Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 406

ề Phong ngẩn ra, Tưởng Nguyễn tiếp tục nói. “Một loạn thần tặc tử, sao hoàng thượng có thể giao thứ như thánh chỉ vào tay Tiêu Thiều, quân vương là kẻ đa nghi nhất, làm như vậy, dù có nói ra, dù thánh chỉ là thật, văn võ bá quan tất nhiên sẽ không tin tưởng, chỉ cho rằng thánh chỉ kia là giả.”

Lời vừa nói ra, Tề Phong hồi thần, vội vàng nói. “Ta lại quên mất việc này.” Nhiều năm qua, sự chiếu cố của hoàng đế đối với Tiêu Thiều, Tề Phong nhìn trong mắt, vì nguyên nhân ấy, dù tất cả đồng liêu đều cho rằng Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử, trong mắt Tề Phong cũng không có gì bất đồng, thế nên không nghĩ gì, nhưng bây giờ Tưởng Nguyễn nhắc đến, Tề Phong đã sáng tỏ. Đúng vậy, có lẽ hoàng đế tín nhiệm Tiêu Thiều, nhưng không có nghĩa ông ta tín nhiệm phủ Cẩm Anh vương. Mà cái danh loạn thần tặc tử của phủ Cẩm Anh vương phủ đã nằm thâm căn cố đế trong đầu văn võ bá quan, thế nên không có sức thuyết phục. Hoàng đế không giao thánh chỉ cho Tiêu Thiều, là việc có thể hiểu.

“Vậy rốt cuộc Tam tẩu muốn làm gì?” Tề Phong nghiêm túc hỏi.

Tưởng Nguyễn nhìn hắn. “Tuyên Ly muốn cướp thánh chỉ, thế lực của hắn không thể khinh thường, bản thân Tuyên Ly không hề sợ hãi, hắn bố trí nhiều năm như vậy, mục đích luôn vì vị trí ấy, các mạng lưới giao thiệp, lớn đến mức không phải ta ngươi có thể tưởng tượng được. Ta sợ sẽ có sơ xuất, cho nên ta muốn làm một việc, khiến Tuyên Ly cho rằng đã tìm được thánh chỉ. Từ đó, có thể vì tranh thủ một thời gian ngắn cho Thập Tam hoàng tử, trong khoảng thời gian ấy, sắp xếp tính toán, rồi tóm lấy Tuyên Ly.”

Tề Phong trợn mắt há hốc mồm, trầm lặng hồi lâu mới cất tiếng. “Ý tẩu là, tẩu muốn làm giả một phần thánh chỉ, lừa gạt Tuyên Ly, sau đó khiến hắn cho rằng mình đã tiêu hủy được thánh chỉ thật, thực chất thánh chỉ vẫn ở chỗ người khác, như vậy phải không?”

“Không sai, thế nhưng Tuyên Ly người này xảo trá vô cùng, thánh chỉ giả sợ rằng không lừa được hắn, cho nên chỉ có thể dùng thánh chỉ thật để đổi. Tuy nhiên phần thánh chỉ này không phải thánh chỉ kia, thứ hắn tiêu hủy không phải thánh chỉ lập thái tử.” Tưởng Nguyễn nói xong, đặt chun trà xuống, nhìn Tề Phong nói. “Ta biết trên triều đường có người của ngươi, ngươi là quân sư của Cẩm y vệ, ta muốn ngươi giúp, muốn cho ngươi biết, phần kia thánh chỉ hiện nay đang nằm trong tay ta.”

“Tẩu muốn lấy bản thân ra làm mồi nhử!” Không đợi Tưởng Nguyễn nói tiếp, Tề Phong đã đứng bật dậy, dường như hắn không ý thức được bản thân đang quá mức kích động, không kiềm được, thất thanh kêu lên. “Việc này không được, quá nguy hiểm! Thất phu vô tội hoài bích có tội, tẩu có biết làm thế sẽ có kết cục gì không? Bọn chúng sẽ giết tẩu.”

Tưởng Nguyễn cau mày. “Bọn chúng sẽ không giết ta.”

“Sao tẩu có thể khẳng định…”

“Bởi vì thánh nữ hận ta.” Tưởng Nguyễn cắt ngang lời hắn. “Thánh nữ Nam Cương hận ta thấu xương, lòng chứa Tiêu Thiều. Bởi thế, vì lòng ghen tỵ của nữ nhân, tất nhiên nàng ta sẽ không để ta chết một cách dễ dàng. Đồng thời vì hận ta, nên tin tức thánh chỉ nằm trong tay ta tuồng ra mới có thẻ khiến kẻ khác càng thêm tin tưởng. Nay Tuyên Ly và Nam Cương đã kết đồng minh, một vài quyết định của Nam Cương sẽ ảnh hưởng đến Tuyên Ly, bao gồm, hoài nghi.” Nàng thấy Tề Phong dần bình tĩnh lại, mới nói tiếp. “Ta đã nói với ngươi rồi, hiện nay phủ Cẩm Anh vương và Thập Tam hoàng tử cùng vinh cùng tổn, là trứng cùng một tổ, muốn đảm bảo Thập Tam hoàng tử thuận lợi lên ngôi, chỉ có cách này. Mục đích của Tiêu Thiêu là Nam Cương, mặc dù có thể nhúng tay vào triều chính, nhưng không thuận tiện như Tuyên Ly. Chỉ có kế này, lấy ta làm mồi dẫn, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.”

“Cái tẩu gọi là hiệu quả tốt nhất, là chỉ cái gì…” Tề Phong chật vật nói.

“Tuyên Ly sẽ cho rằng thứ trong tay ta chính là thánh chỉ thật sự, sẽ đích thân phá hủy phần thánh chỉ này, từ đó không còn tiếp tục truy xét thánh chỉ thật. Tranh thủ được thời gian và cơ hội, cần Tiêu Thiều và ngươi nắm chắc. Mà ta ở trong tay thánh nữ Nam Cương, thánh nữ Nam Cương sẽ muốn hành hạ ta, Tuyên Ly lại phải cung phụng ta thật tốt, bởi vì với tâm cơ của hắn, hẳn sẽ muốn dùng ta để đổi lấy lợi ích lớn hơn, hắn muốn dùng ta để giao dịch với Tiêu Thiều, tốt nhất là lấy được sự ủng hộ của phủ Cẩm Anh vương.” Ánh mắt Tưởng Nguyễn sâu u, giọng bình tĩnh, cứ như những chuyện liên quan đến tính mạng này không phải xảy ra trên người nàng, nàng nói. “Cứ vậy, Tuyên Ly và người Nam Cương sẽ phát sinh mâu thuẫn, ta đã gặp thánh nữ Nam Cương, là một kẻ tính tình tàn bạo, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua. Mối quan hệ đồng minh của Tuyên Ly và Nam Cương vốn không vững chắc, một khi phát sinh mâu thuẫn, hắn sẽ vô cùng đau đầu, tọa sơn quan hổ đấu, được lợi luôn là chúng ta.”

Tề Phong trầm lặng nghe xong lời Tưởng Nguyễn nói, vẻ mặt dần bình tĩnh lại, tựa như quân sư giỏi bày mưu lập kế đã trở về, nhưng chỉ chính hắn rõ, bàn tay trong tay áo đã sớm siết chặt thành quyền, hắn chậm rãi nói. “Vậy ngươi thì sao? Ngươi sẽ phải hy sinh những gì?”

Lời này gần như không thèm che giấu tình cảm, ánh mắt Tề Phong thương tiếc, đau lòng, khiếp sợ, ưu thương, các loại tình cảm phức tạp lần lượt thay nhau, khiến Tưởng Nguyễn nhìn đến ngẩn ra. Cho tới nay, Tề Phong che giấu tình cảm của bản thân rất tốt, hắn không muốn phá vỡ mọi thứ, nhưng đối diện với cô gái trước mặt, hắn thật sự không cách nào đè nén tình cảm của mình.

Cô gái xinh đẹp trước mặt, giỏi bắt lấy nhược điểm lòng người, nhìn thấu dục vọng nhân tính, tinh thông tính toán, rành việc trù mưu, nhưng lần nào cũng lấy bản thân ra mạo hiểm. Nàng tựa như một người giỏi đánh cờ, coi tất cả mọi người thành con cờ trong lòng bàn tay, thời điểm nàng bố trí, ngay cả bản thân cũng tính toán vào. Nàng đã sắp xếp xong thế cờ, bản thân sẽ làm một tiểu tốt qua sông, ở bên kia sông, cô đơn chiếc bóng, cô quân phấn chiến.

Tề Phong đột nhiên ảo não, hắn thầm hận tại sao mình lại thông minh như vậy, trở thành quân sư của Cẩm y vệ, bởi vì hắn sâu sắc biết rõ Tưởng Nguyễn nói không hề sai chút nào cả, đây chính là biện pháp đơn giản nhất trực tiếp nhất, tạm thời không có kết hoạch nào tốt hơn. Chính vì vậy, từ phương diện đại cuộc đến xem, Tề Phong căn bản không có lý do cự tuyệt, trong lòng hắn đã đồng ý với kế hoạch của Tưởng Nguyễn, nhưng người đó. Người đó tại sao lại là nàng.

Trên thế giới này, người hắn không muốn nhìn thấy rơi vào nguy hiểm nhất, chính là nàng.

Tưởng Nguyễn không nhìn thấy thâm ý trong mắt Tề Phong, đạm nhạt nói. “Ta làm vậy, chỉ là diễn một màn kịch thôi, không có bất kỳ vấn đề gì, Tề Phong, nhiệm vụ của các ngươi càng gian nan hơn, so ra, gánh nặng đều đổ dồn lên người các ngươi. Ta biết ngươi và Tiêu Thiều là sư huynh đệ, huynh ấy tất nhiên sẽ không đồng ý chuyện này, nhưng ta tin tưởng các ngươi, dù thánh nữ Nam Cương hận ta thế nào đi nữa, có Tuyên Ly ở đó, nàng ta tạm thời không thương tổn được ta. Các ngươi chỉ cần tìm được ta trước khi ta bị thương là được, ta tin tưởng Cẩm y vệ, cũng tin tưởng các ngươi.”

Nàng từng hành động lỗ mãng, nên sau khi sống lại cực kỳ quý trọng tính mạng của mình, mặc dù thời khắc lấy bản thân ra mạo hiểu không hề ít, nhưng trên thực tế, đều qua vố số lần biến hóa và trù mưu, nàng biết rõ kết cục. Nhưng lần này không giống, mặc dù nàng nói với Tề Phong rất lạc quan, trên thực tế, lòng người luôn thay đổi, ở thời khắc sinh tử tồn vong, không ai lường trước được sau đó sẽ phát sinh những gì.

Nhưng nàng vẫn phải làm như vậy, không vì gì khác, vì Phái nhi, cũng vì Tiêu Thiều. Tiêu Thiều không muốn làm chủ nhân Đại Cẩm triều, nhưng hoàng đế vẫn giữ lại hậu chiêu. Bảo rằng lần này giao thủ cùng Tuyên Ly, không bằng nói rằng đang đánh cờ với hoàng đế. Trước nay nàng chưa từng như vậy, tựa như vô cùng dũng mãnh, trên thực tế, hẳn vì có Tiêu Thiều đứng sau. Bởi vì có người kia, nên nàng toàn thân toàn ý lệ thuộc và tin tưởng. Nghĩ đến đây, trên mặt Tưởng Nguyễn không kiềm được hiện lên vẻ tươi cười, nụ cười ấy vô cùng nhạt, rồi nhanh chóng biến mất.

Nụ cười ấy rơi vào mắt Tề Phong, hắn cũng cười theo, chẳng qua nụ cười ấy vô cùng đau đớn, hắn biết vì sao Tưởng Nguyễn cười, Tiêu Thiều, thật sự may mắn.

Tề Phong hít một hơi thật sâu, nói. “Tam tẩu, ta đồng ý với tẩu, giúp tẩu chuyện này.” Hắn cười, gằn từng chữ. “Tẩu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được tẩu, rất nhanh.”

Tưởng Nguyễn cũng cười, cầm chun trà lên nhẹ nhàng cụng ly với Tề Phong. “Đa tạ.”



Buổi tối, Tiêu Thiều về phủ, dĩ nhiên nghe được từ chỗ Lâm quản gia tin Tưởng Nguyễn đi tìm Tề Phong. Không phải Lâm quản gia cố ý mách lẽo, đơn giản là sợ chủ tử nhà mình không thông suốt, sợ con dâu của vương phủ sẽ chạy theo người khác mất. Đây là nhắc nhở Tiêu Thiều chớ luôn suy nghĩ chuyện công, phải để tâm đến phu nhân của mình một chút.

Tiêu Thiều quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, chạm mặt lập tức nói về việc này với Tưởng Nguyễn, sau khi tắm xong khoác áo ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyễn, như không có chuyện gì xảy ra nói. “Nghe nói hôm nay nàng đi gặp Tề Phong?”

“Muốn tìm Hạ Thanh, Hạ Thanh vào cung rồi, nên cùng Tề Phong nói vài lời.” Tưởng Nguyễn lật sách. Bất ngờ sách bị đè xuống, vừa nhấc mặt, gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Thiều đã gần ngay trước mắt, nhưng hình như nhìn có hơi. Lúng túng và không thoải mái?

“.. Nàng và đệ ấy thì có gì để nói?” Tiêu mỹ nhân thấp giọng nói, sự không vui trong ngữ điệu đến cả Thiên Trúc đứng ngoài cửa sổ cũng nghe ra.

Tưởng Nguyễn để sách xuống, bất đắc dĩ nhìn hắn. “Huynh muốn nói gì?”

“…” Tiêu Thiều dùng thân thể cao lớn của mình để biểu đạt lời bản thân muốn nói.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất