Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 363

Chuyện trên đời, vốn có trăm ngàn khả năng, lúc đang mưu toan hãm hại người khác, lại không hề biết bản thân đã sớm trở thành con cờ trong tay người ta. Tưởng Đan cược mọi thứ vào mủi tên hãm hại phủ Cẩm Anh vương, lại không biết Tưởng Nguyễn chỉ thêm hai thứ đã khiến tình thế thay đổi, sát chiêu chân chính nằm ở đây, châu thai thầm kết.

Đây vốn là một chuyện hồ đồ, cùng lúc Hạ Thanh khám ra hỉ mạch của Tưởng Đan, kết cục của Tưởng Đan đã được quyết định. Giữa Hoàng tử và sủng phi, chỉ cần đứa bé có một tí ti khả năng dính líu với Tuyên Hoa, hoàng đế đều sẽ không chút do dự bóp chết. Huyết thống hoàng gia không cho phép loạn luân. Hoàng cung nhiều việc nhơ nhuốc, nhưng cũng căm ghét việc này.

Hoàng đế âm trầm nhìn Tuyên Hoa, trong mắt không còn tình cảm phụ tử, mà là cái nhìn tàn khốc vô tình của một quân chủ. Là một loại sát cơ, ông ta từ tốn nói. “Lão Ngũ, ngươi ám sát Thái tử, còn muốn giá họa cho người khác, thậm chí gian díu với phi tử của trẫm, ngươi muốn tạo phản đấy à?”

Mồ hôi trên trán Tuyên Hoa đỗ lộp độp, cũng nhìn hoàng đế chăm chú, hồi lâu, đột nhiên mỉm cười. Trong cuộc chiến này, hắn thua rồi, đấu đá với Tuyên Ly nhiều năm, nhờ có Đức phi chỉ điểm mà vượt mọi chông gai sống sót ở hoàng cung, cho rằng sau cùng thiên hạ sẽ thuộc về mình, không ngờ bại trong gang tấc. Đến nay, hắn thật sự không thể tượng tưởng nổi tại sao mình lại đồng ý hợp tác với Tưởng Đan, hẳn vì quá đỗi nóng lòng, cuối cùng chôn vùi tất cả tương lai của mình. Thua ở điểm này. Hắn căm ghét nhìn Tưởng Đan, nói. “Ngu xuẩn, nếu không phải tại ngươi, sao bổn bổn điện lại rơi vào tình cảnh này.”

Sắc mặt Tưởng Đan nhợt nhạt nhìn hắn, lời này của Tuyên Hoa, ấy là thầm chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ, hắn. Nhanh như vậy đã nhận tội. Tưởng Đan chưa từ bỏ ý định nói. “Ngũ điện hạ, ngươi đang nói gì. Thiếp không hiểu...”

“Thu nước mắt của ngươi lại đi, chẳng ai thương xót đâu,” Tuyên Hoa cười lạnh nói. “Chuyện đến nước này, ngươi cho là, chỉ cần kêu hô oan khuất, ngươi sẽ có đường sống sao?” Dù sao so với Tưởng Đan thì Tuyên Hoa kề cận hoàng đế lâu hơn, một ánh mắt của hoàng đế, nhất là ánh mắt muốn giết người, hắn rành rẽ từng li. Hôm nay hắn và Tưởng Đan không thoát khỏi cái chết. Mưu hại Thái tử, giá họa người khác, cấu kết sủng phi, từng tội từng tội cộng lại, mục đích sau cùng không phải chỉ đều nhắm vào long ỷ thôi sao? Không một đế vương nào có thể chứa chấp một kẻ dưới thời thời khắc khắc mơ ước giang sơn của mình, dù là con trai cũng không được. Hoàng gia không có thân tình, họ sinh ra đã định sẵn phải chém giết vì chiếc ghế kia.

Tưởng Đan nghe vậy, không cầm cự nổi, tựa như trong nháy bị rút hết sinh lực, trên mặt đều là sự chán nản tuyệt vọng.

Hoàng đế im lặng, Tuyên Hoa cười nói. “Phụ hoàng, ngài ngồi trên giang sơn, nắm giữ quyền sinh sát lê dân bách tính, sinh tử của nhi thần cũng chỉ nằm trong một ý nghĩ của người mà thôi, chiếc ghế này của ngài, ngồi lên biết bao xác người, rạng rỡ biết bao. Có điều, vậy thì như thế nào?” Tuyên Hoa nhìn Tưởng Đan thất hồn lạc phách, cười nói. “Ông có vô số mỹ nhân ái mộ, nhưng sao ông biết họ có thật sự trung thành với ông hay không, ví dụ như vị sủng phi này của ông đây, lúc đầu đối với ông dịu dàng hòa nhã, nhưng mà..” Hắn vươn một ngón tay khảy càm Tưởng Đan, nụ cười quái lạ và châm biếm. “Lúc nằm dưới thân ta, nàng ta rất sung sướng.”

“Đừng nói nữa!” Tưởng Đan hoảng sợ hét lên. Sắc mặt hoàng đế đã khôi phục sự bình tĩnh, bất động trước những lời lẽ khiêu khích, tựa như Tuyên Hoa đang nói chuyện của người khác. Ngược lại là Vương Liên Nhi, nét mặt có chút bất an, Tưởng Đan sa cơ, tất nhiên nàng ta rất vui, nhưng liên quan đến bí mật phụ tử hoàng gia, một phi tử như nàng ta biết quá nhiều chưa chắc là chuyện tốt. Hoàng đế sẽ không thích một phi tử biết nhiều về chuyện xấu hoàng gia, nhưng nay cưỡi hổ khó xuống, nàng ta không biết phải làm sao để tránh nghe những lời sau.

Tưởng Nguyễn rủ mi, Tuyên Hoa chính là một người như thế đấy, không kiên nhẫn, tánh tình nóng nảy lỗ mãng. Sở dĩ có thể đấu đá với Tuyên Ly nhiều năm như vậy, đều nhờ có Đức phi chỉ điểm và thế lực đại thần chống sau lưng, kiếp trước trong cuộc chiến đoạt đích, sau khi Đức phi chết, Tuyên Hoa lập tức bị Tuyên Ly dễ dàng chém xuống ngựa. Nếu không phải lần này Tưởng Đan chủ động tìm tới Tuyên Hoa, thật ra nàng vẫn muốn để Tuyên Hoa sống lâu hơn một chút để đối phó Tuyên Ly, so với Tuyên Ly, Tuyên Hoa không đủ gây sợ hãi. Nhưng nếu đã bị người ta tính toán đến đầu, không phản kích thì không được.

Kiếp trước nhờ phúc Tuyên Ly, Tưởng Nguyễn cũng biết một hai về Tuyên Hoa, ngoài mặt Tuyên Hoa nhìn như lỗ mãng, nhưng từ trong xương là một kẻ vô cùng thù dai. Nay rơi vào cảnh này, tất nhiên liên quan rất lớn với Tưởng Đan, Tuyên Hoa sẽ tính khoản nợ này lên đầu Tưởng Đan, tất nhiên có chết cũng phải kéo chân Tưởng Đan khiến nàng ta thê thảm hơn mình. Như vừa rồi, Tuyên Hoa cố ý khích để hoàng đế tức giận, không phải chỉ vì muốn khuấy đục chuyện này hơn hay sao. Cha nào con nấy, đồng thời, lòng dạ hoàng đế chưa chắc rộng lượng tới đâu, một nữ nhân phản bội mình, nếu chỉ đơn thuần ban chết đơn giản, thế thì đó chính là phúc của Tưởng Đan.

“Phụ hoàng, bất luận ngài xử lý nhi thần thế nào, nhi thần đều nhận, từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, chuyện của thái tử đúng là nhi thần gây ra, cũng đích xác muốn giá họa phủ Cẩm Anh vương, tuy nhiên, tất thảy mọi thứ đều do sủng phi của ngài nói ra, có phải hay không, Đan nương?” Giọng Tuyên Hoa càng dịu dàng, Tưởng Đan càng co rúm hơn, nàng ta muốn bịt miệng Tuyên Hoa, nhưng trước mắt mọi người lại không dám, chỉ có thể rúc người sâu hơn, liều mạng lắc đầu.

“Sủng phi của ngài nói với ta, phụ hoàng một ngày nào đó sẽ trăm tuổi quy tiên, thâm cung này cô đơn rộng lớn, dù sao nàng cũng phải tìm một chỗ dựa cho mình. Vì vậy nên tìm bổn điện, về phần chuyện của thái tử, đều là nàng ta xúi giục. Hoàng cung của phụ hoàng quả nhiên là đầm rồng hang hổ, một sủng phi nho nhỏ, cũng có thể biết được nhiều chuyện như vậy.” Tuyên Hoa cười tự giễu. “Nhi thần không tránh được cám dỗ, đồng ý thỉnh cầu của nàng ta. Ai ngờ không hề thấy được tương lai xán lạn gì. Nữ nhân này tự cho rằng thông minh muốn hãm hại Cẩm Anh Vương phi, cuối cùng tài không bằng người.” Tuyên Hoa âm trầm nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn bình tĩnh đối mặt, Tuyên Hoa không nén nổi giật mình. Dù sao hôm nay hắn cũng phải chết, vốn nghĩ kéo một người làm đệm lưng cũng là kéo, tốt nhất có thể lôi hết những kẻ liên quan dính dấp tới chuyện này xuống chung. Không ngờ đối diện với cái nhìn của Tưởng Nguyễn khiến hắn kinh hãi, sự điên cuồng vừa rồi cũng tản bớt đôi chút, lòng khó nén căng thẳng.

Có điều chỉ chốc lát, Tuyên Hoa lại cười nói. “Bát đệ, không ngờ lúc này ngươi cũng tìm tới, nay ta đã thua, thiên hạ này có lẽ sẽ rơi vào tay ngươi.” Hắn chẳng màng sự có mặt của hoàng đế, không chút kiêng kỵ bình luận chuyện riêng tư này, tựa như còn mong làm lớn chuyện thêm. “Ta và ngươi tranh đấu cả đời, nhưng không biết trong chuyện này ngươi có vai trò gì, Bát đệ thông minh tuyệt đỉnh, ta nghĩ, chuyện hôm nay, sợ rằng ngươi cũng đã sớm đoán được kết cục. Ta vẫn không đấu lại ngươi, cho dù Trần quý phi đã bị đày vào lãnh cung, ngươi vẫn luôn có cách vùng mình trỗi dậy.”

Tuyên Ly không nói gì, Tuyên Hoa lúc này muốn kéo thêm được bao nhiều người đệm lưng thì kéo bấy nhiêu, trước khi chết hắn muốn tăng thêm trở ngại cho Tuyên Ly. Nếu tranh chấp với Tuyên Hoa sẽ không tốt, không bằng cứ im lặng lắng nghe. Dẫu sao thị phi đúng sai, hoàng đế tự có nhận định. Tuyên Hoa vừa nói, chợt ngửa mặt lên trời cười lớn, bảo rằng. “Lúc đầu ta không tin số mệnh, nhưng nay không thể không tin, có lẽ đời này ta vô duyên với vị trí kia, nhưng ta không cam lòng!”

“Ngươi không cam lòng là có thể tự tay mưu hại đại ca của mình, thậm chí giá họa người khác sao?” Có lẽ Hoàng đế đã nghe đến phát cáu, cười nói. “Trẫm không biết đứa con trai này của mình lại có bản lĩnh như vậy, ngay cả sủng phi của trẫm cũng bị ngươi ngủ qua, sợ rằng hôm nay trẫm không vạch trần ngươi, ngày sau cây đao kia của ngươi, sớm muộn cũng sẽ gác trên đầu trẫm!”

“Phụ hoàng cần gì phải nói vậy,” Tuyên Hoa cũng cười, người cùng đường bí lối đến lúc này đã vò mẻ không sợ bể, hắn vốn khác với Tuyên Lãng luôn nhẫn nhục, mà nóng nảy hấp tấp, cũng không bằng Tuyên Ly giỏi ẩn nhẫn trù mưu, một khi thất bại tuyệt không nghĩ sẽ Đông sơn tái khởi, giữ lại núi xanh nào sợ không có củi đốt, chỉ biết nắm lấy sự thất bại của mình, ngay cả đường lui cuối cùng của bản thân cũng tự lấp kín. Hắn nói. “Trong mấy đứa con trai này, phụ hoàng có thật tâm thương yêu ai đâu? Giờ đây ông tỏ vẻ đau lòng vì thái tử, năm xưa khi Thái tử bị xấu mặt ở tế điển hoàng gia, ông nào có hỏi tới. Ông tự bảo rằng yêu thương Bát đệ, nhưng khi nghe Trần quý phi sẽ gây bất lợi cho giang sơn liền không chút do dự đày bà ta vào lãnh cung. Lúc Tứ đệ chết ông cũng không hỏi tới. Vì sao mẫu phi của ta lại để ta tranh giành vị trí kia, bởi vì so với bất kỳ ai bà đều rõ hơn, trái tim ông chẳng đặt trên một đứa con nào hết! Phụ hoàng, trên người bọn ta chảy dòng máu của ông, cũng kế thừa bản tính tàn khốc của ông, trong mắt ông chỉ có giang sơn, chỉ có ngôi vị hoàng đế của ông mà thôi. Còn bọn ta chỉ có thể nhìn nó. Thế nhưng nhi thần phải thừa nhận, gừng càng già càng cay, phụ hoàng, ván này, nhi thần thua.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất