Lý Thâm bọn họ đi săn tới chạng vạng mới về.
Thẩm Vũ Hiên và Lý Tam Hoành về trước, tổng cộng xách về tám con gà rừng, năm con thỏ hoang, một con hươu bào và hai con dê rừng.
Còn không đợi Thẩm Y Y hỏi gì, lại nghe thấy tiếng náo nhiệt bên ngoài từ cổng nhà cô đi qua, loáng thoáng nghe được hai chữ “heo rừng”.
Nét mặt Thẩm Vũ Hiên cực kỳ hưng phấn: “Chị, những thứ này để ở nhà, giữ lấy chúng ta tự ăn nên mang về trước, anh rể còn bắt được một con heo rừng, đã gọi người trong thôn đi khiêng rồi, em cũng phải đi phụ!”
Nói xong, cùng Lý Tam Hoành cũng mang nét mặt phấn khởi khó che đậy chạy đi.
Mẹ Thẩm từ nhỏ đã sống trong thành phố nào từng thấy cảnh tượng này? Lập tức dẫn Tiểu Bảo và mẹ Thẩm đi hóng náo nhiệt.
Thẩm Y Y không đi, vừa nãy cô nhìn thấy Thẩm Vũ Hiên toàn thân dơ bẩn, nghĩ Lý Thâm và Đại Bảo Nhị Bảo chắc chắn cũng không khá tới đâu, bèn nấu hai nồi nước sôi đợi lát nữa họ quay về tắm.
Nước vừa mới nấu xong, Lý Thâm đã quay về một mình, bùn đất và vết m.á.u trên người còn nghiêm trọng hơn Thẩm Vũ Hiên.
Thẩm Y Y vội đi lên, căng thẳng nói: “Anh sao thế này? Sao lại nhiều m.á.u như thế? Có phải bị thương rồi không?”
Lý Thâm phủi chỗ dính máu: “Không có, là m.á.u của những con thú săn đó.”
Thẩm Y Y thở phào, múc nước cho anh rửa tay: “Vậy thì được, Đại Bảo Nhị Bảo đâu?”
“Chúng với Vũ Hiên đi xem mổ heo rồi.”
“Sao lại náo nhiệt như vậy?” Thẩm Y Y lẩm bẩm một câu, truy hỏi: “Chúng không bị thương chứ?”
“Không có, vừa có nguy hiểm gì anh liền bảo chúng trèo lên cây.” Lý Thâm trấn an cô: “Anh sẽ không để chúng bị thương, yên tâm.”
Nếu Đại Bảo Nhị Bảo thật sự bị thương, vợ anh còn không lột da anh?
Lý Thâm làm cha, Thẩm Y Y vẫn rất yên tâm, không truy hỏi thêm, tò mò hỏi: “Em nghe nói anh bắt được heo rừng? Anh lợi hại quá!”
Vợ không tiếc lời khen, tâng Lý Thâm bay bổng, ngữ khí mang theo chút đắc ý nói: “Cũng được, còn to hơn con lần trước em gặp.”
Thẩm Y Y nhìn dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc của anh: “...”
Không nhịn được phá hoại phong cảnh nói: “Nhưng vẫn quá nguy hiểm, sau này anh vẫn nên chú ý một chút, biết không?”
“Biết!” Lý Thâm trả lời: “Chồng em có năng lực gì em còn không biết sao? Chuyện không nắm chắc anh sẽ không xông lên trước!”
“...” Nói tới nói lui, vẫn là khen chính mình.
Thẩm Y Y không nhịn được cười.
Người đàn ông này thật là! Có thể trải qua một tháng quan sát, phát hiện cô thật sự muốn sống cùng anh, anh ở trước mặt cô ngày càng thả lỏng tự nhiên, da mặt cũng ngày càng dày.
“Được, anh có chắc chắn thì tốt.” Thẩm Y Y nói, bấm huyệt tử của Lý Thâm: “Dù sao thì anh chỉ cần nhớ, nếu anh có chuyện gì, vậy em sẽ dẫn ba đứa con cải giá, để chúng gọi người khác là cha!”
Lý Thâm nghiêm mặt: “Không được!”
“Anh nói không được là không được à? Tới lúc đó anh xảy ra chuyện gì, anh cũng không quản được em.” Thẩm Y Y khiêu khích nói.
Lý Thâm vươn tay bắt lấy cô.
Thẩm Y Y không chạy được, vừa cười vừa giãy giụa: “Anh đừng đụng vào em, aaaaaaa, bẩn chết, em đã nấu nước nóng rồi, anh đi tắm trước đi…ưm.”
Lý Thâm ỷ trong nhà không có ai, ôm vợ hôn ngấu nghiến một trận.
Thẩm Y Y suýt chút phát điên, bởi vì quần áo của cô bị bùn đất trên người anh làm bẩn: “Đợi lát nữa anh phải giặt sạch đồ cho em, em nói rồi đó!”
“Được!” Người đàn ông ăn no cực kỳ ôn thuận, cọ chóp mũi của cô, thương lượng nói: “Vợ à, vậy sau này em có thể đừng nói lời như vậy chọc tức anh không?”
“Đương nhiên không thể.” Thẩm Y Y không khách sáo nói: “Em phải nhắc nhở anh mọi lúc, nếu không sao anh biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào?”
“...”
“Anh mau đi tắm, lát nữa mẹ về.” Thẩm Y Y đẩy anh.
“Vẫn nên xử lý số vật săn này trước đã, nếu không lát nữa sẽ làm bẩn tiếp.” Lý Thâm nói.
Thẩm Y Y nhìn số vật săn này nói: “Nhưng chia thế nào?”
Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành đều đi cùng, chắc chắn phải chia.
“Cho anh cả bọn họ hai con gà rừng, một con thỏ hoang và một con dê rừng, cho Lý Tam Hoành một con gà rừng, còn lại giữ lại chúng ta ăn.” Lý Thâm nói.
Chuyến đi săn này của họ, Lý Thâm là quân chủ lực, mà Thẩm Vũ Hiên tích cực nhất, Lý Đại Bân sức lớn cũng giúp đỡ không ít.
Mà Lý Tam Hoành phản ứng trì độn, động tác lại không nhanh nhạy bằng những người khác, gặp phải chút nguy hiểm lập tức bỏ chạy, lúc họ săn heo rừng, còn ngáng chân, Lý Đại Bân vì cứu anh ta còn bị thương ở tay.
Cũng chỉ hợp tác với Nhị Bảo chặn bắt một con gà rừng, lát nữa trong thôn chia thịt heo, nhóm người của họ chắc chắn có thể chia được không ít, cho nên cho một con gà rừng đã đủ rồi.
“Được.” Thẩm Y Y không có ý kiến, dựa theo Lý Thâm nói, xách phần của Lý Đại Bân và Lý Tam Hoành ra, họ còn lại năm con gà rừng và bốn con thỏ hoang, cùng với một con dê rừng và một con hươu bào.
“Vậy hôm nay chúng ta nấu canh thịt dê đi.” Thẩm Y Y nói: “Lạnh quá, vừa hay có thể làm ấm người. Cái khác hoặc là hong gió hoặc là ướp, tóm lại thời tiết này để cũng không hư.”
“Được.” Lý Thâm hoàn toàn nghe theo vợ, xử lý hết vật săn.
Xử lý xong, mẹ Thẩm, Thẩm Vũ Hiên và ba đứa trẻ xách thịt heo rừng về.
Mấy người lớn đi săn bọn họ, mỗi người đều chia được 20 cân thịt heo rừng, vốn dĩ Thẩm Vũ Hiên không phải người thôn Thanh Thủy, cho dù chia thịt cũng sẽ không chia nhiều như thế.
Nhưng bởi vì hôm qua mẹ Thẩm đã tạo quan hệ tốt với các bác gái trong thôn, nói không ít lời tốt đẹp cho Thẩm Vũ Hiên, cho nên anh ấy cũng được chia 20 cân thịt.
Thẩm Vũ Hiên rất vui, quay về nhìn thấy Lý Thâm, lập tức biến thành mắt lấp lánh, cùng Nhị Bảo một lớn một nhỏ đuổi phía sau Lý Thâm ríu ra ríu rít hỏi kỹ xảo săn bắt.
Nghiễm nhiên bày ra dáng vẻ của em trai hâm mộ.
Thẩm Y Y: “...” Nhanh như vậy em trai cô đã bị chồng cô thu phục, không biết nên vui hay buồn.
Chẳng mấy chốc, Lý Đại Bân tới, Thẩm Y Y thuận tiện bảo anh ta lấy luôn con gà rừng cho Lý Tam Hoành về.
Bên phía Lý Tam Hoành, từ lúc anh ta về, Giang Ái Linh vẫn luôn giục anh ta đi lấy vật săn.
Lý Tam Hoành nhớ tới chuyện mình kéo chân sau khiến anh cả bị thương ở tay nên ngại đi lấy, thẳng thắn nói: “Anh không giúp được gì, đều là anh cả và anh hai cùng với em vợ của anh hai săn, chúng ta đã được 20 cân thịt heo rồi, không đi chia những thứ đó nữa.”
“Anh nói gì vậy? Anh đi cùng, vật săn đó nên chia đều, dù sao thì anh mau đi đi, còn không đi chúng ta thật sự không có được gì, cho dù anh không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho vợ con anh chứ?”
“Anh không đi!” Lý Tam Hoành nói: “Nghĩ cái gì? Hai mươi cân thịt heo rừng còn không đủ cho các người ăn sao?”
“Anh…” Giang Ái Linh còn muốn nói gì liền nghe thấy Lý Đại Bân gọi họ: “Em ba, em dâu, đây là em hai bảo anh cầm gà rừng cho các em.”
Giang Ái Linh nghe vậy, vội vàng đi ra, nhìn thấy vật săn trong bao trên tay Lý Đại Bân, mắt sáng lên: “Anh cả anh lấy về giúp bọn em à? Thật sự cảm ơn nhiều.”
“Hả? Em dâu, đây, đây…” Lý Đại Bân muốn nói em hai chỉ cho họ một con gà rừng, nhưng ăn nói vụng về, vừa sốt ruột, đầu óc cũng chậm tiêu, lại không biết nên nói thế nào, trơ mắt nhìn Giang Ái Linh lấy bao đó đi.
Giang Ái Linh vừa muốn gọi Lý Tam Hoành đi nấu nước xử lý vật săn, bên cạnh đột nhiên vươn ra một cái tay giật lấy bao trên tay cô ta.
“Cô làm gì vậy, đây là của chúng tôi.” Mẹ Lý nói to, bắt ra một con gà rừng từ trong bao, ném cho Giang Ái Linh: “Đây mới là của mấy người!”
Giang Ái Linh cầm con gà rừng đó, khó tin nhìn gà rừng, thỏ hoang, còn có dê rừng trong bao: “Thế này quá không công bằng rồi nhỉ?”
“Vậy cô hỏi xem chồng cô góp được bao nhiêu sức!” Mẹ Lý tức giận, dạo này nhìn Giang Ái Linh không thuận mắt, kéo theo nhìn con trai út cũng không thuận mắt, dĩ nhiên cũng không thương nữa.
Nhét bao về tay Lý Đại Bân, hận sắt không thành thép nói: “Cầm về xử lý, tối nay chúng ta phải ăn thịt!”
“Vâng!” Lý Đại Bân sợ lại bị Giang Ái Linh giật, xách bao vội vàng chạy về nhà bếp nhà mình.
Trước khi đi, mẹ Lý hừ một tiếng với Giang Ái Linh.
Giang Ái Linh xách con gà đó vào nhà, tức giận nói: “Lý Tam Hoành, anh hai anh cũng quá thiên vị rồi nhỉ? Anh cả thế mà có được hai con gà rừng, một con thỏ hoang, còn có một con dê rừng! Chúng ta lại chỉ có một con gà rừng! Thế này cũng quá đáng quá, mẹ còn cười nhạo chúng ta, rốt cuộc anh có phải là con ruột trong nhà không?”
Lý Tam Hoành thiếu kiên nhẫn nói: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, anh không giúp được gì cả.”
“Vậy sao anh không giúp?”
“Vậy sao em không đi giúp?” Lý Tam Hoành nói.
Giang Ái Linh nghẹn họng.
Lý Tam Hoành mặc kệ cô ta, cầm gà rừng đi xử lý.
Giang Ái Linh tức giận, nhớ ra gì đó, chỉ có thể kiềm chế nhẫn nại trước.
Tối nay, gia đình Thẩm Y Y húp canh thịt dê ấm áp, ấm cúng lại hạnh phúc.
Trải qua hôm nay, Thẩm Vũ Hiên hoàn toàn sùng bái anh rể của anh ấy.
Ngày hôm sau lại kéo anh rể và Đại Bảo Nhị Bảo ra sông bắt cá.
Thẩm Y Y và mẹ cô còn có Tiểu Bảo ở nhà, mẹ Lý ăn sáng xong, giống như hôm qua, chạy tới vừa đan áo len vừa nói chuyện với mẹ Thẩm bên lò lửa.
Thẩm Y Y vừa đọc sách, vừa chơi với Tiểu Bảo.
Bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Thẩm Y Y đi mở cửa.
Bên ngoài là hai người ngoài dự liệu – Giang Ái Linh, còn có Giang Uyển Nhu!
Đây là lần đầu tiên Thẩm Y Y gặp được Giang Ái Linh sau khi trọng sinh.
Kiếp trước bọn họ có huyết hải thâm thù, kiếp này, chỉ là hai người không thân quen mà thôi.
Khoảnh khắc Giang Uyển Nhu nhìn thấy Thẩm Y Y, đáy mắt xẹt qua một tia khác thường, cô ta biết Thẩm Y Y từng ái mộ đối tượng của mình, Lâm Gia Đống.
Đối với Thẩm Y Y, Giang Uyển Nhu không có cảm giác gì, nhưng bởi vì người Lâm Gia Đống yêu là cô ta, cho nên cô ta ở trước mặt Thẩm Y Y luôn bất giác mang theo một cảm giác ưu việt.
Giang Ái Linh không biết suy tính trong lòng hai người, cười hòa nhã: “Chị hai, trời lạnh ở nhà làm gì vậy? Sao không cùng mẹ ra ngoài dạo chơi?”
Lúc nói chuyện, mắt liếc nhìn vào trong nhà.
Thẩm Y Y không biết mục đích của cô ta là gì, nhưng không ảnh hưởng việc cô ghét Giang Ái Linh, cười lạnh nói: “Chúng tôi ra ngoài hay không liên quan gì tới cô?”
Giang Ái Linh nghẹn lời, không ngờ Thẩm Y Y không nể mặt như vậy.