Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 181

Ngày hôm qua Tưởng Phủ gả con gái, là Tam tiểu thư thứ xuất trở thành phu nhân của Tả Lang Trung đương triều, trong kinh thành ai cũng nói chuyện này một cách say sưa.

Hóa ra thứ nữ mà cũng có thể trở nên có tiền đồ như vậy, đây là ví dụ điển hình cho toàn bộ Đại Cẩm Triều. Chỉ biết rằng hôm qua khách mời vui vẻ, chủ nhà cũng tiếp đón chu đáo. Nhưng trong đó lại có một chuyện bí ẩn mà không có ai biết đến.

Ví dụ như vào ngày thứ hai, khi mặt trời lên cao ba sào, khi nha hoàn cùng bà hỉ của phủ lang trung đang hí hửng đến kiểm tra lạc hồng (vết máu tân hôn), gõ vài tiếng mà mãi không nghe thấy bên trong trả lời, nghĩ rằng chủ nhân mệt mỏi, nên đẩy cửa tiến vào.

Vừa vào phòng, đầu mũi lập tức ngửi thấy một mùi hương hoan ái mập mờ, nha hoàn đi đầu gọi lên. “Gia! Phu nhân!”

Chờ mãi vẫn không thấy ai trả lời nàng, bà hỉ cùng lấy làm lạ, đánh bạo đi qua bình phong. Tấm bình phong to lớn hơi lắc nhẹ, lập tức thấy quần áo tứ tung, dấu vết giao vương đầy đất. Bà hỉ đã có tuổi mặt cũng phải đỏ lên, trong lòng thầm chửi, quả thật là thứ nữ không được dạy dỗ, làm gì có tân nương nào mới gả đi đã lăng loàn như thế? Đây là kỹ nữ thì đúng hơn.

Bà hỉ nói. “Phu nhân.”

Có lẽ cuối cùng cũng nghe được tiếng gọi của bà hỉ, người trên giường ừm một cái, mơ mơ màng màng nhìn xung quanh, tay vén rèm, hỏi. “Ai thế?”

Bà hỉ nhìn vào trong giường, bỗng nhiên ngẩn người, rồi thét lên một tiếng cao vút. Hai nha hoàn đứng cạnh cũng giật mình nhìn lên, rồi cũng như bị đông cứng. Hai người liếc nhau, thấy được sự hoảng sợ từ trong mắt đối phương, không bao lâu lại hét chói tai chạy ra ngoài.

Tiếng thét quá mức chói tai, gần như kéo toàn bộ người hầu kẻ hạ ở phủ Lang Trung đến. Nữ nhân trên giường hình như cũng đã tỉnh táo hơn một chút, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cúi đầu nhìn lại, sau đó cũng hét lên.

Trên chiếc giường kia lại là hai nam nhân đang không mảnh vải che thân!

Tiếng thét chói tai của nàng ta rốt cuộc cũng khiến hai người đó tỉnh lại, hai người đó nặng nề tỉnh lại.

Tương Lệ hoàn toàn sụp đổ rồi, giờ phút này nàng ta đang trần như nhộng, trên da đầu dấu xanh đỏ từng vết rõ ràng, hiện trên da thịt trắng noãn càng thể hiện rằng chuyện đêm qua điên cuồng như nào.

Một nam tử trên giường nhíu máy tỉnh táo, nói với giọng điệu không vui. “Kêu la cái gì? Làm bổn điện hạ bực mình thì ngươi biết tay!”. Đây là Tuyên Du!

Mà kẻ còn lại…toàn thân Tương Lệ phát run lên, Tả Giang mở to mắt, đã ngây dại.

“Tiện nhân!” Tả Giang tát một cái thật mạnh!

Tương Lệ bị đánh một cái lảo đảo, ôm mặt không dám nói lời nào. Chuyện gì đã xảy ra? Tai sao nàng ta lại ở cùng hai nam nhân này? Một người trong đó lại còn là trượng phu tân hôn của mình?

Hôm qua sau khi hôn yến, nàng thấy Tưởng Nguyễn uống hết chén rượu bỏ thuốc kia, trong lòng cũng yên tâm vài phần. Nhưng mà sau khi mời rượu mọi người xong thì nàng ta cũng cảm thấy bản thân khó chịu. Cả người nóng như lửa, giờ suy nghĩ lại, chảng nhẽ nàng mới là người bị trúng xuân dược? Chẳng lẽ Tưởng Nguyễn đã đổi chén rượu ấy rồi?

Tất nhiên Tương Lệ không biết, Tuyên Du muốn đảm bảo không có sơ hở nào, nên đã cho cả hai chén rượu đều có xuân dược. Bất kể Tưởng Nguyễn có đổi ly rượu hay không, nàng ấy cũng sẽ trúng chiêu!

Chỉ là Tưởng Lệ luôn ở trong phòng tân hôn, Tả Giang thì đúng rồi, nhưng sao Tuyên Du cũng ở đây?

Một cái tát kia vang lên tiếng rõ ràng, không chỉ khiến Tưởng Lệ tỉnh ra, mà cũng khiến Tuyên Du hiểu rõ. Hôm qua sau khi gã ta bắt được Tưởng Nguyễn, ban đầu là không hề có chút sơ hở, nhưng do Tiêu Thiều chạy tới. Lúc ấy Tiêu Thiều nhìn cực kỳ đáng sợ, sau đó thì…Sau đó gã không nhớ cái gì nữa, tỉnh lại đã thấy ở trên giường Tả Giang.

Tuyên Du biết đây chắc chắn là chuyện tốt của Tiêu Thiều, Tiêu Thiều không lấy mạng gã mà khiến gã mang một tai tiếng lớn. Mặc dù Tưởng Nguyễn bỏ chạy khỏi tay gã khiến gã không cam lòng, nhưng cho thêm mười lá gan thì Tuyên Du cũng không dám đối đầu với Tiêu Thiều.

Gã dửng dưng nhìn Tả Giang và Tưởng Lệ, nhíu nhíu mày, xem ra đêm qua cũng là một đêm điên cuồng với ả ta. Cũng thế! Dù sao đều là gái nguyên. Tuyên Du duỗi duỗi cái lưng. “Tưởng tiểu thư. Bây giờ nên đổi thành Tả phu nhân. Đêm qua cảm ơn ngươi đã chiêu đãi nồng hậu. Bổn điện hạ rất hài lòng.”

Tả Giang xiết chặt nắm đấm, trong lòng tức giận sôi máu, vì tiếng hét của bà hỉ và nha hoàn đã kéo rất nhiều người đến xem. Đêm qua khách khứa chung vui rất đông, uống rất nhiều nên say quá ngủ lại tại phủ cũng không ít. Giờ đây hàng tá người chạy tới để xem là chuyện gì xảy ra, cửa phòng cũng bị một đám người vây lại, đây là trò cười đến mức nào!!

Đêm đầu tiên, tân nương đã lên giường với nam tử khác, nhưng bản thân mình lại ở bên cạnh, lời đồn đãi còn nói Tả Giang có sở thích đặc biệt. Hiện giờ quả thật là mặt mũi hắn đã mất sạch! Tả Giang suy nghĩ tại sao lại xả ra chuyện như này? Người phải trải qua một đêm miên man với Tuyên Du là Tưởng Nguyễn mới đúng. Giờ Tuyên Du lại ở đây, vậy nghĩa là Tưởng Nguyễn bình an vô sự, nếu như kết quả này bị báo vào trong cung, nhất định quý phi sẽ trách phạt.

Nhưng mà trước mắt Tả Giang không kịp nghĩ cách biện minh với Trần quý phi, chuyện xả ra đã làm hắn không biết nên làm gì. Nếu như cứ thế mặc kệ Tuyên Du, ngày mai trăm họ trong kinh thành sẽ khiến hắn chết chìm vì nước bọt mất. Sổ ghi chép của Ngự Sử cũng chắc chắn sẽ thêm một câu chuyện. Nhưng nếu như hắn không bỏ qua cho Tuyên Du…đây vốn là chuyện Trần quý phi sai bảo hắn làm, giờ làm sao có thể bắt vạ Tuyên Du? Hiện tại Tả Giang đang vô cùng hối hận trong lòng, vì sao trước đó lại đồng ý giúp Trần quý phi hãm hãi Tưởng Nguyễn, mà dù có đồng ý thì tại sao lại phải hành động đúng ngày đại hôn của hắn?

Cho dù hắn không hề thích Tưởng Lệ, nhưng danh nghĩa Lang Trung còn đang ở trên đầu, hắn chỉ có thể cố gắng duy trì danh tiếng tốt của mình, không thể bỏ vợ ngay bây giờ. Chẳng qua là từ bây giờ, mỗi khi kết bạn cũng sẽ bị câu chuyện này cản trở!

Tả Giang cắn răng nhìn Tuyên Du mặc quần áo chỉnh tề, nghênh ngang rời khỏi phòng. Từ trước đến nay, Tuyên Du chưa từng sợ lời bàn tán của người ngoài, đây lại là một loại tính cách ngông nghênh. Để lại một mình Tả Giang đang thay đổi sắc mặt như tắc kè. Dưới sự tức giận, hắn nhìn Tưởng Lệ đang như lạc mất hồn, hắn không kìm được mà dơ chân đá một cái. “Đê tiện!”

Tưởng Lệ hoảng sợ lùi về sau, cho dù nàng ta có ngu xuẩn đi chăng nữa, thì giờ phút này cũng đã hiểu rõ rằng ở trước mặt Tả Giang, dù nàng có tiếng nói trong phủ Lang Trung, thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc có được sự tôn trọng của chồng mình.

Bên ngoài phòng cưới ở Phủ lang trung, số người đến xem càng ngày càng nhiều, có hai người đi ra khỏi đám đông. Một người ăn mặc giống bà hỉ, một người ăn mặc như nha hoàn. Hai người này chính là Cẩm Tam và Cẩm Tứ.

Cẩm Tam liếc nhìn Cẩm Tứ. “ Vừa nãy ta hét lên đủ to chưa?”

Cẩm Tứ gật đầu. “ Cũng không tệ.”

Hai người nhìn nhau cười cười, đây chẳng qua chỉ là màn mở đầu, chủ nhân tức giận, trong kinh thành chắc chắn lại xảy ra một trận tanh máu. Chuyện hôm nay ở phủ lang trung mới chỉ là khởi đầu, chuyện tiếp theo chắc chắn khiến tất cả mọi người liên quan đều không thể lùi bước. Từng người một, kể cả vị ở trong nội cung, cũng không chạy thoát.

Có cầu Tiêu Thiều cười, Diêm Vương cũng phải đi đường vòng. Bao nhiêu năm nay trong kinh thành Đại Cẩm Triều, các quý nhân sống quá an nhàn, chắc đã quên câu nói này từ lâu, Đây cũng coi như là mượn cớ để cho bọn họ hiểu rõ, câu nói đó là thật hay đùa.

Tuyên Du vừa đi vừa hát trở về phủ, một trận đêm qua quá kịch liệt, khi trở về nhà nằm lên giường hắn vẫn thấy có chút khác nước tiện tay cầm một tách trà trên bàn uống sạch.

Xuân phong độ không hổ là Mị dược tốt nhất, đến giờ vẫn thấy người nóng ran, Tuyên Du đứng dậy, muốn đi ra ngoài bắt một cơ thiếp nào đấy để hạ lửa. Đang bước chân ra khỏi phòng thì gã đột nhiên dừng lại, từ lúc vào phủ đến giờ chưa từng thấy ai ra nghênh đón gã. Từ giá sai vặt đến nha hoàn, kể cả một thiếp thất cũng không có. Cả một tòa phủ lại có không khí vắng lặng chết chóc, không hề có sự sống.

Tuyển Du giật thót mình, bước chân đến cửa cũng đã từng lại, cơ thể đang nóng gian bỗng chốc nguội lạnh, một linh tính xấu xuất hiện. Gã hô to vài tiếng. “ Tiểu Lý, Tiểu Lý đâu rồi?!”

Tên sai vặt không trả lời, tòa phủ cũng không ai trả lời gã, giống như chưa thì có người sống ở đây. Tuyên Du không dám tự tiện đi ra ngoài lung tung, gã lùi đến chỗ cửa sổ nhìn ra ngoài, lập tức thấy từ dưới cửa sổ làm ra một vũng nước màu đỏ lớn, gã giật bắn mình.

Tuyên Du sợ hãi lùi về hai bước, trong lúc vô tình đụng vào tấm bình phong ở sau lưng, tấm bình phong vừa đổ thì có một người ngã thẳng xuống. Tuyên Du hét lên một tiếng, người đó ngã xuống đất máu me bê bết khắp cơ thể đã cứng ngắc, đó chính là tên sai vặt Tiểu lý.

Ra đầu Tuyên Du tê rần, lập tức chạy nhanh ra khỏi cửa, nhưng ai ngờ chân còn chưa kịp bước cánh cửa bị người từ bên ngoài đá văng ra, hai người mặc áo đen đứng ở trước cửa vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nhìn gã chằm chằm.

“Các ngươi là ai? Có ai không! Bổn điện hạ là hoàng tử, các người muốn làm gì?” Tuyên Du cực kỳ sợ hãi trong lòng. Hai người kia đi về phía gã, một lát sau trong phòng có tiếng hét thảm thiết vang lên.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất