.

Không ngờ nhanh như vậy đã lấy được rồi.

Anh ta muốn đi bán một đợt trong hôm nay, tỏ vẻ tự hào chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Trần Cường và Lý Thâm…

Đại khái là đi khắp hang cùng ngõ hẻm xem nhà ai kết hôn, hoặc là quan sát ai trông không đẹp, nhưng ăn mặc chỉnh tề, trên tay lại không đeo đồng hồ, nhìn giống như là đàn anh kết hôn hay chưa, đi lên hỏi thử.

Chu Phong Thu chắc nịch nói: “Anh Thâm, Cường Tử, các anh tin em, tuyệt đối có thể thành, câu khẩu hiệu kia nói thế nào ấy? ‘Trên tay không có một chiếc đồng hồ Thượng Hải, có cô gái nào nguyện ý gả cho cậu’, he, đừng thấy có hơi khoa trương, nhưng đối với những người đàn ông tướng mạo không ra làm sao, lại chưa kết hôn, tuyệt đối hữu dụng!”

Trần Cường nghe xong tỏ vẻ sùng bái: “Lão Chu, không, anh Chu, lát nữa tôi sẽ dựa theo phương pháp này của anh!”

“Vậy cậu nhất định có thể bán được không ít!” Chu Phong Thu được tâng bốc, vô cùng đắc ý.

Lý Thâm: “...”

“Lô hàng này không cần các cậu đi bán.” Lý Thâm nói, cầm một cái hộp nhỏ lên, mở ra, nhìn thấy chiếc đồng hồ màu bạc mới toanh, chắc bền bên trong, nhìn chất lượng còn tốt hơn đồng hồ trong tòa nhà bách hóa.

Anh nói vậy, Chu Phong Thu và Trần Cường đều sáng mắt lên, Chu Phong Thu đè thấp giọng, hỏi: “Anh, anh có đường?”

“Còn không biết có được không.” Lý Thâm đóng hộp lại, không nói quá nhiều: “Tôi lấy một cái đi bàn bạc với người ta, nếu được, lợi nhuận ròng ít nhất 35 đồng một cái.”

Shhh!

Chu Phong Thu và Trần Cường đều kinh ngạc tới ngốc người.

Trước đây Chu Phong Thu bởi vì mỗi lần chỉ cầm hai cái, vốn là 160/1 cái, dựa theo giá 170/1 cái bán ra, mỗi cái cũng chỉ lời được 10 đồng.

Bây giờ họ lấy 50 cái, giá vốn 150 đồng, vậy đoán chừng mỗi chiếc có thể lãi 20-25 đồng.

Tết đến cho dù tăng giá, đại khái cũng chỉ tăng tới khoảng 180-185, cũng tức là mỗi chiếc lãi được khoảng 30-35 đồng, dù sao thì nếu tăng quá nhiều, cho dù người trong huyện thành nhỏ này muốn mua, vậy cũng rất có khả năng sẽ bởi vì giá mà lui.

Kết quả Lý Thâm thế mà lại nói ít nhất lãi có thể tăng tới 35 đồng/1 chiếc.

Ít nhất…cũng tức là nói, còn có thể nhiều hơn!

Chu Phong Thu cảm thấy sắp bị tiền đập choáng.

Mua một chiếc đồng hồ đã có thể mất hết một tháng lương của người ta, mà mỗi tháng của họ đều có thể bán năm mươi chiếc!

Trần Cường dùng tia lý trí cuối cùng nói: “Anh Thâm, liệu có cao quá không?”

“Không cao.” Lý Thâm nói: “Nếu có thể đả thông con đường này, số đồng hồ này sẽ được mang tới những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, bên đó có nhu cầu khá lớn với đồng hồ, nhưng cung ứng lại không theo kịp, lấy đến chợ đen bên đó bán, phạm vi giá có thể nâng cao không chỉ con số này.”

“Anh Thâm!” Chu Phong Thu ầng ậng nước mắt, muốn nắm tay Lý Thâm: “Anh quả nhiên là phúc tinh của em, em yêu chết…” Anh rồi.

Lý Thâm chê bai tránh đi.

Chu Phong Thu làm hình tim vỡ.

Trần Cường không nhìn được nữa: “Cậu đừng giả vờ nữa, nói chuyện chính đi.”

Chu Phong Thu đứng đắn ngay lập tức.

Lý Thâm bèn hỏi: “Lão Hắc kia nói thế nào? Anh ta có nguyện ý gặp tôi không?”

Chu Phong Thu thở dài: “Anh Thâm, em lựa lời nói hết mà anh ta cũng không muốn gặp anh.”

Ánh mắt Lý Thâm lấp lóe, không ngờ đối phương rất cẩn thận, gật đầu: “Không gặp thì thôi, nếu lần sau lại gặp được anh ta thì hỏi chút, anh ta còn có đồ công nghiệp khác có thể bán không.”

Mắt Chu Phong Thu sáng lên: “Anh Thâm, anh là nói?”

Lý Thâm nhìn anh ta: “Có thể lấy ra nhiều đồng hồ như vậy, chắc chắn đồ công nghiệp khác cũng có.”

Chu Phong Thu giống như lại nhìn thấy một con đường phát tài, thật sự quá kích động: “Anh Thâm, em biết rồi.”

Lý Thâm gật đầu: “Nhưng cậu phải nhớ, tuyệt đối đừng quá thân thiết với anh ta, giữ quan hệ giao dịch đôi bên cùng có lợi là được rồi.”

Chu Phong Thu là một người thông minh, biết anh Thâm muốn biểu đạt ý gì.

Đồ công nghiệp bây giờ đều sản xuất theo số lượng, Lão Hắc có thể lấy ra nhiều như thế, chắc chắn phía sau dính dáng tới rất lớn.

Chu Phong Thu cẩn thận nói: “Anh, em hiểu rồi!”

Dặn dò xong, Lý Thâm nhét một cái hộp vào trong túi của mình: “Tôi đi trước, các cậu đợi tin của tôi.”

Chu Phong Thu giữ anh lại: “Anh, ăn cơm trưa xong rồi đi?”

Lý Thâm xua tay, chỉ bỏ lại một bóng ảnh tiêu sái.

“Tôi ở lại ăn cơm cùng cậu.” Trần Cường vui vẻ nói, vừa nãy anh ấy đã nhìn thấy trong nhà bếp của Chu Phong Thu để không ít thịt: “Anh Thâm còn phải về với vợ, cậu đừng hòng anh ấy sẽ ở lại với cậu.”

“Vợ vợ.” Chu Phong Thu nhìn bóng lưng của Lý Thâm, tỏ vẻ ai oán: “Rốt cuộc là vợ quan trọng hay anh em quan trọng?”

“Vậy đối với cậu mà nói, anh Thâm quan trọng hay là tôi quan trọng?”

“Đương nhiên là anh Thâm!” Chu Phong Thu không hề do dự trả lời, ngay sau đó, anh ta liền bị Trần Cường đánh đầu, “shh” hít ngược một hơi, tức giận trừng Trần Cường: “Cậu cmn…”

Trần Cường nhìn anh ta giống như nhìn kẻ ngốc: “Cậu cũng dám so vị trí với chị dâu trong lòng anh Thâm, tự chuốc khổ, không biết lượng sức.”

“...” Chu Phong Thu lầm bầm hai tiếng: “Không phải do tôi sợ anh Thâm lỡ dở việc kiếm tiền sao?”

“Yên tâm.” Trần Cường nói: “Ở trong lòng anh Thâm, kiếm tiền cũng không thể so với chị dâu.”

“...” Chu Phong Thu càng thêm bi phẫn, tức giận nói: “Vậy cậu cũng không biết ngại dám lấy vị trí của mình và anh Thâm ở trong lòng tôi ra so sánh, cậu ngay cả rắm cũng không bằng.”

“Cậu ở trong lòng tôi, ngay cả heo chó cũng không bằng.” Trần Cường không chịu thua, mắng càng hung hăng!



Thẩm Y Y từ chỗ Chu Phong Thu đi ra, sau đó tìm một chỗ tháo ngụy trang, từ trong không gian lấy hai cân thịt ba chỉ, một con gà đã xử lý xong, còn có 15 cân thịt nạc.

Vừa nãy cô nhìn thấy mớ rau khô đó của Chu Phong Thu mới bỗng nhiên nhớ ra đồ ăn chuẩn bị trước qua mùa đông.

Còn thức ăn chính, qua mấy hôm nữa trên đội sẽ chia lương thực, không cần lấy.

Còn rau dưa, trong mảnh vườn ở sân sau, Lý Thâm đã trồng một mảnh lớn cải trắng và củ cải, hơi đơn điệu, quay về tìm mẹ Lý hỏi thử, nhà ai trồng nhiều rau dưa khác, lấy chút đồ đi đổi, phơi khô trữ.

Vậy chỉ còn thịt.

Cuối năm trên đội cũng sẽ chia thịt, nhưng mấy cân thịt đó không thỏa mãn được cô.

Sau đó cô còn sẽ tới huyện thành, định một lần lấy một ít.

Thịt ba chỉ, thịt gà lấy lần này đều định mấy hôm nay ăn, còn thịt nạc, cô muốn làm thành thịt khô.

Cô còn suy nghĩ hay là nhân bây giờ rảnh rỗi, đến sông bắt chút cá - cho cá trong không gian có lai lộ rõ ràng, mang về làm ít cá khô trữ.

Cũng không phải không thể, dù sao thì trải qua lần trước, kỹ năng bắt cá mãn cấp của cô đã sớm truyền khắp cả đại đội.

Thẩm Y Y nghĩ đủ thứ, trong nhà cô nhiều trẻ con, phải chuẩn bị thêm chút đồ ăn, tới lúc đó trời lạnh không muốn vào thành phố, cũng không tới mức để mấy đứa con trong nhà ăn trấu nuốt rau.

Tới cung tiêu xã, quả nhiên nhìn thấy Lý Thâm ở bên ngoài đợi cô, cô chạy tới: “Anh Thâm!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất