Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 401

“Người Cẩm triều đầu óc lỗ mãng, tự cho rằng thông minh, trước đó vài ngày các ngươi bị người khác mượn đao giết người, tự tổn thương phe mình,” Kỳ Mạn từ tốn nói, vẻ mặt Đan Chân biến đổi, thân phận Diêu Niệm Niệm bị vạch trần, trốn chui trốn nhủi khắp kinh thành chính là sỉ nhục đối với nàng ta, Kỳ Mạn đang thẳng thừng nhục mạ nàng ta. Kỳ Mạn tiếp tục nói. “Lần này, tới phiên chúng ta mượn đao giết người,” bà ta cười khẽ, ánh mắt rất vui thích. “Không đúng, phải nói là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”

Kỳ Mạn nói xong câu này, đứng dậy đi ra ngoài. Đợi Kỳ Mạn đi khỏi, Đan Chân mới siết cặt quyền, cắn răng nói. “Thứ quỷ quái gì!”

“Thánh nữ ân nói thận trọng.” Tỉnh Nguyên Xuyên. “Giây phút quan trọng, phải tận lực khắc chế.” Gã nói ngắn gọn, tin tưởng Đan Chân có thể nghe hiểu.

Đan Chân hừ lạnh, biểu cảm mặc dù vẫn không cam lòng, nhưng vẫn đáp theo lời gã. “Tất nhiên.”

Cùng lúc đó, phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly im lặng xoay ban chỉ trên tay, khác với mấy ngày nóng nảy gần đây, bây giờ mặt mũi hắn khí định thần nhàn, có một loại thản nhiên khó tả, như trong lòng đã có tính toán kỹ càng. Phụ tá im lặng ngồi bên, đến khi thị vệ báo lại. “Điện hạ, tin đã đưa đến trong cung.”

Động tác của Tuyên Ly đột nhiên khựng lại, lập tức ngồi thẳng người, chỉ nói một tiếng “Tốt”, ánh mắt đột nhiên trở nên hưng phấn, đối với một kẻ luôn khắc chế như Tuyên Ly thì cực hiếm thấy, cứ như âm mưu ấp ủ đã lâu rốt cuộc cũng hoàn thành vậy.

“Chúc mừng điện hạ.” Phụ tá đứng dậy chắp tay nói. “Lần này ra tay, tất nhiên có thể đánh cho chúng trở tay không kịp. Liên tục tác chiến, nghiệp lớn trong tầm mắt.”

Tuyên Ly phất tay, nét mặt khôi phục sự bình tĩnh, nhưng dù vậy, khóe mắt chân mày vẫn không kiềm được toát ra sự đắc ý. “Cứ luôn bị động, khiến đối thủ xem thường, bất ngờ đánh úp, chuẩn bị vạn toàn, Cẩm Anh Vương thì thế nào, chẳng phải cũng không thể làm gì sao.”

“Điện hạ anh minh, sớm vạch rõ quan hệ với đám người Nam Cương, nay lợi dụng bọn họ kềm chế tai mắt phủ Cẩm Anh vương, nay Cẩm Anh Vương ra sức đối phó Nam Cương, không rãnh chiếu cố Thập Tam hoàng tử, điện hạ cứ thoải mái mà làm thôi.” Phụ tá khen.

Tuyên Ly lắc đầu nói. “Dã tâm của người Nam Cương cực lớn, muốn cùng ta chia nửa giang sơn, không trừ diệt Nam Cương, ngày sau tất thành đại họa, lúc này vừa hay, hấp dẫn sự chú ý của phủ Cẩm Anh vương, cứ thế, hai hổ tranh nhau, lưỡng bại câu thương, rất có lợi cho ta.”

“Thế nhưng điện hạ,” phụ tá hơi do dự. “Phía trong cung, sợ rằng Thập Tam hoàng tử giữ lại hậu thủ, Thập Tam hoàng tử thiên tính xảo trá, e là không dễ dàng mắc lừa như vậy.”

Tuyên Ly mỉm cười. “Tất nhiên, nếu không nắm chắc hoàn toàn, ta há dám làm đến bước này. Nay chuyện đều phát triển theo kế hoạch của ta, đủ để nói rõ nó không hề phát hiện, mắt nhìn thiển cận, lung lạc đại thần vốn là việc ngu xuẩn. Cuộc chiến đổ máu, chung quy nên giải quyết trong cung, người có thể quyết định cuối cùng, chỉ có phụ hoàng thôi. Bỏ gốc lấy ngọn, Tuyên Phái đã phạm vào đại kỵ.” Tuyên Ly còn có tâm tư ngồi đây phán xét sơ hơ của Tuyên Phái, dựa vào bản tính cẩn thận của hắn, ước chừng nay đã nắm chắc mười phần, tự tin vô cùng.

“Bây giờ, chỉ cần chờ kết quả là được.” Tuyên Ly nói.



Hôm nay, hoàng đế vẫn thượng triều như thường, mấy ngày qua, thời gian hoàng đế thượng triều càng lúc càng ngắn, thời gian phê duyệt tấu chương càng ngày càng dài, chiết tử tích đọng ở ngự thư phòng mỗi ngày một nhiều thêm, quần thần bắt đầu buồn bực, rối rít suy đoán hoàng đế xảy ra vấn đề gì. Có người muốn hỏi thăm tin tức từ miệng Đổng Tu nghi bên người hoàng đế, tin tức lấy được là hoàng đế hết thảy bình yên, không vấn đề gì.

Một người khác cận kề hoàng đế lại là mỹ nhân băng sơn Mục Tích Nhu, tất nhiên không thể trông mong có thể moi được tin tức gì từ miệng Mục Tích Nhu. Nhưng Đổng Tu nghi càng nói vậy, quần thần suy đoán càng tràn lan, tuy nhiên ít nhất ngoài mặt, trên triều vẫn bình yên, chỉ có các lão thần chìm nổi nhiều năm, mới nhạy bén phát giác điểm bất đồng, dự cảm sắp có một trận bão táp to lớn cuốn sạch toàn bộ Đại Cẩm.

Ngày ấy, bão táp bỗng nhiên ập tới, phá vỡ cuộc sống bình yên mấy chục năm qua, định sẵn nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Hoàng đế, vua của một nước, ngồi trên ngai vàng, khi đang nghe Lễ bộ Thượng thư thượng báo cáo, ngã gục khỏi long ỷ, hôn mê bất tỉnh, đến nay vẫn chưa tỉnh lại. Tất cả thái y được điều động, nay đều thúc thủ vô sách.

Triều đình xôn xao, cuộc chiến đoạt đích đã đi tới hồi ác liệt, ngoài kia lại có Nam Cương trà trộn vào kinh thành, thời khắc loạn trong giặc ngoài, vua của một nước lại ngã xuống, càng làm cho người ta hoảng sợ, không biết đến khi nào đế vương mới tỉnh lại, nhìn thấy biểu cảm nặng nề của các vị thái y, tất cả đại thần không hẹn mà có cùng một suy nghĩ đáng sợ. Nếu. Không thể tỉnh lại thì sao?

Thế thì giang sơn Đại Cẩm, sợ rằng sẽ rối loạn.

Triều thần không dám tiết lộ việc này, dù là thân quyến cũng không thể nói, phàm là việc có khả năng tạo thành khủng hoảng cho dân chúng, nếu để người khác biết được hiện trạng tràn ngập nguy cơ của hoàng thất Đại Cẩm, sẽ mang đến vô vàn tai họa ngầm. Ngày đó sau khi các triều thần về phủ, đều bắt đầu nghiêm túc suy tính đường đi nước bước kế tiếp, nếu hoàng đế không thể tỉnh lại, giữa Bát hoàng tử và Thập Tam hoàng tử tất sẽ có một trận sóng mái, mà tiền đề của trận chiến này, đặt cược giá trị của bản thân, nếu thắng sẽ có được vô số vinh hoa phú quý. Các quan liêu trong kinh rối rít thương lượng, trong cung lại là bầu không khí rối loạn âm u. Sự rối loạn và hoảng hốt bị đủ loại cung quy cứng rắn ép xuống, nhưng dù vậy, cảm xúc hoảng sợ vẫn đang nhanh chóng lan tràn. Hoàng đế ngã xuống, đại biểu cho một thời đại có thể kết thúc, có lẽ thời đại mới sẽ bắt đầu.

Thế nhưng, Thái tử vẫn chưa lập, chưa biết Trữ quân là ai.

Đây mới là căn nguyên của sự hoảng sợ, mỗi một cuộc chiến đoạt đích, kết cục luôn là máu chảy thành sông, dân chúng không thấy được, người trong cung giữ kín như bưng, những cảnh tượng đáng sợ ấy vẫn dằm sâu trong lòng các cung nhân.

Các thái y của Thái y viện bó tay hết cách, Ý Đức Thái hậu giận dữ, hạ tử lệnh, lúc mấu chốt may nhờ Tuyên Phái biết được chuyện này, đề nghị với Ý Đức Thái hậu có lẽ có thể tìm thánh thủ Kim Lăng Hạ Thanh tới. Hạ Thanh và Tiêu Thiều là sư huynh đệ, Ý Đức Thái hậu sai người mời Hạ Thanh vào, Hạ Thanh đến rất nhanh, sau khi kiểm tra bệnh tình của hoàng đế, trước ánh nhìn đầy chờ mong của Ý Đức Thái hậu, lắc đầu, chỉ nói mấy chữ. “Trúng độc rất nặng, thuốc thang và châm cứu đều không có tác dụng.”

Thuốc thang và châm cứu đều không có tác dụng, lời này vừa nói ra, chính là tuyên bố sinh mạng của hoàng đế không còn bao lâu nữa. Trúng độc? Ý Đức Thái hậu bắt được lời mấu chốt, hoàng đế trúng độc từ đâu. Sai người tra xét trong ngoài cung, nhưng không hề tra được độc từ đâu mà tới, đến người kiến thức rộng như Hạ Thanh, cũng không nhìn ra lai lịch của độc này. Trúng độc quá sâu, độc tính hung mãnh, cậu ta không có thời gian, cũng không có cách cứu chữa, sợ rằng trước khi Hạ Thanh tìm được nguồn gốc của độc, hoàng đế đã vong mạng rồi. Nay chỉ còn cách dùng thuốc kéo dài, nhưng ấy chỉ là biện pháp nhất thời, chung quy đã bó tay rồi.

Ý Đức Thái hậu giận dữ, tuyên bố ngay trước mặt tất cả thái y, nếu hoàng đế băng hà, tất cả nữ quyến hậu cung đều phải toàn bộ chôn theo. Đây chính là sự tàn nhẫn của hoàng thất, khi còn sống những cô gái này có thể trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực khiến người người hâm mộ, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng chỉ là trò mua vui của hoàng đế mà thôi, hoàng đế chết, mạng của họ cũng không cần thiết nữa.

Ý Đức Thái hậu tuyên bố ngay trước mặt thái y, nhưng dù vậy, nữ quyến vẫn ý thức được gì đó. Họ không phải ngày đầu tiến cung, tiền triều không phải chưa từng có quy tắc phi tử chôn cùng hoàng đế, hoàng đế đột ngột ngã xuống, hậu cung tức khắc ngập trong bầu không khí sợ hãi, mỗi một người đều lo lắng bất an, lần đầu tiên thành tâm khẩn cầu hoàng đế có thể sớm ngày an khang.

Trong một đám cung quyến đang hoảng hốt, có hai người bất đồng. Một người là Mục Tích Nhu, Mục Tích Nhu là mỹ nhân băng sơn, ngày thường không hề quan tâm thứ gì, dù hoàng đế sủng ái cũng không khiến sắc mặt nàng tốt hơn. Một người khác là Đổng Doanh Nhi, sau khi Đổng Doanh Nhi vào cung tâm tính ôn hòa chững chạc, hơi già dặn quá tuổi. Hai người không hề hốt hoảng như người khác, trái lại tâm tính như thường.

Nhưng sự bình yên hiện tại, có thể kéo dài bao lâu? Tất cả mọi người đều biết, giông bão sắp ập đến rồi.

Lúc này ở Nam Uyển, Tuyên Phái ngồi luyện chữ trước bàn, đã đến nước này, cậu vẫn còn tâm tư luyện chữ, nếu người khác nhìn thấy tất nhiên sẽ rất kinh ngạc. Nhưng làm người ta kinh ngạc không chỉ có vậy, nhìn chữ biết người, chữ viết của Tuyên Phái rất ổn, hiển nhiên, cậu không hề bị ảnh hưởng vì chuyện hoàng đế ngã xuống, vẫn bình tĩnh như thường lệ, bình tĩnh đến mức, tựa như đã sớm lường được chuyện này sẽ xảy ra vậy.

“Điện hạ, Bát hoàng tử đang rục rịch.” Minh Nguyệt nói. “Chuyện này là cái bẫy của hắn tạo ra, thế cục vừa mở, bắt đầu công kích, điện hạ định thế nào?”

Độc hoàng đế trúng do Tuyên Ly sai người làm, việc này không cần hoài nghi, Tuyên Phái biết rõ, đối với người ca ca này, có sự hiểu biết đời trước, có thể nói so với hoàng đế cậu còn hiểu Tuyên Ly hơn. Vị ca ca ôn hòa lạnh nhạt kia là một kẻ rất tàn nhẫn, nhẹ nhàng dùng độc giết cha. Hoàng đế ngã xuống bất ngờ, nhưng chất độc này, đã được hạ từ rất sớm.

Tuyên Ly cho rằng làm vậy sẽ giữ thế chủ động, trước khi hoàng đế chưa lập thái tử, giành lấy thắng lợi từ cục diện rối loạn, có lẽ đây là chiến thuật của Tuyên Ly, nhưng đối với Tuyên Phái mà nói, thuận theo tự nhiên, cũng là chiến thuật của cậu. Tuyên Ly tàn nhẫn, lòng dạ Tuyên Phái cũng không mềm, ví dụ như đời này, cậu trơ mắt nhìn hoàng đế bị Tuyên Ly hạ độc vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất