Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 131

Hiện giờ Ý Đức Thái hậu đã hơn sáu mươi, tóc đã điểm hoa râm, đeo vòng ngọc bích khảm vân cát tường đẹp đẽ quý phái. Nhìn khuôn mặt của bà cũng có thể đoán được chút ít phong thái tao nhã ngày xưa. Lúc trước, Ý Đức Thái hậu được xưng là đệ nhất mỹ nhân Cẩm Triều. Ngũ quan bà thanh lệ uy nghiêm, khi còn trẻ từng sinh cho tiên hoàng hai nam một nữ. Khi Bát vương mưu phản làm loạn muốn đoạt vị, bà đã giải cứu và một đường bảo vệ tiên hoàng lên ngôi. Sau đó hy sinh con trai trưởng, thậm chí để cho nữ nhi của mình là Nguyên Dung Công chúa đi hòa thân với nước khác, mượn binh lính để giúp đỡ Hoàng đế hiện tại lên ngôi.

Có thể nói nếu không có Ý Đức Thái hậu thì sẽ không có Cẩm Triều bây giờ, càng không có Đương kim Hoàng đế hiện tại. Ý Đức Thái hậu chính là một người quyết đoán lạnh lùng, thậm chí có chút ác liệt.

Bà nhìn qua những người phía dưới, ngón tay xoay hai viên hồng ngọc sáng bóng. Lúc nhìn thấy đoàn nữ quyến, đột nhiên Ý Đức Thái hậu bàng hoàng, ngồi thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào một người.

Đó là một thiếu nữ lộ vẻ non nớt, bởi vì ngồi ở hàng sau nên không rõ đường nét khuôn mặt, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh, chải một búi tóc đơn giản, trên đó cắm một trâm cài hoa hồng tuyệt đẹp. Quần áo đơn giản trên người cũng màu hồng nhạt, giữa bao nhiêu tiểu thư ăn mặc tỉ mỉ thì vẫn lộ ra vẻ đẹp thanh mát.

Cách ở đằng xa, thiếu nữ kia giống như đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của Ý Đức Thái hậu, bỗng ngẩng đầu. Đợi khi mắt nhìn rõ Ý Đức Thái hậu thì cũng không hoảng hốt. Ngược lại, nàng nở một nụ cười với Ý Đức Thái hậu, nụ cười kia sạch sẽ trong suốt, nhưng có một sự trầm ổn hiểu chuyện không phù hợp với tuổi của nàng.

Nhưng giống như đang nhập vào một bóng hình trong nhí trớ của Ý Đức Thái hậu.

Bà khó khăn đè lại cảm xúc muốn đi xuống giữ chặt thiếu nữ kia. Sau khi thiếu nữ cười xong thì quay lại nói chuyện với vị tiểu thư bên cạnh, giống như hoàn toàn không để ý tới bên này. Nhưng Ý Đức Thái hậu ngồi ở bên trên lại có chút lơ đễnh.

Tưởng Nguyễn vừa nói chuyện với Đổng Doanh Nhi, khóe môi lại không tự chủ được mỉm cười, ánh mắt nàng nhìn thấy Ý Đức Thái hậu vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên kia, cảm nhận ánh mắt của bà mãi dõi theo mình.

Tưởng Nguyễn nhấc tách trà trước mặt lên, nàng đã tập không biết bao nhiêu lần từ ánh mắt đến động tác đơn giản nhất.

Sau khi đã qua phần phong thưởng cho nam quyến, nhìn thấy Tưởng Tín Chi thì mỉm cười, ban thưởng thật sự rất phong phú. Sắc mặt Tưởng Quyền lại không tốt lắm. Nam nữ ngồi tách biệt, Cô Dịch từ sau lần trước đã rất lâu không gặp Tưởng Nguyễn, giờ thấy nàng ngồi ở trong hàng nữ quyến, càng ngày càng động lòng người, ánh mắt nhìn nàng cũng chăm chú nồng nhiệt vô cùng.

Bên môi Tuyên Ly hiện lên nụ cười hòa nhã vui vẻ, không khác gì với ngày trước. Nhưng tay trái lại không ngừng nắm vào, hắn thường làm động tác này khi cảm thấy phiền não. Hiển nhiên, hắn rất muốn chuyện phủ Tể tướng mây trôi nước chảy, nhưng vẫn khó kìm được sự khó chịu trong lòng.

Tiêu Thiều đi về phía Quan Lương Hàn ngồi, hôm nay hắn mặc một bộ quần áo bằng gấm màu đen thêu hoa, xiêm áo có hình con kỳ lân màu vàng, càng khiến khí chất lạnh lùng trong trẻo bày ra, khuôn mặt tuấn tú, rất nhiều nữ quyến vụng trộm nhìn hắn.

Không bao lâu, một thiếu nữ xinh đẹp tiến vào từ ngoài sân. Thiếu nữ này áng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ y phục bằng gấm màu xanh lam, khắp thân áo thêu hoa kết hình quả trám, vạt áo thẳng tắp vì được lồng thanh cứng, chiếc váy màu đỏ uốn lượn lướt trên sàn nhà có hoa văn vạn sự như ý, áo khoác mỏng bên ngoài có thêu hoa cẩm chướng năm màu. Toàn thân cực kỳ xa hoa tráng lệ, vậy mà khi kết hợp trên người nàng thì không hề lộn xộn, mà toát lên vẻ diễm lệ. Đường nét khuôn mặt nàng tinh tế, có sự phong tình. Nàng đi lên phía trước cười nói. “Phụ hoàng.”

“Hòa Di, sao giờ mới đến?” Hoàng đế nói lời trách cứ nhưng giọng điệu thì cực kỳ thân thiết. Hòa Di Quận chúa chính là tâm can của Hoàng đế.

“Nhi thần chọn quần áo muốn hoa cả mắt, không thể để Phụ hoàng mất mặt được nha.” Hòa Di Quận chúa nhìn Hoàng đế. Ông cười ha ha, nàng nhìn lướt qua khu nam quyến, vừa nhìn thấy Tiêu Thiều thì trong lòng đã cảm giác xao xuyến, nhưng mà hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình (hoa rơi hữu ý theo dòng nước, nước chảy vô tình bỏ rơi hoa), Tiêu Thiều không thèm nhìn nàng một lần nào cả, ánh mắt Hòa Di Quận chúa cũng thoáng qua một chút mất mát.

Đổng Doanh Nhi đụng đụng cánh tay của Tưởng Nguyễn. “Nguyễn muội muội, ngươi nói Hòa Di Quận chúa thích Tiêu vương gia là thật hay giả?” Từ trước đến giờ Đổng Doanh Nhi vẫn luôn là người thích nghe mấy lời đồn linh tinh. Giờ có sẵn chuyện trước mặt, tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Tưởng Nguyễn mỉm cười, kiếp trước chuyện Hòa Di Quận chúa lưu luyến si mê Tiêu Thiều không phải là bí mật gì, gần như mọi người trong Cẩm Triều đều biết. Nàng ấy còn từng thề rằng nếu không phải Tiêu Thiều thì cả đời không lấy chồng, thậm chí còn muốn nhờ Thục phi bảo Hoàng đế chỉ hôn. Hoàng đế thật sự rất yêu thương Hòa Di Quận chúa, đã từng dò hỏi Tiêu Thiều. Nhưng Tiêu Thiều lại là người lạnh nhạt, tất nhiên sẽ từ chối. Nghe nói sau khi biết mình bị từ chối thì Hòa Di Quận chúa ngày nào cũng đòi tự sát, thậm chí còn tự mình đến Cẩm Anh Vương phủ để hỏi lý do, nhưng đối phương lại không buồn trả lời. Ở kiếp trước, Hòa Di Quận chúa và Tiêu Thiều vẫn không hề có mối quan hệ gì.

Ánh mắt Tưởng Nguyễn hạ xuống, chuyện Hòa Di Quận chúa cũng làm cho người khác thổn thức, nhưng không bao gồm nàng. Đơn giản là vì kiếp trước Hòa Di Quận chúa ở trong cung đã không ít lần chơi xấu nàng. Nàng ta là kẻ nhỏ mọn, hay ghen ghét. Lúc Tưởng Nguyễn vào cung thì cũng là người có nhan sắc trong nhóm tú nữ, nàng kiều mị vô song, Hòa Di Quận chúa lại diễm lệ nên không muốn ai chiếm danh tiếng của mình. Thường xuyên tìm cách gây khó dễ cho nàng. Thậm chí còn bêu xấu rằng tỳ nữ trong viện nàng trộm đồ, đánh chết toàn bộ tỳ nữ nhị đẳng trong viện nàng. Cảnh tượng kia đã xuất hiện trong giấc mơ của Tưởng Nguyễn vô số lần, mỗi lần đều khiến nàng cực kỳ hoảng sợ.

Trong nội cung, không có bất kỳ bằng hữu nào có thể đứng ra giúp đỡ.

Ngay đúng lúc này, Thái hậu đột nhiên mở miệng nói. “Tưởng phó tướng. Ngươi nói ngày mai là sinh thần của muội muội ngươi?”

Trước khi nói chuyện cùng nam quyến, Ý Đức Thái hậu cũng không gọi tên ai. Bà và Hoàng đế có tình cảm rất tốt, không cần phải phòng bị gì cả, giờ cất lời nói khiến mọi người đều suy nghĩ sâu xa.

Tưởng Nguyễn hơi bất ngờ, vậy mà nàng quên mất sinh thần của mình. Kiếp trước, sau khi vào cung, trừ Tuyên Lý đến thăm nàng vào hôm sinh thần thì những người khác hoàn toàn không để ý. Chỉ là chút ấm áp giả dối! Nhưng mà cách một đời người, Tưởng Tín Chi lại nhắc đến sinh thần của nàng trước mặt Hoàng đế, khiến trong lòng nàng có cảm giác khó mà diễn tả.

“Bẩm Thái hậu nương nương, đúng vậy.” Tưởng Tín Chi bước ra khỏi hàng nói.

“Đại tiểu thư Tưởng gia ở đâu?” Dù sao Ý Đức Thái hậu cũng trải qua cuộc chiến loạn Vương, nên mọi người vẫn cảm nhận được rõ sự uy nghiêm trong giọng nói của bà.

Tưởng Nguyễn đứng dậy, mở miệng nhẹ nhàng nói. “Thần nữ Tưởng Nguyễn bái kiến Thái hậu nương nương.” Dứt lời, nàng cúi lạy.

Động tác của nàng quy củ khiêm nhường, thậm chí bên trong còn có một sự thành kính khó tả, rõ ràng lễ này chỉ là hành lễ bình thường của thần tử gia quyến khi thấy thái hậu. Nhưng không hiểu sao lại ẩn chứa một cảm xúc nào đó ở bên trong, trịnh trọng vô cùng, nhìn thế nào cũng không giống người khác hành lễ.

Ý Đức Thái hậu lẳng lặng nhìn nàng, nhìn cái cổ trắng ở dưới, trâm cài hoa hồng sáng ngời, xiêm áo hồng phấn đẹp đẽ hoạt bát. Thiếu nữ xinh đẹp và động lòng người như vậy, có một sự trầm ổn lộ ra, rất giống người đó.

Cặp mắt của bà có chút bàng hoàng.

Hoàng đế thấy Thái hậu sững sờ thì ho nhẹ một tiếng, Ý Đức Thái hậu giống như mới sực nhớ ra, bà nhìn Tưởng Nguyễn, nói. “Hãy bình thân.”

“Tạ Thái hậu nương nương.” Tưởng Nguyễn đứng dậy. Nàng cố gắng không để ý áp lực từ Hoàng đế đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy Ý Đức Thái hậu cười yếu ớt. Khuôn mặt nàng từ lúc sinh ra đã đẹp, cố gắng duy trì nụ cười nhẹ nhàng trên môi, so với Công chúa thì còn giống Công chúa hơn.

Người xung quanh đều nhìn muốn đỏ mắt, tính tình Ý Đức Thái hậu kiên cường mạnh mẽ, ngày thường cũng ít khi thân cận với người khác. Tại sao Tưởng Nguyễn lại được bà coi trọng, trong lòng tất cả mọi người đều trăm mối ngổn ngang khó hiểu. Tưởng Tín Chi thì rất căng thẳng nhìn Tưởng Nguyễn, mặc dù hắn nhắc tới Tưởng Nguyễn nhưng cũng không nghĩ là Ý Đức Thái hậu lại đột nhiên lên tiếng. Tâm tư người hoàng tộc rất khó đoán, vậy nên hắn khá là căng thẳng.

Ngồi phía dưới đài, sắc mặt Tưởng Tố Tố cùng với Hạ Nghiên đều có chút khó coi. Hôm nay vốn là Trần quý phi rồi, giờ lại là Ý Đức Thái hậu. Danh tiếng của Tưởng Nguyễn thật sự vô cùng lớn. Đồng thời trong lòng bọn họ có một nghi ngờ, Trần quý phi thì cũng thôi đi, nhưng Ý Đức Thái hậu coi trọng Tưởng Nguyễn như thế chẳng lẽ thật sự nhìn trúng Tưởng Nguyễn làm Hoàng tử phi? Vậy là Hoàng tử nào? Bát hoàng tử hay Ngũ hoàng tử? Hoặc là Tứ hoàng tử?

“Đại tiểu thư Tưởng gia, Ai gia đồng ý với phó tướng, sẽ đồng ý một nguyện vọng nhân ngày sinh thần của ngươi. Ngày mai ngươi có nguyện vọng gì, hôm nay có thể nói ra luôn, Ai gia sẽ giúp ngươi?” Ý Đức Thái hậu nói.

Hóa ra là chuyện sinh thần, Tưởng Tín Chi suy nghĩ khi nãy có nói với Hoàng đế, hoặc là sẽ dùng chiến công của hắn đổi lấy tâm nguyện cho Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nghĩ muốn được ai che chở thì cũng có thể nói ra.

Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố nhẹ nhàng thở ra, không phải nhìn trúng nàng làm Hoàng tử phi là tốt rồi. Nếu Tưởng Nguyễn thật sự trở thành Hoàng tử phi thì sẽ không có sắc mặt tốt với Tưởng phủ.

Khóe môi Trần quý phi hơi nở nụ cười nhưng có chút không đúng. Nếu Tưởng Nguyễn thuận thế nói muốn gả cho công tử nhà nào đó…

Tưởng Nguyễn mỉm cười, giọng nói có chút hiu quạnh. “Thái hậu nương nương khai ân, Nguyễn nương không cầu gì cả. Chỉ muốn được cùng mẫu thân đi ngắm hoa đào nở ở Ninh Thủy Cốc mà thôi.”

“Nhưng nguyện vọng này không thể thực hiện được rồi.” Nàng lộ ra nụ cười sầu thảm nhưng Ý Đức Thái hậu lại đột nhiên ngẩng đầu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất