Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài

Chương 91

Nhà cách vách.

Mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên vừa vào nhà đã bắt đầu quan sát, lập tức chú ý tới hai gian phòng là phòng gạch xanh.

Tuy phòng gạch xanh không hiếm thấy ở thủ đô, nhưng vừa nãy khi họ tới, chú ý tới nơi này hầu hết đều là nhà gạch sống.

Đi vào trong nhà, tuy không gian nhỏ nhưng đầy đủ, rất sạch sẽ rất ngăn nắp cũng rất ấm cúng, nhìn ra người sống ở đây là người yêu thích cuộc sống.

Lại nhìn ba đứa trẻ được nuôi trắng trẻo mập mạp, mẹ Thẩm và con trai nhìn nhau, xem ra cuộc sống của con gái/chị gái không tồi tệ như họ tưởng tượng, lúc này mới hơi an tâm.

Ba đứa nhỏ đứng xếp hàng đối diện bà ngoại và cậu út, đôi mắt long lanh tò mò nhìn họ.

Nhìn tới mức mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên tâm can mềm nhũn.

Mẹ Thẩm dịu dàng nói với chúng: “Các con là tam Bảo đúng không?”

“Đúng ạ.” Đại Bảo Nhị Bảo đồng thanh: “Hai người là bà ngoại, còn có cậu út của chúng con sao?”

“Đúng vậy!” Mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên cũng đồng thanh, ngữ khí vô cùng dịu dàng, đều bị đám nhóc đáng yêu này làm cho tan chảy.

Tiểu Bảo nhìn mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên, ý thức được mình không quen họ, liền hết hứng thú.

Nhìn ngó xung quanh một lúc, không tìm được cha mẹ, nhìn sang anh cả và anh hai: “Mẹ?”

Là muốn tìm mẹ.

“Mẹ bị cha gạt đi rồi!” Vừa nói tới chuyện này, Nhị Bảo liền giận hừ hừ.

Tiểu Bảo nghe như hiểu như không, bĩu môi: “Em muốn mẹ!”

Nhìn thấy cậu bé sắp khóc, mẹ Thẩm vội vàng bế cậu lên dỗ dành: “Không khóc nè, lát nữa mẹ sẽ về thôi.”

“Thật sao?” Tiểu Bảo nghe vậy, ánh nước lấp lánh trong mắt biến mất.

“Thật!” Mẹ Thẩm dỗ dành.

Vào lúc mẹ Thẩm dỗ Tiểu Bảo, Thẩm Vũ Hiên thì nhìn Đại Bảo và Nhị Bảo tuấn tú đáng yêu, vừa nghĩ tới đây là con do chị gái mình sinh, có quan hệ huyết thống với mình, không khỏi tự chủ sinh ra cảm giác thân thiết.

Nhìn gương mặt nhỏ núng nính của chúng, càng có nỗi kích động muốn vươn tay nhéo một cái, nhưng khi tay của anh ấy rục rịch chuẩn bị vươn về phía gương mặt đáng yêu không cảm xúc của Đại Bảo, Đại Bảo đã ý thức được hành động của anh nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cậu út, con là trẻ lớn, cậu không thể véo mặt con!”

Thẩm Vũ Hiên: “...” Càng nghiêm túc thì càng đáng yêu, anh ấy càng muốn véo thì phải làm sao?

“Cậu út, anh trai con rất õng ẹo, anh ấy chỉ cho mẹ con véo anh ấy, nếu cậu véo anh ấy, anh ấy sẽ nổi giận!” Nhị Bảo cười hi hi nói.

Đại Bảo lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhị Bảo: “Em nói ai õng ẹo?”

“Em!” Nhị Bảo sợ ngay.

Thẩm Vũ Hiên nhìn tới cực kỳ kinh ngạc, lén lút ghé bên tai Nhị Bảo, thì thầm với cậu: “Có phải anh trai con rất hung dữ không?”

Mắt Nhị Bảo sáng lên, giống như lập tức tìm được tri âm, gật đầu lia lịa: “Không sai, anh ấy rất giống cha con, cực kỳ cực kỳ hung dữ.”

“Cha con rất hung dữ?” Thẩm Vũ Hiên lập tức bắt được trọng điểm, nâng cao giọng ngay.

“Không sai.” Nhị Bảo cáo trạng nói: “Lúc cha đánh người rất hung dữ, còn thường xuyên đánh con!”

Lần này không chỉ Thẩm Vũ Hiên căng thẳng, ngay cả mẹ Thẩm cũng nhìn sang, vội hỏi: “Vậy cha có đánh mẹ con không?”

Bà nghe nói nông thôn rất nhiều đàn ông đều thích đánh vợ.

“Đương nhiên là không!” Mẹ Lý vừa vào, vừa hay nghe thấy câu này, mất hồn mất vía, sợ mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên hiểu lầm con trai bà, vội vã chạy vào: “Bà thông gia, cậu út, Lý Thâm rất tốt với Y Y, tuyệt đối sẽ không đánh Y Y, Đại Bảo nhị Bảo, các con nói có phải không?”

Đại Bảo xưa nay là người bảo hộ trung thành của cha mẹ, dĩ nhiên nói phải.

Còn Nhị Bảo, vốn dĩ chỉ đơn thuần bóc phốt cha mình mà thôi, vừa thấy bà nội căng thẳng như vậy, cũng nói thật: “Cha con không hung dữ với mẹ, nhưng rất hung dữ với con!”

Mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên nhìn mẹ Lý, lại nhìn Đại Bảo Nhị Bảo, tuy không còn căng thẳng như thế, nhưng trong lòng vẫn ôm theo hoài nghi.

Mẹ Lý nói với họ đã nhờ người đuổi theo Lý Thâm và Thẩm Y Y rồi.

Mẹ Thẩm kiên nhẫn, đợi con gái con rể về, bà sẽ hỏi lại!

Xe khách từ huyện thành tới thành phố chỉ có ba chuyến – lần lượt là tám giờ, mười giờ và mười hai giờ.

Lúc Thẩm Y Y và Lý Thâm tới huyện còn chưa tới tám giờ, nhưng hai người không định đi chuyến tám giờ, thời gian rất dư dả.

Ăn sáng khá từ tốn, hai người gọi một bát vằn thắn, một bát cháo, hai cái trứng gà, hai cây quẩy còn có hai cái bánh bao thịt.

Chỉ cần ở bên Lý Thâm, Thẩm Y Y liền trở nên cực kỳ õng ẹo.

Rõ ràng vằn thắn là cô gọi, nhưng cô ăn vài miếng liền không thích ăn nữa, muốn đổi cháo thịt với Lý Thâm, món khác cô cũng ăn mỗi thứ một hai miếng, còn lại để Lý Thâm giải quyết.

Dạ dày của Lý Thâm lớn, không kén ăn, dĩ nhiên cũng không chê bai vợ mình, cho nên vợ bảo anh ăn gì anh ăn nấy, thậm chí trước khi ăn, anh còn sẽ hỏi vợ có muốn ăn không, không ăn anh mới ăn tiếp.

Khoảng chín giờ rưỡi hai người mới chuẩn bị tới trạm xe, vừa đi ra khỏi quán cơm quốc doanh chưa bao xa, phía sau truyền tới một tiếng nói quen thuộc.

“Chú hai, em dâu!”

Hai người quay đầu nhìn, nhìn thấy Lý Đại Bân đạp xe đạp lao tới, đứng lại, đợi Lý Đại Bân đi tới trước mặt.

Lý Thâm mới hỏi: “Anh cả, xảy ra chuyện gì rồi?’

Cuối cùng cũng đuổi kịp, Lý Đại Bân thở hổn hển: “Bà, bà thông gia tới rồi.”

“Bà thông gia gì?” Thẩm Y Y hỏi, tiện tay lấy ra nước vừa mới mua từ quán cơm quốc doanh ở trong túi đưa cho Lý Đại Bân: “Anh cả, anh uống chút nước trước đi.”

Lý Đại Bân uống mấy ngụm nước mới thở đều lại: “Em dâu, mẹ em, còn có em trai em tới rồi!”

Mẹ cô? Và em trai cô? Tới rồi?

Thẩm Y Y kinh ngạc nhìn Lý Thâm, xác nhận lại lần nữa: “Anh cả, anh không phải đang đùa em chứ?”

Đương nhiên không phải!

Lý Đại Bân khẳng định nói.

Thẩm Y Y cảm thấy huyễn hoặc, suýt chút bỏ lỡ rồi.

Biết họ gấp rút trở về, Lý Đại Bân chu đáo nhường xe đạp cho họ, nói mình có thể đi bộ về.

Lý Thâm cũng không khách sáo, nhét hai đồng cho Lý Đại Bân bảo anh ta lát nữa ngồi xe bò về, sau đó đạp xe chở vợ về nhà trước.

Trên đường, Thẩm Y Y ngồi ở yên sau, ôm eo Lý Thâm, cảm nhận được rõ ràng ngày càng gần nhà, Lý Thâm càng thấp thỏm.

Còn anh thấp thỏm cái gì, Thẩm Y Y nhếch môi, gọi một tiếng: “Anh Thâm.”

“Hửm?” Lý Thâm đạp xe đạp, hơi nghiêng tai.

Thẩm Y Y đặt hai tay lên vai anh, trêu chọc nói: “Anh có gì muốn hỏi em không?”

Khụ.

Lý Thâm giả vờ không hiểu: “Anh có gì muốn hỏi em?”

Còn giả ngốc!

Thẩm Y Y ngạo kiều: “ Vậy thì không có.”

“...”

Lý Thâm thua trận: “Vợ à, em nói với anh sở thích của mẹ chút đi.”

Thẩm Y Y không nhịn được cười, hừ nhẹ nói: “Không phải vừa nãy anh nói không có gì muốn hỏi em sao?”

“Vợ à ~” Lý Thâm xin tha.

Thẩm Y Y cười he he: “Mẹ em thích em nhất!”

Lý Thâm: “...”

Thẩm Y Y “chậc” một tiếng, vỗ lưng của anh, cường điệu nói: “Em không gạt anh, em nói thật!”

Quả thật cô nói thật!

Vốn dĩ nhân vật của cô là nữ phụ ác độc gia cảnh giàu có, tính cách được nuông chiều trong sách, nguyên tác vì để nhân vật của cô có nhiều tự tin làm chuyện ác hơn, không chỉ cho cô một gia cảnh giàu có, ngay cả người nhà cô cũng đều sủng ái cô giống như giảm trí tuệ.

Trong đó đương nhiên cũng bao gồm mẹ cô, trước đây mẹ cô là chủ nhiệm đường phố, làm được vị trí này ở thủ đô không hề đơn giản, cũng coi như là phái nữ có nghề nghiệp mạnh mẽ vang dội.

Mặc kệ đối với ai, mẹ cô đều có thể thành thục điệu nghệ, chỉ có đối với con gái là cô, bà lại bó tay.

Ở trong tình tiết, từ nhỏ mẹ cô đã cực kỳ sủng ái cô, sau đó cô lệch lạc, mẹ cô cũng từng muốn uốn nắn cô, nhưng chỉ cần bà hung dữ với cô một chút, cô sẽ giở tính giở nết, lúc nghiêm trọng còn sẽ đòi sống đòi chết.

Sau khi thử hai ba lần, mẹ cô cũng sợ, dứt khoát mặc cô.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất