Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 373

Sang năm mới ngoài mặt nhìn như không có việc gì, Tưởng Quyền cũng đã bị tuyên án, xử trảm. Thật ra chuyện dơ bẩn ở những nhà quyền thế vốn không ít, nếu có giấu diếm, kết cục quá lắm chỉ mất chức quan và danh tiếng thôi, đến mức bỏ mạng thì hơi nặng, tuy nhiên nghĩ tới đối tượng bị hại là ai, lòng liền hiểu rõ. Hại ai không tốt, lại cố tình đi hại tiểu thư phủ Tướng quân, Triệu Quang gây áp lực không nhỏ cho viện xử, kết cục cuối cùng của vụ án này, hoàng đế đã tự mình nhìn qua, tường ngã người người đẩy, cây đỗ bầy khỉ tan, những kẻ lúc xưa nịnh hót Tưởng Quyền nay hận không thể phủi sạch mọi quan hệ với lão, tất nhiên sẽ không có ai lên tiếng vì Tưởng Quyền.

Ngày Tưởng Quyền bị chém đầu, Tưởng Nguyễn không tới, Liên Kiều cũng không dám hỏi nhiều, nghĩ dù sao ấy cũng là sinh phụ của Tưởng Nguyễn, dù có ác độc đến thế nào, đích thân tiễn phụ thân mình lên đoạn đầu đài hẳn cũng chẳng dễ chịu, ắt hẳn Tưởng Nguyễn cũng rất đau lòng. Thấy dáng vẻ cẩn thận của Liên Kiều thì Tưởng Nguyễn hơi buồn cười, nàng và Tưởng Quyền là kẻ thù từ kiếp trước không chết không thôi, kiếp này không thay đổi, trong hai người chắc chắn có một kẻ phải chết trong tay đối phương, về phần máu mủ tình thân, tựa như lời nàng và Tưởng Tín Chi nói ngày hôm ấy vậy, đời này nàng và Tưởng gia đã không còn chút liên quan nào nữa.

Nhắc tới chuyện này, Liên Kiều nhớ ra cái đó, nói. “Thiếu phu nhân, Đại thiếu gia đã thương lượng xong với phủ Tướng quân, bài vị của phu nhân ngày khác sẽ đưa đến từ đường phủ Tướng quân, xóa tên khỏi gia phả Tưởng gia, ngày sau tông tộc Tưởng gia đừng hòng lấy chuyện này ra dây dưa.”

Tưởng Nguyễn đưa sinh phụ lên đoạn đầu đài, vốn đã nhấc lên sóng gió ở kinh thành, lòng người đều như vậy, hễ có chuyện để nghị luận, sẽ làm như bản thân là người thông minh nhất giang sơn, liên tiếp mấy ngày đến hôm Tưởng Quyền bị chém đầu, đầu đường cuối hẻm không hề nghe thấy một lời nào đàm luận Tưởng Nguyễn bất hiếu, đây là do Tiêu Thiều dùng thủ đoạn đặc thù chặn miệng dân chúng, về thủ đoạn, máu me cũng tốt tiền bạc cũng được, tóm lại đều xuất phát từ ý bảo vệ, một chữ không tốt cũng không muốn kẻ khác nói Tưởng Nguyễn.

“Vậy thì tốt,” Tưởng Nguyễn gác bút. “Ngày khác về phủ tướng quân một chuyến, mở từ đường là chuyện lớn.” Bài vị của Triệu Mi vẫn còn ở từ đường Tưởng phủ, năm xưa nàng đến điền trang, lúc trở về đã cách mấy năm, thời gian ấy bài vị của Triệu Mi không người cung phụng, bụi bặm tích dầy. Nếu không phải về sau nàng lau chùi, e răng đã mục nát ở từ đường Tưởng gia rồi. Nay ba mẹ con họ không còn là người Tưởng gia nữa, bài vị cũng nên đưa về phủ tướng quân. Tưởng Nguyễn vừa nói vừa nhìn ra bên ngoài, hỏi. “Sao không thấy Lộ Châu?”

Mấy hôm nay nàng suy nghĩ chuẩn bị hôn sự của Lộ Châu, đối với nàng mà nói Lộ Châu là người đáng tin tưởng từ khi sống lại đến nay, nói rằng là nha hoàn, nhưng càng giống đồng bạn luôn một lòng giúp đỡ hơn. Lộ Châu không cha không mẹ, nhưng hôn sự không thể làm qua loa, miễn cho ngày sau bị người khác coi rẻ. Tuy nói không thể tổ chức quá lớn, nhưng phải làm theo phân lệ như tiểu thư đoan chính.

“Chắc đang ở trong phòng thêu giá y ạ.” Liên Kiều cười nói. “Thiếu phu nhân đối xử với Lộ Châu thật tốt, nô tỳ thấy hơi ghen tỵ rồi ạ.”

Thiếp thân nha hoàn ở nhà khác được tính như xuất giá rạng rỡ, đơn giản là có thật nhiều bạc, hiếm khi thấy được chủ tử đích thân tận tâm tận lực lo liệu. Vã lại Lộ Châu gả cũng không tệ, tuy trông Cẩm Nhị hơi phong lưu, nhưng tâm địa không xấu, càng hiếm hơn khi hai người lưỡng tình tương duyệt, đây đối với người hầu mà nói, gả cho người mình yêu ấy gần như chuyện không thể. Nhưng nay lại làm được, Liên Kiều nghĩ đến tình cảnh ngày xưa ở điền trang, vốn tưởng rằng cuộc sống bình an thuận lợi chỉ là hy vọng xa vời, rồi nhìn cuộc sống hiện tại, chỉ có thể cảm thán.

“Sau này ngươi và Dạ Phong thành thân ta cũng sẽ lo liệu cho.” Tưởng Nguyễn cười.

Liên Kiều dậm chân, nói. “Thiếu phu nhân lại trêu ghẹo nô tỳ.” Tuy thẹn thùng, những thấy Tưởng Nguyễn cười cũng vui vẻ theo. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Tưởng Nguyễn đã thay đổi không ít, không nói rõ được là thứ gì thay đổi, chỉ cảm thấy hiện tại Tưởng Nguyễn càng nhu hòa hơn, chứ không phải âm u như trước, mỗi lần nhìn người khác đều khiến người ta chột dạ. Đây có lẽ đều là công lao của Tiêu Thiều, Liên Kiều nghĩ, lòng đối với Tiêu Thiều càng thêm cảm kích.

“Ngươi đi vào phòng nhìn xem Lộ Châu có ở đó hay không,” Tưởng Nguyễn nói. “Nếu có thì dẫn tới dây, lễ đan này cần cô ấy xem qua.”

Liên Kiều đáp một tiếng rồi chạy đi, Lộ Châu đang ở trong phòng, tuy nhiên không phải thêu đồ cưới, mà là thêu bình phong cho Lâm Trưởng Sử phu nhân, Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Lâm phu nhân, Tưởng Nguyễn giao hảo với Lâm Tự Hương, tất nhiên phải tặng lễ. Lâm Trưởng sử là người phong nhã, tặng một bộ bình phong tùng hạc thì không còn gì tốt hơn, chỉ là bình phong nhìn tuy đơn giản, nhưng khi thêu lại rất phứt tạp. Thêu hai mặt là sở trường của Lộ Châu, nên cứ ngồi thêu mãi, quên mất thời gian.

Liên Kiều đẩy cửa đi vào, thấy vậy liền nói. “Sao muội còn tâm tư ngồi đây thêu nữa, Thiếu phu nhân kêu muội qua đó xem lễ đan.”

“Aiz, ta định thêu cho xong chim hạc, thời gian không còn nhiều, thêu xong sớm nếu có chỗ nào không ổn thì còn sửa được.” Lộ Châu cười nói. “Lễ đan có gì đâu mà xem, mắt nhìn của Thiếu phu nhân sao kém được, ta rất an tâm.”

Liên Kiều cười mắng. “Bậy hết sức, còn định sai biểu chủ tử hả? Mau mau qua đó, không biết tân nương như muội làm kiểu gì nữa, chẳng hề để tâm đến đồ cưới của bản thân, ta khổ quá mà.”

Lộ Châu tự biết đuối lý, thu dọn kim chỉ rồi cùng Liên Kiều qua đó. Tưởng Nguyễn đang thêm mấy thứ đồ, thấy Lộ Châu vào thì đưa lễ đan qua. “Xem thử xem còn thiếu thứ gì không?”

Lộ Châu cười hì hì nhận lấy xem thật nhanh, vẻ mặt mới đầu cười tươi rói, sau là ngạc nhiên, cuối cùng có mấy phần kinh hoàng, nói. “Thiếu phu nhân, thế này, quá quý trọng.”

“Sợ gì chứ,” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Dù sao đều do vương phủ ra, Vương gia các ngươi có tiền.”

Liên Kiều phù một tiếng bật cười, nói cứ như Tiêu Thiều là một lão gia vừa phất vậy. Lộ Châu đảo mắt, nét mặt hơi hòa hoãn, nhưng vẫn hơi bất an nói. “Nhưng...” Lễ đan này đối với một tỳ nữ mà nói thì thật sự quá quý trọng, cho dù là đại nha hoàn hầu hạ nhà huân quý nhất cũng không có thể diện này. Nhưng thứ khiến cô cảm động không phải vàng bạc, mà ngay cả trang sức bồi gả đến những thứ vặt vãnh cũng đều được sắp xếp rất chu đáo, ấy phải rất dụng tâm.

“Không nhưng gì cả.” Tưởng Nguyễn cắt lời. “Em xứng đáng được vậy.”

Lộ Châu im lặng, cắn môi từ từ quỳ xuống, Liên Kiều và Tưởng Nguyễn ngớ người, Lộ Châu trịnh trọng dập đầu ba cái với Tưởng Nguyễn, nói. “Cô nương đối với Lộ Châu ân trọng như núi, Lộ Châu không có người thân, cô nương, cô nương chính là thân nhân trong lòng Lộ Châu. Đời này Lộ Châu nhất định sẽ hầu hạ cô nương thật tốt, vĩnh viễn đi theo cô nương.”

Tưởng Nguyễn bật cười, nói. “Đứng lên đi, đừng động một chút là quỳ, gì mà ân trọng như núi, chúng ta ở cùng nhau từ lúc cực khổ nhất. Khi đó em khổ cực, giờ chính là lúc em được hưởng phúc. Huống chi cũng không phải đại sự gì, cuộc sống sau này, bản thân em sống tốt mới tốt.”

Lời này ý nói tới Cẩm Nhị, Lộ Châu như nghĩ tới điều gì, cũng cười ngượng ngùng.

Cùng lúc đó, Cẩm Nhị trong miệng Tưởng Nguyễn và Lộ Châu đang đứng trước một ngôi nhà trong hẻm ở Đông thành, hắn tiến lên gõ cửa, rất nhanh, một gã hầu vội mở cửa. Nói mấy câu với Cẩm Nhị rồi cùng đi vào, vừa đi tới sân, nhìn thấy cửa phòng bị mở ra, một phụ nhân trung niên mập lùn từ bên trong đi ra, phụ nhân nhìn thấy Cẩm Nhị, đầu tiên sững sốt, sau đó kinh ngạc vui mừng kêu. “Nhị thiếu gia.”

Cẩm Nhị cũng cười. “Chu ma ma, sao đột nhiên lại tới kinh thành.”

“Lão nô phụng lệnh của phu nhân gọi ngài tới gặp một người,” Chu ma ma cũng cười. Sau cánh cửa một người bước ra, là một cô gái trẻ tuổi, dung mạo như hoa như trăng, phong tư xuất chúng, xiêm y kiểu dáng mấy năm trước, màu sắc cũng hơi trắng bệch, dù vậy, vẫn trông khá có giáo dưỡng, mỉm cười nhìn Cẩm Nhị. “Nhị thiếu gia.”



Ban đêm gió nổi, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi ù ù, trong Cảnh Dương cung lại là một mảnh yên lặng, thỉnh thoảng có mấy tiếng tiếng ho khan dồn dập truyền tới, loáng thoáng không rõ. Lý công công chuyển bạch quyên lên, lo lắng nói. “Trời lạnh sương nhiều, bệ hạ vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm ạ.”

“Vẫn còn rất nhiều tấu chương.” Hoàng đế khoát tay. “Cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng chưa kịp phê xong..”

“Không thể nói như vậy được.” Lý công cộng quỳ sụp xuống. “Bệ hạ.”

“Được rồi,” hoàng đế cười lên. “Trẫm vẫn chưa nói gì, ngươi quỳ cái gì.” Có lẽ vì bệnh nên khiến thần sắc nhợt nhạt hơn nhiều, biểu cảm không giận tự uy xưa kia cũng hòa hoãn, như trong một đêm giảm đi không ít, hiện ra mấy phần già nua. Lý công công cả kinh, cảm thấy dáng vẻ này của hoàng đế giống hệt như bộ dáng khi tiên hoàng bệnh nặng năm xưa, khi đó Lý công công vẫn là một tiểu thái giám, nghĩa phụ của Lý công công hầu hạ tiên hoàng, thần thái hoàng đế hiện giờ, chẳng lẽ. Lý công công rùng mình, không dám nghĩ tiếp.

“Ngươi lui xuống đi, trẫm ở thêm lát nữa.” Hoàng đế đột nhiên nói.

Lý công công vội vàng đáp lời rồi lui xuống.

Đại điện chỉ còn bóng người mặc hoàng bào đơn độc ngồi trên ghế mềm giữa điện, tay hoàng đế khoác lên trên tay vịn, tay vịn được tạc thành cự long gầm thét, cự long giương nanh múa vuốt, vảy trên người trông rất sống động, rồng có vảy ngược, kẻ dám chạm vào ắt phải chết. Ông ta đột nhiên cười, sau đó từ rút một cuộn lụa vàng ra, ấy là thánh chỉ.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất