Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 378

Từ đầu đến giờ, Lộ Châu luôn cố hết sức khống chế cảm xúc của mình, không chảy một giọt nước mắt nào, dù bị Cẩm Nhị tát một cái vẫn không hề rơi lệ. Dường như lúc này cô mới bừng tỉnh từ sự khó tin, nhìn Cẩm Nhị nhàn nhạt nói. “Rất tốt, nay ta ngươi coi như không còn dây dưa.” Dứt lời xoay người rời đi, Liên Kiều vội vàng bước theo. Lộ Châu đi cực nhanh, cô hầu hạ Tưởng Nguyễn, hình dáng điệu bộ có mấy phần giống Tưởng Nguyễn, lòng càng kính trọng một người, thì sẽ không tự chủ được học theo người đó. Nếu Tưởng Nguyễn gặp phải chuyện này, hẳn sẽ tranh một hơi.

Sau khi Lộ Châu và Liên Kiều đi, Cẩm Nhị đang muốn đuổi theo, phụ nhân mập lùn đột nhiên kêu lên. “Ôi trời ơi cô nương của ta, tại sao sắc mặt lại tái như vậy, chớ đừng để bệnh cũ tái phát, cô nương cảm thấy sao rồi.”

Cẩm Nhị nghe thế, thoáng do dự, bước chân vừa nhấc đã dừng, đi tới bên cạnh nữ tử kia. “Sắc mặt cô quả thật không tốt, thế này, ta đi mời đại phu, cô về nhà nghỉ ngơi, đợi đại phu tới khám thử.”

Lộ Châu trở lại Tưởng phủ, không nói một lời về phòng mình. Liên Kiều an ủi mấy câu, thầm nghĩ việc này không thể để những người khác biết được, dẫu sao trong chuyện này hẳn có thể có hiểu lầm gì đó, tuy nhiên vẫn phải nói với Tưởng Nguyễn một tiếng, nên bước đến thư phòng.

Tưởng Nguyễn đang giao việc cho Thiên Trúc, thấy Liên Kiều trở về thì nói. “Sao lại về sớm vậy?” Hai người họ đi giải sầu, không lý nào mà lại về nhanh như thế. Liên Kiều vừa lúng túng vừa tức giận, trong lòng vẫn còn bất bình vì Lộ Châu, nói. “Thiếu phu nhân, nô tỳ không thể hoàn thành nhiệm vụ mua sắm.”

Tưởng Nguyễn nhìn cô. “Đã xảy ra chuyện gì?”

Liên Kiều đang nén giận, lập tức kể lại ngọn nguồn mọi chuyện. Nếu trước kia thấy Lộ Châu và Cẩm Nhị chiến tranh lạnh thì Liên Kiều còn nghĩ nhất định có hiểu lầm, nói không chừng Lộ Châu trách lầm Cẩm Nhị, nay tận mắt thấy Cẩm Nhị làm vậy, bất luận thế nào cũng không thể đứng về phía Cẩm Nhị nữa. Sau khi kể xong thì nói. “Khó trách dạo gần đây Cẩm Nhị cứ luôn vắng mặt, rõ ràng chẳng phải Vương gia sai hắn đi làm gì hết, Lộ Châu nói Cẩm Nhị có người khác bên ngoài nô tỳ còn không tin, nay mới biết, thì ra Cẩm Nhị đã sớm kim ốc tàng kiều ở bên ngoài rồi, khốn kiếp, tiếc cho một cô gái tốt như Lộ Châu.”

Tưởng Nguyễn nghe Liên Kiều nói xong ngọn nguồn thì giật mình, cau mày nói. “Rốt cuộc Liêu cô nương kia có lai lịch gì?”

Lộ Châu lắc đầu. “Không nhìn ra ạ, nhìn giống như tiểu thư đại hộ hiểu tri thức lễ nghĩa, chẳng biết tại sao lại làm chuyện thủ đoạn như thế, vô duyên vô cớ câu dẫn nam tử đã có hôn sự!” Đi theo Tưởng Nguyễn lâu như vậy, loại người bên ngoài dịu dàng đoan trang như Tưởng Tố Tố Tưởng Đan cô đã gặp nhiều, Liên Kiều vốn có thành kiến với loại người này, cộng thêm nữ tử kia còn hiếp đáp tỷ muội của mình như vậy, Liên Kiều chỉ hận lúc ấy không thể bước lên đạp cho nàng ta mấy cước.

“Cẩm Nhị không phải người như vậy.” Thiên Trúc đột nhiên nói. Thấy Liên Kiều và Tưởng Nguyễn nhìn mình, Thiên Trúc nghiêm túc nói. “Mặc dù Cẩm Nhị tính tình không tốt, bề ngoài nhìn không chính chắn, thực chất không phải người xằng bậy, nếu đã bàn hôn sự với Lộ Châu, thì sẽ không đi trêu chọc những người khác.” Ngày thường tính tình Thiên Trúc lạnh lùng, đây là lần đầu tiên nói chuyện vì Cẩm Nhị.

Liên Kiều không nghe vào, nói. “Thiên Trúc cô không biết đấy thôi, dù sao cô chỉ là nữ tử, Cẩm Nhị là nam tử. Triêu Đông mộ hoàn Tây, hoan kết bạch nhật tâm, nam nhân đều là kẻ phụ lòng, suy nghĩ bất đồng với nữ nhân. Vã lại hôm nay cô không nhìn thấy tình cảnh đó, Cẩm Nhị vì nữ tử kia mà đánh Lộ Châu. Nếu thật sự hiểu lầm, sao có thể vì nữ nhân khác mà đánh thê tử sắp cưới của mình chứ, nói không có quan hệ đặc biệt gì chỉ có chó nó mới tin.”

Liên Kiều tức giận như vậy cũng dễ hiểu, Thiên Trúc không thể nói gì hơn. Tưởng Nguyễn nhíu mày, không vì lời Liên Kiều nói mà mất chừng mực, mặc dù không vui vì Lộ Châu, nhưng vẫn nhận ra có điểm không bình thường, nói. “Bỗng dưng vô duyên vô cớ sao lại đột ngột xuất hiện một cô gái, Thiên Trúc, ngươi nghĩ cách tra xem nữ tử kia có lai lịch ra sao, trắng trợn cướp người với người của ta, lá gan lớn thật.”

Thiên Trúc đáp lời rồi ra ngoài, đợi Thiên Trúc đi khuất, Liên Kiều tức anh ách không nhịn được hỏi. “Cô nương vẫn tin tưởng Cẩm Nhị sao ạ, là Lộ Châu hiểu lầm sao? Nhưng nô tỳ thật sự cảm thấy nữ tử kia rất đáng ghét. Dù là một cô gái bình thường cũng biết phải giữ khoảng cách với người khác giới, huống chi người nọ nhìn sao cũng giống khuê tú đại hộ hiểu phép tắc. Sao có thể tùy tiện như vậy?”

“Nếu ngươi có thể nhìn ra nữ tử kia có dụng ý khác, sao ta lại không nhìn ra?” Ánh mắt Tưởng Nguyễn âm trầm. “Dùng thủ đoạn này trên đầu người của ta, rất tốt, ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là kẻ nào đang tác quai tác quái.” Thủ đoạn của nữ tử này nàng quá quen, kiếp trước ở trong cung, thủ đoạn tranh sủng của nữ tử hậu cung nhiều không kể xiết, thủ đoạn cỡ này không cao minh gì, nhưng mỗi lần đều đắc thắng, chỉ vì nam nhân thương hương tiếc ngọc là bản năng, một khi nhìn thấy phe yếu thế tất nhiên sẽ thương tiếc. Lộ Châu lòng dạ thẳng thắn, đối đầu với loại nữ tử kia tất nhiên không chiếm được chỗ tốt gì, chỉ càng khiến Cẩm Nhị sinh lòng chán ghét. Thế nhưng chung quy Cẩm Nhị và Lộ Châu vẫn là người của phủ Cẩm Anh vương, ai có lá gan lớn như vậy, khăng khăng chọn trúng hắn? Tưởng Nguyễn rủ mi, thản nhiên nhấp một miếng trà.

Đêm nay, Liên Kiều vốn chờ hưng sư vấn tội đợi Cẩm Nhị ở cửa, ngay cả Dạ Phong tới hỏi thăm cũng bị cô mắng một trận, khiến Dạ Phong khoa hiểu không thôi, đáng tiếc, đêm hôm đó Cẩm Nhị không về phủ. Liên Kiều tức giận gần như muốn dỡ nóc nhà Cẩm Nhị, cuối cùng Dạ Phong khuyên can mãi mới dỗ Liên Kiều chịu về, coi như bỏ qua.

Ngày hôm sau thời tiết quang đãng, ánh nắng xuyên qua cửa chiếu vào nhà, gian phòng nhỏ thanh nhã chỉnh tề, mặc dù không hoa lệ, nhưng cũng coi như rộng rãi. Trong không khí mơ hồ phiêu tán hương hoa lan thoang thoảng, khiến lòng người ta thoải mái. Một nam nhân nằm sấp trên giường, ngủ say. Không biết trải bao lâu, tận khi ánh nắng chiếu lên mặt, hắn tỉnh lại, trên xiêm y vẫn đọng lại mùi rượu nhàn nhạt, hắn vừa động đậy mùi rượu càng nồng hơn.

Ngay khoảnh khắc Cẩm Nhị mở mắt ra thì lập tức thanh tỉnh, hắn bật ngồi dậy, nhìn thấy một nữ tử xiêm y rối loạn đang ngồi co ro trong góc giường, cô gái che miệng, vẫn không ngăn được tiếng khóc sụt sùi truyền ra, từng tiếng như sấm nện thẳng vào lòng Cẩm Nhị.

Ngay lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Chu ma ma đi vào, nói. “Cô nương, điểm tâm...” Giọng chợt im bặt, tựa như bị kinh sợ, ngay sau đó lập tức im lặng xoay người chạy ra ngoài, đóng chặt cửa. Sợi dây căng chặt nãy giờ như dứt gãy, cuối cùng, tiếng khóc sụt sùi chợt phóng đại, lớn tiếng bật khóc lên.

Cẩm Nhị ngốc lăng hồi thần, trong đầu là trí nhớ ngắt quãng của đêm qua, hắn chỉ nhớ đêm qua sau khi Lộ Châu đi, hắn đưa Liêu Mộng về tìm đại phu tới thăm khám. Sau đó tâm trạng không tốt, đến quán rượu uống đến muộn, ai ngờ nửa đường bị Liêu Mộng kéo về, Liêu Mộng mới tới kinh thành, không biết phủ Cẩm Anh vương ở đâu, chỉ đành tạm thời đưa hắn về nhà mình. Sau đó, chuyện xảy ra hắn không nhớ, nhưng theo tình hình hiện tại, Cẩm Nhị nhìn khăn trải giường nhăn nhúm, giật mình, nhìn vết bẩn trên giường, lòng đã đoán được mấy phần.

“Liêu cô nương..” Hắn khó khăn cất miệng nói.

“Ngươi. Ngươi không cần nói gì cả, hôm nay ta sẽ lên đường trở về Giang Nam, lần này, coi như chưa từng gặp mặt, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.” Liêu Mộng khó khăn thút thít nói xong câu này, nước mắt lại không kìm được chảy xuống. Vừa nói xong câu này, không chờ Cẩm Nhị trả lời, một bóng người từ bên ngoài vọt vào, không phải ai khác, chính là Chu ma ma. Bà ta vừa vào đã quỳ phịch trước mặt Liêu Mộng, khóc lóc nói. “Cô nương tội tình gì, nếu thật sự làm vậy, khi lão nô chết rồi phải ăn nói sao với lão gia phu nhân đây.” Bà ta nhìn Cẩm Nhị, một hơi dập đầu vang dội với Cẩm Nhị, đến mức trán rịn máu, Chu ma ma nức nở nói. “Nhị thiếu gia, lão nô van cầu ngươi, cho cô nương của ta một con đường sống. Xảy ra chuyện như vậy, ngày sau cô nương sao có thể gả cho người, dù có gả cho người ta, thì sao có thể có được một cuộc sống tốt? Với bản tính của cô nương, hiện giờ không nói, e rằng sau khi về sẽ nghĩ không thông. Lão nô đã đồng ý với lão gia và phu nhân sẽ chăm sóc tốt cho cô nương, xảy ra chuyện như vậy, lão nô khó thoát trách nhiệm, không bằng Nhị thiếu gia cứ phạt lão nô, lão nô bằng lòng dùng mạng mình đổi một con đường sống cho cô nương!”

“Chu ma ma ngươi nói gì vậy,” Liêu Mộng cũng khóc theo, vừa khóc vừa nói. “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi đâu, ngươi đừng nói như vậy khiến ta đau lòng. Chuyện này cũng không liên quan gì với Nhị thiếu gia, đây, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Cô nương của ta ơi, nào có hiểu lầm gì ở đây.” Chu ma ma khóc còn dữ hơn Liêu Mộng. “Người được ta một tay nuôi lớn, sao lão nô không hiểu tính cách cô nương. Nhị thiếu gia, lão nô cầu xin ngươi, van cầu ngươi cho cô nương của ta một con đường sống. Lão nô biết Nhị thiếu gia có người thương, nhưng cô gái kia dung mạo xinh đẹp lại là người thân cận của Vương phi, không có Nhị thiếu gia ngày sau vẫn có thể gả cho một người tốt, nhưng cô nương của ta rời xa ngươi thì ngày sau còn có thể gả được cho ai? Người không bì được với cô gái bên cạnh Vương phi. Đều là lão nô sai, là lão nô chăm lo không chu toàn, Nhị thiếu gia ngươi nhìn cô nương của ta xem, tánh tình người ôn hòa lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, Nhị thiếu gia nhất định sẽ thích người.”

Hai chủ tớ vừa khóc vừa nói, đều tranh nhau ôm trách nhiệm lên người mình, vẻ mặt Cẩm Nhị hoảng hốt nhìn Chu ma ma và Liêu Mộng, đầu loạn cào cào, ngón tay đột nhiên đụng phải đồ treo bên hông, hắn dần tỉnh hồn, ấy là túi thơm Lộ Châu may tặng hắn, trên thêu hai con cá vàng nhỏ, rất tinh xảo đáng yêu. Hắn khựng lại, rồi từ từ cởi túi thơm kia xuống, nhìn về phía Liêu Mộng, hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt nói. “Chuyện này là ta không phải, ta… Phụ trách. Ta sẽ lập tức viết thư nói rõ với mẹ, cầu hôn Liêu gia.”

Lời của Editor: Bộ truyện xanh mượt màu trà =)))

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất