Chương 14: Mai phục
Khoảnh khắc Erwin rút mũi tên với vẻ mặt lo lắng, tôi đã đẩy cô ấy về phía trước.
"Hả?"
Erwin, người đột nhiên bị đẩy từ phía sau, phải tiến lên một bước để giữ thăng bằng. Và trong quá trình đó, cơ thể cô tiếp xúc với quả cầu Tinh chất lơ lửng trên không trung.
Swaaaaa!
Tinh chất tỏa ra ánh sáng, bao bọc lấy cơ thể cô.
"Này, đồ khốn nạn!"
Rốt cuộc thì bọn khốn đó chỉ nhắm vào Tinh chất mà thôi.
"Dừng lại! Ta đã bảo ngươi không được di chuyển mà!"
Ngay sau đó, một nhóm bốn nhà thám hiểm đến và dừng lại cách chúng tôi khoảng mười mét.
Nhưng vậy thì sao? Tinh chất đã được sử dụng rồi.
Tôi bước về phía trước, vẻ mặt không hề nao núng.
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
"Tinh chất đó là của bọn ta!"
Tôi có thể hình dung sơ qua tình huống này nếu Erwin không ngay lập tức chạm vào Tinh chất. Có thể tôi sẽ bị buộc phải từ bỏ nó.
Chúng tôi đã tự mình bắt được nó bằng mũi tên của Erwin, nên chẳng có lý do gì mà chúng tôi không thể sử dụng nó.
"Nếu muốn đánh thì đánh đi. Dù sao thì tôi cũng chẳng sợ anh đâu."
Bốn đấu với hai.
Mặc dù chúng tôi là bên yếu thế hơn về số lượng, tôi vẫn phản ứng bằng giọng điệu mạnh mẽ.
Tôi không thể tỏ ra nao núng trước trận chiến nếu không thì sẽ chỉ gặp phải nhiều trận chiến hơn. Con người cũng giống như loài thú ở điểm này, nếu chúng coi thường bạn, chúng sẽ không ngần ngại cắn bạn.
Anh chàng tóc đỏ, có vẻ là thủ lĩnh của nhóm, nghiến răng một cách im lặng.
Hãy suy nghĩ thật kỹ lưỡng như một nhà thủ lĩnh thật sự. Nếu Tinh chất vẫn còn nguyên vẹn thì có lẽ câu chuyện lại khác. Nhưng bây giờ chủ sở hữu đã được quyết định rồi, không có lợi ích gì khi chiến đấu với chúng tôi nữa. Vì vậy, sự lựa chọn khôn ngoan bây giờ là từ bỏ và quay lại.
"Chúng tôi yêu cầu bồi thường."
Cái gì thế này, ăn vạ à?
Các ngươi hẳn đã phải tiếc nuối rất nhiều khi thấy Tinh chất đó xuất hiện rồi lại biến mất ngay trước mắt mình. Nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.
"Chúng tôi vừa sử dụng Tinh chất mà mình lấy được, vậy anh đang nói yêu cầu đền bù cho cái gì?"
"Các ngươi có bằng chứng nào không? Chính chúng ta mới là người săn con Goblin đó."
Ngươi có bằng chứng nào không? Không có ích gì khi hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy. Ý tôi là, tất nhiên là không thể nào tồn tại thứ như vậy được. Trong Mê cung không có camera giám sát.
Sau tất cả, lời nói của kẻ mạnh mới là chân lý duy nhất.
"Như tôi đã nói, nếu anh muốn chiến đấu thì cứ chiến đấu. Chúng tôi cũng sẽ không nao núng đâu."
Tôi phản ứng một cách bướng bỉnh, thay vì cố gắng nói chuyện để giải quyết vấn đề. Nếu anh định đánh nhau thì cứ đánh, còn nếu anh định thuyết phục chúng tôi thì hãy biến đi. Tôi thậm chí không cho họ thời gian để suy nghĩ.
"Ta sẽ đếm ngược từ ba. Nếu các ngươi không thể quyết định kịp thời, chúng ta sẽ coi các ngươi là kẻ thù."
"Hả, Mister?"
Tại sao con ngốc này không hiểu được bầu không khí? Hãy bình tĩnh. Cô không thấy họ sợ đến thế nào sao, khi tôi đang mạnh mẽ thế này?
"Ba."
"Hai."
"Chúng ta sẽ rời đi."
Anh ấy đưa ra lựa chọn trước khi tôi kịp hoàn tất việc đếm ngược.
Nghiêm túc mà nói, ngay cả nếu là tôi ở phía bên kia, nếu một tên man rợ xăm trổ to lớn như thế này là người đếm, tôi cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự. Nếu là tôi, tôi sẽ giấu nỗi oán hận đang cháy trong lòng và sẽ cố gắng trả thù sau. Dù sao họ không có lựa chọn nào tốt hơn.
Chẳng mấy chốc chúng đã biến mất khỏi tầm nhìn.
"Họ đã rời đi chưa?"
"Ừm. Em nghĩ vậy."
"Chúng ta sẽ tăng tốc cho đến khi tới được cổng dịch chuyển. Hãy dẫn đầu."
Theo chỉ dẫn của tôi, Erwin bắt đầu dọn đường phía trước với tốc độ chóng mặt.
Tôi có một cảm giác mơ hồ. Mặc dù chúng ta đã vượt qua cuộc chạm trán mà không đổ máu, nhưng nó vẫn chưa kết thúc.
"Có dấu hiệu nào của những kẻ đó không?"
"Tôi không cảm thấy gì cả. À, có một nhóm Goblin ở hướng ba giờ, chúng ta nên làm gì đây?"
"Bỏ qua họ đi."
"Vâng."
Ban đầu, tôi định sẽ thong thả săn vài con Goblin trên đường trở về, nhưng kế hoạch đã thay đổi. Rời khỏi tầng hai càng nhanh càng tốt. Và nếu có thể, hãy xuống tầng một và tránh xa cổng thông tin càng xa càng tốt.
Nghe kế hoạch của tôi, Erwin nghiêng đầu.
"Liệu họ có theo chúng ta xuống tầng một không?"
"Vấn đề không phải là đi theo. Vấn đề là bọn họ và chúng ta có cùng một đích đến."
"Ý anh là gì?"
Đây chỉ là một suy luận đơn giản.
Họ là một nhóm bốn người. Và bốn là con số khá tốt để hoạt động ở tầng hai. Nhưng tại sao họ lại di chuyển về phía lối vào thay vì ra xa?
Ý định rất rõ ràng.
"Họ có lẽ đang định xuống tầng trệt vào thứ Bảy rồi quay về thành phố. Đó là lý do chúng ta gặp nhau ở đây lúc này."
"Ồ"
Nói đơn giản, mấy anh chàng đó đến đây do thám tầng hai trước. Họ là tân binh, giống như chúng ta. Vì vậy, dù đông gấp đôi chúng ta, họ vẫn sợ mà bỏ chạy.
Có lẽ đó không phải đội hình chính thức, chỉ là nhóm thám hiểm tình cờ gặp nhau ở tầng một rồi tụ họp lại thôi.
"Em hiểu rồi."
Erwin lặng lẽ gật đầu trước lời giải thích của tôi. Tôi không biết cô ấy có hiểu những gì tôi nói hay không.
"Sau tất cả, anh đúng là tuyệt vời!"
… Vậy là cô ấy không hiểu gì cả, đúng không?
"Từ giờ em sẽ nghe theo sự chỉ huy của anh!"
Vâng, có lẽ thế sẽ tốt hơn. Bởi vì những kẻ vụng về, cố gắng vận dụng trí óc thường dễ gặp họa.
"Mister, có Goblin kìa!"
"Bỏ mặc nó đi."
"Nhưng hình như nó thấy chúng ta rồi, anh biết không? Nó đang chạy về phía chúng ta!"
"Cái gì?"
Nghe vậy, tôi thấy có gì đó bất ổn. Từ thứ Tư đến giờ, thậm chí chưa có con Goblin nào để ý đến chúng ta cả. Đó là nhờ độ nhạy bén của Erwin.
Dù khác biệt thế nào so với những ngày trước, dù chúng ta đang di chuyển nhanh như hiện tại, thì điều này cũng không thể là trùng hợp ngẫu nhiên được. Lúc đó cô ấy thậm chí còn chưa hấp thụ Tinh chất nữa mà?
"Thử đi đường vòng theo hướng ngược lại xem."
"Đúng!"
Theo chỉ dẫn của tôi, Erwin quay lại.
Và khoảnh khắc đó…
Hwoooooosh!
Một mũi tên bắn ra từ hướng cô ấy vừa quay người đến.
Ngay khi cảm nhận được, tôi nắm lấy cổ Erwin và kéo cô ấy lại.
"Khkh!"
Erwin rên vì tôi siết cổ cô ấy, nhưng bị bóp cổ một lúc vẫn hơn là bị xuyên thủng cổ họng.
Rầm!
Ngay khi tôi ôm Erwin và dùng khiên che thân trên, một mũi tên bay tới, đập mạnh vào khiên rồi bật ra.
Ngay cả một mũi tên cũng có phản lực rất lớn. Đây không phải mũi tên của Goblin cung thủ. Liệu có phải tên khốn cầm nỏ mà chúng ta gặp lúc nãy không?
"Em… em tránh được mũi tên đó."
Erwin thốt ra vài từ. Xin lỗi nhưng hiện tại tôi không có thời gian để nghe.
"Có phải chúng ta bị mai phục rồi không…"
"Cứ chạy đi."
Chúng tôi lại bắt đầu chạy theo đường chéo, với Erwin dẫn đầu.
"Mister, anh không cần phải kéo em như vậy đâu, ngay cả khi có thêm một mũi tên nữa."
"Im lặng đi. Tôi đang suy nghĩ."
Giọng Erwin nhỏ dần khi cô cắn chặt môi.
Tôi tiếp tục suy nghĩ trong khi chạy, vẫn cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Tôi không biết họ làm thế nào, nhưng họ đã dụ được bọn Goblin ra. Và giờ họ đã mai phục ở hướng ngược lại, định nuốt chửng chúng ta.
Nếu cứ chạy như thế này, liệu tôi có đến được cổng dịch chuyển an toàn không?
Không đời nào.
Xem xét các khả năng, tôi đánh giá cơ hội thành công là cực kỳ thấp. Chúng có một tên dùng nỏ núp ở phía trước.
Bọn Goblin vẫn đang đuổi theo chúng ta từ phía sau. Chúng ta phải may mắn lắm mới đến được đó còn sống. Ồ, và tôi không phải là người có vận may tốt như vậy.
"Tôi sẽ phải chiến đấu."
Đã đến lúc dừng lại hít thở đôi chút. Trong thời gian đó, tôi đi đến kết luận.
"Erwin, hãy dùng kỹ năng của cô."
"Kỹ năng?"
"Ý tôi là, hãy dùng sức mạnh của Tinh chất."
Các Tinh chất do quái vật đánh rơi cung cấp cho người dùng một phần sức mạnh của chúng. Ví dụ:
[Goblin cung thủ]
Nhanh nhẹn +2
Linh hoạt +4
Thị lực +6
Khứu giác +2
Nhạy cảm +2 (khả năng nhận ra sự bất thường thông qua các giác quan)
Can thiệp nhận thức +6 (về cơ bản đây là chỉ số debuff, một số Tinh chất sẽ làm thay đổi nhận thức người dùng trong vô hình)
Chính xác +8 (ảnh hưởng đến tỉ lệ tấn công trúng điểm yếu)
Kháng độc +4
Ám ảnh (obsession) +7 (cũng là chỉ số debuff, khiến người dùng trở nên cố chấp với suy nghĩ của mình)
(P) (bị động) Mũi tên gây thêm sát thương độc khi dùng vũ khí dạng cung.
(A) (chủ động) Cho khả năng ẩn thân.
Đây là thông tin hiển thị trong trò chơi.
Tăng chỉ số và cung cấp một khả năng bị động và một khả năng chủ động.
Thông tin này vẫn đúng trong thế giới này.
Cho đến nay, thế giới này đã có một số điểm khác biệt so với trong trò chơi, ví dụ như Evil Spirits, điểm khởi đầu, vân vân… Nhưng ít nhất, ở những khía cạnh đó, thế giới này vẫn nhất quán với trò chơi.
"Nhưng mà, em không biết cách dùng nó."
Tôi mỉm cười nhìn Erwin, cô đang vẻ mặt bối rối trước yêu cầu đột ngột và vô lý ấy.
"Không sao đâu."
"Không sao gì chứ?"
"Ý tôi là cô đã tàng hình rồi."
Khi Erwin tiếp tục chạy, cơ thể cô mờ dần. Tuy nhiên, hiệu ứng này còn yếu, cô vẫn có thể nhìn thấy được ngay cả từ xa.
"Dừng lại."
Khi cô ấy dừng lại, hiệu ứng tàng hình mạnh hơn. Đây là lý do tại sao trong trò chơi, các nhân vật tàng hình thường di chuyển chậm. Thời gian trôi qua, khi cô ấy đứng yên, hiệu ứng đạt đến tối đa và cô ấy gần như trong suốt.
Mặc dù có những điểm bất thường so với cảnh vật xung quanh, nhưng người ta khó nhận ra trừ khi nhìn gần. Trong khu rừng tối tăm này, điều đó càng khó hơn.
"Ồ!"
Erwin thốt lên ngạc nhiên khi nhìn lại cơ thể mình. Cô ấy ngạc nhiên, và tôi cũng vậy. Dù tôi nghĩ lý do của mình hơi khác cô ấy.
Có vẻ như không cần từ ngữ kích hoạt hay bất cứ thứ gì tương tự, đây là cơ chế kích hoạt kỹ năng theo ý muốn của người dùng. Dù sao, chúng ta hãy nghiên cứu kỹ hơn về vấn đề này sau.
"Erwin, cầm lấy."
"Sao cơ?"
Tôi đưa ba lô cho Erwin và đưa ra chỉ dẫn nhanh chóng.
"Nấp ở đây, và khi tôi ra hiệu, hãy bắn tên bằng nỏ trước. Không được hành động trước đó. Hiểu chưa?"
"Ý anh là gì?"
"Không có thời gian đâu. Tôi biết cô hiểu mà."
Tôi nhanh chóng nói xong và lập tức chạy đi.
"Khoan đã, tín hiệu! Tín hiệu gì thế!"
Một tiếng hét nhỏ vang lên phía sau, nhưng lúc này quay lại là quá nguy hiểm.
Step.
Tôi dừng lại sau khi di chuyển khoảng 30m. Lúc đầu, tôi thậm chí còn không muốn đi xa thế. Nếu tôi giẫm phải bẫy khi chạy như vậy thì sẽ gặp rắc rối lớn.
"Gruck gruck!"
Khi tôi quay lại, tôi nghe thấy tiếng bọn Goblin đang tiến đến từ phía trước bên trái.
Còn lũ khốn đó, tôi vẫn không biết chúng ở đâu. Chúng chưa hề xuất hiện kể từ khi bắn mũi tên vào chúng tôi.
Nhưng tôi không lo lắng quá nhiều. Bởi vì dễ thấy chúng đang cố làm gì. Chúng hẳn đã cố ý dụ lũ Goblin về phía chúng ta.
Trở lại hiện tại, tôi thấy đám Goblin đang tiến đến gần.
"Đồ khốn nạn!!"
Có hai kiếm sĩ trong số mười Goblin.
May mà không có cung thủ nào…
Twang! (Tiếng mũi tên đập vào khiên chắn)
Ngươi đây rồi!
Ngay khi tôi chạy về phía lũ Goblin thì một mũi tên bắn trúng khiên tôi - con cung thủ đã xuất hiện. Giờ tôi không thể chạy nhảy thoải mái như trước nữa, bởi vì không chỉ có cung thủ Goblin mà một tên nỏ thủ người cũng đang để mắt tới tôi.
Twang!
Khoảng 10 giây sau, một mũi tên khác bay tới.
Lần này vẫn là cung thủ Goblin.
Twang!
Sau khi chặn mũi tên bằng khiên, tôi đập vỡ đầu một kiếm sĩ Goblin đang cầm loan đao.
Đổi lại, tôi bị đâm một nhát vào chân bởi con dao khắc của một Goblin khác.
Twang!
Không còn cách nào khác. Tôi phải chấp nhận rủi ro này. Dù sao, khi số lượng Goblin giảm, bọn chuột nhắt kia sẽ mất kiên nhẫn và xuất hiện.
Thwack! Thwack! Thwack!
Trong khi nghiền nát bọn Goblin một cách tàn bạo nhờ thể chất cường tráng của Barbarian, tôi dần bị thương thêm.
Cẳng tay, đùi, hông, vân vân…
Nếu chỉ xét riêng lẻ, chúng không phải là những vết thương nghiêm trọng, nhưng sẽ khác khi tất cả cùng xảy ra.
Thwack!
Chất độc bắt đầu ảnh hưởng đến tôi, tôi cảm thấy ngứa ran lan ra từ vết thương. Nhưng việc mạo hiểm này giúp tôi giết được 7 con Goblin.
Hwooooooosh!
Những mũi tên bay đến. Hai cái cùng một lúc.
Hwooooooosh!
Chúng đến từ hai hướng khác nhau.
Một cái thuộc về cung thủ Goblin, cái còn lại là của tên nỏ thủ. Thật khó để chặn cả hai nên tôi chọn bảo vệ hông khỏi mũi tên của tên nỏ thủ bằng khiên.
Bang!
Âm thanh của mũi tên khác với âm thanh mũi tên do Goblin bắn ra. Đây có phải là sức mạnh của một cây nỏ không? Trong khi tôi đang nghĩ vậy…
Hwooooooosh!
Một mũi tên Goblin xuyên qua khuỷu tay trái tôi.
"Chết tiệt."
Đau quá! Nó có đâm vào xương không? Không chỉ đau mà ta còn không thể cử động cánh tay bị thương nữa. Chết tiệt, ta đã cố gắng chặn mũi tên đó bằng miếng bảo vệ vai, nhưng việc đó khó hơn ta nghĩ.
Phịch!
Ta vứt bỏ chiếc búa trên tay phải mà không hề do dự. Ta đổi khiên từ tay trái bị liệt sang tay phải. Nếu ta phải lựa chọn giữa búa và khiên, khiên luôn tốt hơn. Trong tình hình hiện tại, điều đó thậm chí còn đúng hơn nữa.
Puff! Puff! Thud!
Với chiếc khiên trong tay, ta xử lý ba tên Goblin cuối cùng và dọn dẹp xung quanh trong giây lát. Có vẻ như tên Goblin bắn cung cũng đã bỏ chạy, và những mũi tên đã dừng lại. Ta đánh đổi một cánh tay để thắng vòng thứ nhất, liệu ta có thể thắng tiếp vòng thứ hai không?
Ta hét lên:
"Ra đây! Đồ khốn nạn!"
Ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này với một con người chứ không phải với một Goblin. Nhưng thực sự thì hai thứ này có gì khác nhau không?
Hwiiiiiiiiiish!
Không ai ra ngoài khi ta gọi, nhưng đạn vẫn tiếp tục được bắn từ xa. Đó là tên nỏ thủ. Như mong đợi, ta không gặp vấn đề gì khi chặn.
Nhưng…
Bùm!
Mẹ kiếp, cái gì thế này?
Với mỗi cú bắn trực diện, mũi tên nỏ sẽ xuyên thủng tấm sắt và để lộ đầu mũi tên ở phía bên kia. Một sai lầm thôi, liệu bàn tay này cũng sẽ tiêu đời sao? Khi ta dùng khiên che phần thân trên và nhìn xuống khu rừng, một giọng nói vang lên ngay sau đó.
"Barbarian."
Tổng cộng có ba người xuất hiện. Một người tóc đỏ, có lẽ là thủ lĩnh. Một samurai, với thanh kiếm một lưỡi giống như thanh katana của Nhật Bản. Và một tên cao gầy có kiếm và khiên. Nỏ thủ vẫn đang ẩn núp.
"Vậy đó đúng là các ngươi rồi."
"Đúng, chính là bọn ta."
Các ngươi đã dụ được bọn Goblin bằng cách nào? Ta không hỏi bất kỳ câu hỏi nào như thế. Bởi vì điều đó chỉ làm ta trông yếu thế mà thôi.
"Vậy thì lên thôi, tới lượt các ngươi rồi."
"Có phải vì ngươi là người man rợ không? Ngươi vẫn tràn đầy năng lượng ngay cả khi một mình đối phó với nhiều Goblin như vậy. Con điếm Fairy đó đâu rồi?"
Hắn ta nói nhiều lắm, nhưng dù sao thì đây cũng là mục đích của ta.
"Tôi nghĩ là anh cũng đã đưa ba lô cho cô ấy rồi. Tốt hơn là nên nói thẳng nếu anh muốn chúng tôi nhẹ tay với anh hơn."
Vừa nghe những lời này, ta không nhịn được cười. Nếu ngươi nói cho ta biết, ta sẽ tha cho ngươi. Ngươi coi ta là loại người ngu xuẩn nào thế?
"Đồ điên."
Tên thủ lĩnh cau mày trước tiếng cười mỉa mai của ta. Gương mặt hắn ta trông có vẻ bất đắc dĩ. Có vẻ như ta trông ngoan cố y hệt một người Barbarian cùng đường.
"Sẽ có đủ thời gian để khảo vấn sau khi chúng ta tóm lấy hắn."
Tên thủ lĩnh liếc mắt nhìn các đồng nghiệp, và tất cả cùng nhau từ từ thu hẹp khoảng cách với ta.
Tóm lấy.
Thật là một từ phù hợp, chỉ giết ta thôi thì chúng sẽ không được lợi nhiều đâu, điều đó hiển nhiên. Phải thu được nhiều ích lợi thì họ mới quyết định tấn công bất ngờ.
Những viên đá ma thuật chúng ta đã thu thập trong 7 ngày. Những trang bị chúng ta đang mặc. Vẻ đẹp của Erwin. Để xoa dịu ngọn lửa ghen tị đang cháy bỏng của họ, khi họ phải chứng kiến chúng ta có được may mắn ngay trước mũi họ.
Ta lại phải cảm thán điều đó một lần nữa.
"Mọi người đừng lo lắng, hãy nghĩ rằng đây giống như việc săn một con quái vật lớn vậy."
Nghiêm túc mà nói, có quá nhiều kẻ ngốc trên thế giới này chỉ theo đuổi lợi ích tối đa.
Well, ta đoán điều tương tự cũng có thể xảy ra với ta trong tương lai.
Sssk…
Ta từ từ giơ tay lên, cánh tay trái mà bàn tay đã không thể cử động bình thường kể từ khi mũi tên có chất độc tê liệt cắm vào khuỷu tay, giơ cao lên đỉnh đầu. Và…
"Ngươi đang làm gì thế?"
Ta giơ cao ngón giữa.
Hwiiiiiiiiiiiiiish! (tiếng mũi tên)
Để bất kỳ ai đã sống trên thế giới này đều có thể thấy đây là một dấu hiệu độc đáo.
Thunk!
Ngay sau đó, một âm thanh yếu ớt mũi tên găm vào da thịt vang vọng khắp khu rừng.