Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 444

Nguyên Xuyên sờ nửa bên mặt lồi lõm của mình, vẻ mặt dần trở nên bình tĩnh, gã nhẹ giọng, chậm rãi nói. “Nàng ban l tên họ cho ta, ban cho tính mạng, thánh nữ, ta sẽ để bọn chúng tới bồi nàng.” Gã chậm rãi cúi người xuống, hướng về phía thi thể Đan Chân hành đại lễ Nam Cương, sau đó, từ từ đứng dậy, không nhìn thi thể trên đất thêm lần nào nữa, đi ra khỏi cửa.



Phủ Bát hoàng tử, bất đồng với ngày xưa, trừ phụ tá ra, còn có rất nhiều trọng thần trong triều, đây đều là người theo phe Tuyên Ly. Bây giờ ngồi đây không sót người nào, đại nhân dẫn đầu nói. “Điện hạ, lễ lên ngôi của Thập Tam hoàng tử ở ngay trước mắt, nếu...”

“Dù thánh chỉ đã chiếu cáo thiên hạ,” Tuyên Ly lạnh lùng nói. “Không có thánh chỉ chuyện cũng sẽ thành thôi.” Nghĩ đến phần thánh chỉ bị thiêu hủy kia, ngực Tuyên Ly vẫn đau đến sắp nứt ra.

“Ý của điện hạ là, tạo phản?” Một bề tôi khác thử dò xét hỏi.

“Cái gì gọi là tạo phản?” Tuyên Ly hỏi ngược, trên mặt hắn không còn vẻ lịch sự tao nhã trước kia nữa, mà là sự âm u điên cuồng, trầm giọng nói. “Thiên hạ này vốn là của ta, người thắng làm vua người thua làm giặc, người nào thắng chính là của người đó? Sau này đừng nói hai chữ tạo phản, lần này gọi là quét sạch loạn đảng trong cung!”

Các kẻ dưới không nói gì, thiên hạ chúng sanh bách tính không phải người ngu, chiếu thư truyền ngôi đã công bố, nói quét sạch loạn đảng không phải đều là lừa mình dối người sao, tất cả mọi người đều biết đây chỉ là che giấu tai mắt thôi. Nhưng có động tác tốt hơn so với ngồi im bất động, nói về binh lực, chưa chắc Tuyên Ly kém hơn Tuyên Phái, huống hồ còn có người Nam Cương.

Một võ quan nói. “Điện hạ đã thương lượng xong với bên Nam Cương, chẳng qua Nam Cương chung quy vẫn là người ngoại lai, sợ rằng ngày sau sẽ phát sinh nhiều rắc rối. Hiện giờ tình thế bắt buộc, nên tạm thời hợp tác, ngày sau, tránh đêm dài lắm mộng, vẫn..” Võ quan do dự không nói tiếp, hợp tác nước khác đối phó quốc gia của minh chung quy vẫn sẽ khiến lòng người bất an, huống chi Nam Cương còn từng bị Đại Cẩm diệt, nếu nói người Nam Cương hoàn toàn không nuôi ý định khác, thật sự khiến người khác khó bề tin nổi. Đối với người lòng mang quỷ thai, ngày sao làm gì có thể sống chung hòa bình? Nếu không phải nay vì chống lại Tuyên Phái, cần gì hợp tác cùng Nam Cương?

“Chỉ tạm thời thôi,” Tuyên Ly nhàn nhạt nói. “Sau khi chuyện thành công, dĩ nhiên đối phó Nam Cương, chư vị không cần quan tâm.” Qua sông rút cầu Tuyên Ly đã sớm nghĩ xong, lợi dụng rồi thì ném, với hắn Nam Cương chỉ là một công cụ. Chẳng qua trong lòng Tuyên Ly nhớ tới chuyện Đan Chân làm, lại không kiềm được tức giận, tình thế êm đẹp vì cô gái kia mà mất hết, bỗng dưng thêm rất nhiều chuyện. Nay Nam Cương chỉ còn lại Kỳ Mạn, so ra kỳ mạn dễ khống chế hơn Kỳ Mạn, cũng thông minh hơn nhiều, chỉ mong bà ta thức thời hơn Đan Chân.

Đại thần có mặt nghe Tuyên Ly nói vậy, lòng buông xuống, ngay sau đó lại có người hỏi. “Không biết trận chiến này điện hạ muốn bắt đầu từ đâu?”

“Y theo kế hoạch cũ,” Tuyên Ly nói. “Có điều lần này không phải từ trong cung ra ngoài, mà là từ ngoài vào cung, tạo thành thế bốn chân, kinh thành có người Nam Cương tiếp ứng, trước bắt Ngự lâm quân vòng ngoài kinh thành cung, thành thế bao vây, bao vây hoàng cung, sau đó, vườn không nhà trống, phóng hỏa đốt hoàng cung.”

Hắn nói như không có chuyện gì xảy ra, người chung quanh nghe mà không kiềm được toát mồ hôi lạnh, vườn không nhà trống, phóng hỏa đốt hoàng cung, đại biểu rằng không bỏ qua cho một ai, bao gồm Ý Đức Thái hậu. Chư vị đại thần không biết giờ phút này nên thấy may mắn hay bất hạnh, may mắn vì mình đi theo Tuyên Ly, nếu không đến lúc đó bị một đuốc đốt thành tro có thể sẽ là mình. Bất hạnh vì người chủ tử này nhìn bề ngoài ôn hòa nho nhã, nội tâm lại ngoan tuyệt như vậy, làm việc dưới trướng một người như thế, ngày sau chưa chắc có thể lấy được ngon ngọt rồi an toàn lui thân. Nhất thời vui giận khó phân, mặt đầy phức tạp.

“Lúc nào hành động?” Có người hỏi.

“Lễ lên ngôi.” Tuyên Ly đáp.

Quần thần im lặng không nói, vì tránh tai mắt người khác, không lâu sau đã vội vả rời đi. Đợi sau khi tất cả mọi người đi khỏi, một mình Tuyên Ly ngồi trong điện, tay đỡ trán, vẻ mặt tiêu điều khó diễn tả.

Rốt cuộc vẫn đi tới bước tệ nhất. Vốn tưởng rằng mọi thứ đã đâu vào đấy, danh chính ngôn thuận lấy được đế vị, chỉ cần dùng chút thủ đoạn khiến Tuyên Phái không thể nào danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí kia thôi. Ai ngờ Tuyên Phái còn ủ hậu chiên, bây giờ người thất bại là hắn, còn không thể không lấy danh nghĩa tạo phản tới bức cung.

Tạo phản, Tuyên Ly nhếch môi cười, cả đời hắn coi trọng nhất là danh tiếng, hai chữ tạo phản này vừa ra, bất luận ngày sau kết quả tranh đấu là thắng hay thua, hắn cũng đã trở thành một loạn thần tặc tử bị người đời xem thường. Dù cuối cùng hắn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thanh danh đó cũng không rửa sạch được. Có lẽ dân chúng sẽ sợ hãi mà không dám nói ra khỏi miệng, nhưng ai biết được trong lòng nghĩ thế nào. Cũng không thể giết sạch mấy chục ngàn bách tính trong kinh thành dể diệt khẩu. Cho nên bắt đầu từ lúc đưa ra quyết định này, sự sỉ nhục này đã in sâu lên người Tuyên Ly, cả đời không cách nào rửa sạch.

Mọi chuyện đều do lỗi của Tưởng Nguyễn, sau khi trở về Tuyên Ly đã nghĩ rõ, e rằng bản thân dưới cơn tức giận giết chết Đan Chân cũng nằm trong sự tính toán của Tưởng Nguyễn, tuy nhiên hắn không hối hận, nữ nhân Đan Chân này, giữ lại ngày nào đó sẽ đem họa tới cho mình, không bằng cứ chết sớm cho xong. Cả đời Tuyên Ly hận nhất là bị mưu hại, nay chuyện ập tới đầu, phát hiện mình luôn bị Tưởng Nguyễn tính toán, mà ngay cả hứng thú hưng sư vấn tội cũng không có.

Hắn chỉ có chút mệt mỏi.

Nếu Tưởng Nguyễn là người của hắn, có phải giờ đây hắn sẽ không phiền não sứt đầu mẻ trán như vậy không, cũng sẽ không phải bước lên con đường xấu nhất này. Có thêm Tưởng Nguyễn, liền như hổ thêm cánh, e rằng đến cả việc lấy được giang sơn vạn dặm cũng thuận lợi hơn nhiều. Tuyên Ly nghĩ, không phải lúc đầu hắn không đối xử tốt với Tưởng Nguyễn, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp mặt Tưởng Nguyễn, hắn đều giữ trạng thái ôn nhã, dáng vẻ ấy tuy không đến mức khiến tất cả nữ tử xô vào, nhưng chung quy vẫn không khiến người khác ghét mà.

Nhưng từ lúc bắt đầu Tưởng Nguyễn đã tránh hắn như tránh bò cạp, thậm chí còn có cả chán ghét. Tuyên Ly không biết vì sao, Tưởng Nguyễn luôn đối nghịch với hắn, phá hư kế hoạch của hắn, hơn nữa lúc bản thân nói muốn thành thân với nàng, nàng không chút do dự quả quyết cự tuyệt. Tuyên Ly không biết có phải ảo giác của mình không, có lúc Tưởng Nguyễn thậm chí sẽ lơ đãng toát ra hận ý với hắn, Tuyên Ly không biết mình đắc tội nàng chỗ nào, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được nguyên nhân.

Sau đó Tưởng Nguyễn chọn Tiêu Thiều, Tiêu Thiều rước được mỹ nhân về, nhìn bề ngoài Tuyên Ly như không sao cả, thực chất đã sớm nổi điên. Tưởng Nguyễn là người hắn không có được, cuối cùng lại bị người lấy mất, hơn nữa người lấy được Tưởng Nguyễn còn là Tiêu Thiều, là người cả đời này hắn ghét nhất ghen tỵ nhất.

Đúng vậy, hắn ghen tị. Hắn không hiểu vì sao rõ ràng Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử, mà hoàng đế còn tín nhiệm Tiêu Thiều như vậy. Cũng không hiểu vì sao sư huynh đệ trên núi Già Nam, Bát Kỳ tiên sinh thích nhất là Tiêu Thiều. Không hiểu vì sao Tiêu Thiều có thể dễ dàng làm được chuyện người khác cần rất cố gắng mới làm được, dưới ánh sáng của Tiêu Thiều, mọi cố gắng của người khác đều bị xóa bỏ.

Từ nhỏ Tuyên Ly đã không cam lòng đứng sau người khác, hắn muốn người khác lúc nào cũng chú ý tới mình, hắn là người giỏi nhất, nhưng sự xuất hiện của Tiêu Thiều phá vỡ quy tắc của hắn. Thậm chí, Bạch Cửu cũng như vậy.

Tất cả mọi người đều cho rằng Bạch Cửu thích hắn, nào ngờ khi đó là hắn thích Bạch Cửu, hắn xuất thân hoàng cung, thường thấy các loại tranh đấu, Bạch Cửu hồn nhiên thiên thành, thiếu nữ hồn nhiên không nhuốm bụi trần ai không thích. Khi đó hắn lần đầu tiên thích một người, tình ý chứa chang còn chưa kịp mở miệng, đã nhìn thấy Bạch Cửu phiền não nói với hắn. “Bát sư huynh, ta thích Tam sư huynh, sao huynh ấy cứ không để ý tới ta?”

Bạch Cửu thích Tiêu Thiều, nàng chưa từng thích Tuyên Ly.

Tuyên Ly không hiểu, vì sao Tiêu Thiều đối với người khác lạnh như băng, Bạch Cửu vẫn thích hắn. Chẳng qua một khắc kia, hắn cảm thấy quá độ tức giận và bị phản bội, hắn ghen tị Tiêu Thiều, ghét Bạch Cửu phản bội. Tình ý thiếu niên một khắc kia biến thành hận ý ngập trời, hắn đã làm gì? Hắn nói. “Nếu muốn xác nhận huynh ấy có thật sự quan tâm muội hay không, thì xem thử huynh ấy có ghen không, muội cứ nói muội thích ta, thân cận với ta chút, như vậy có thể dò xét ra tâm ý của huynh ấy rồi.”

Bạch Cửu không nghi ngờ hắn, ở trong mắt nàng Tuyên Ly là một vị ca ca dịu dàng chu đáo, cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, vì vậy khi đó, các sư huynh đệ trên núi Già Nam Sơn đều biết Bạch Cửu thích Tuyên Ly. Bạch Cửu càng thân mật, trong lòng Tuyên Ly càng khó mà chịu đựng, hắn cảm thấy đây đều là sỉ nhục, đều là sỉ nhục.

Vì vậy ngày hôm đó đến.

Thời điểm Bạch Cửu bị kẹt, hắn cũng từng có một chút do dự, có muốn kêu người đến cứu nàng hay không. Nhưng đến cuối cùng, nhớ tới lúc Bạch Cửu nói rõ tình ý dành cho Tiêu Thiều với mình, Tuyên Ly cười lạnh, xoay người bỏ đi.

Bạch Cửu đến chết cũng không biết, tại sao Tuyên Ly lại làm như vậy, người núi Già Nam cho rằng hắn phụ lòng phụ tình cô gái đó, chỉ có chính hắn biết, Bạch Cửu không hề thích hắn, Bạch Cửu thích Tiêu Thiều, mà hắn, hận nhất chính là Tiêu Thiều.

Đã nhiều năm qua, hắn cho rằng đã sớm quên mất những chuyện kia, mặt nạ đeo quá lâu, trước Tiêu Thiều cũng có thể cười hòa khí. Nhưng sự đố kỵ và u ám chưa từng bị lãng quên, Tiêu Thiều vĩnh viễn may mắn hơn hắn, Bạch Cửu cũng tốt, Tưởng Nguyễn cũng được, kẻ đó luôn muốn cướp đi đồ hắn nhìn trúng.

Có lẽ kiếp trước họ là kẻ thù cũ, kiếp này phải giải quyết. Hai tay Tuyên Ly siết chặt, ly trà trong tay vỡ nát, máu từ kẻ tay chảy xuống mà hắn không hề để ý. Vẻ mặt cổ quái khác thường, cứ như dã thú, rất điên cuồng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất