Chương 5
Những câu nói và hình ảnh vượt giới hạn ào ạt ùa vào đầu tôi, khiến nhịp tim tăng vọt, não bộ như bị đoản mạch.
Tôi tức giận tóm lấy một chiếc gối, rồi dùng gối bịt chặt điện thoại vẫn đang trong cuộc gọi, như thể muốn bóp nghẹt đối phương qua mạng Internet bằng chiếc gối vậy.
Một lúc sau, điện thoại dưới gối mới hoàn toàn im lặng.
Tôi thở hổn hển ngã ngồi xuống giường, đầu óc rối như canh hẹ.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi chạm vào khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng của mình, rồi vội vàng giật mạnh chiếc gối ra.
Cuộc gọi đã kết thúc, điện thoại nằm im lìm như không hề có tội lỗi gì.
Tôi nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại lên, không chần chừ thêm nữa, chạy thẳng sang nhà Giang Du Bạch, bắt đầu nhấn chuông cửa không ngừng nghỉ.
Nhưng tôi đợi rất lâu mà không thấy ai trả lời từ bên trong.
Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Mới chỉ hai tiếng trước, chẳng lẽ Giang Du Bạch đã ra ngoài rồi sao?
Tôi rút điện thoại ra, mở khung chat trống trơn của Giang Du Bạch:
Học hành ai mà không điên : "Hàng xóm, anh không có nhà à?"
【Bạn chạm nhẹ vào Giang Du Bạch】
Học hành ai mà không điên : "Gấp gấp gấp!"
Đối phương nhanh chóng trả lời.
Giang Du Bạch : "Ừ. Có việc phải về trường một chuyến."
Giang Du Bạch : "Xử lý chuyện chuyển đổi tín chỉ trao đổi."
Giang Du Bạch : "Có việc gì sao?"
Tôi cắn nhẹ môi dưới.
Việc này nghe có vẻ quan trọng, nếu bây giờ tôi nhờ anh ấy giúp tìm IP, liệu có làm phiền đến anh quá không?
Chưa kịp tôi trả lời, điện thoại lại rung lên.
Giang Du Bạch : "Hôm nay chắc tôi không rảnh."
Giang Du Bạch : "Ngày mai thứ Bảy, tôi sẽ ở nhà."
Học hành ai mà không điên : "Được! Vậy quyết định rồi, mai lúc 8 giờ sáng em qua tìm anh nhé, được không?"
Đối phương gửi lại một chữ "ừ" lạnh nhạt, rồi không còn tin nhắn nào nữa.
Tôi chọn một biểu tượng động chú mèo cúi chào cảm ơn.gif và gửi qua, sau đó ôm chặt điện thoại vào ngực, thở phào một hơi dài.
Suốt đêm trằn trọc khó ngủ.
Cuối cùng cũng đợi đến sáng, đúng 8 giờ tôi nhấn chuông cửa nhà hàng xóm.
Lần này, Giang Du Bạch mở cửa rất nhanh.
Anh gật đầu với tôi: "Vào trong nói chuyện."
Sau vài câu xã giao đơn giản, tôi vội vàng rút điện thoại ra: "Tin tốt đây, đã thêm được tài khoản của tên biến thái rồi!"
Nhớ lại những gì tôi từng nói với Giang Du Bạch, tôi vội giải thích: "Bạn tôi vừa thêm được tối qua, cô ấy lập tức nhờ tôi giúp đỡ."
Tôi lướt điện thoại đến giao diện trò chuyện với tên biến thái, rồi đưa cho Giang Du Bạch.
Giang Du Bạch không hỏi nhiều, trực tiếp nhận lấy điện thoại từ tay tôi.
Lúc này tôi mới để ý thấy anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen trắng in hình chú chó con, tóc cũng hơi rối, những lọn tóc mềm mại rơi xuống trán.
Trước đây, dù gặp mặt hay trò chuyện, Giang Du Bạch luôn toát lên vẻ lạnh lùng. Còn bây giờ, vì những chi tiết xuề xòa này, tôi lại cảm thấy anh trở nên gần gũi hơn nhiều.
Giang Du Bạch kết nối điện thoại với laptop, thuần thục mở một cửa sổ lệnh màu đen, rồi bắt đầu nhập mã lệnh với tốc độ chóng mặt.
Nhìn dòng mã liên tục chạy trên màn hình khiến tôi hoa mắt, tôi bèn mơ màng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Ban đầu tôi nhìn đôi bàn tay thon dài của anh đang gõ liên tục trên bàn phím, rồi không kiềm được ngẩng lên quan sát ngũ quan hoàn hảo của anh.
Phải thừa nhận rằng, Giang Du Bạch quả thực đẹp trai xuất sắc.
Cái sống mũi cao và thẳng, trông như có thể chơi cầu trượt vậy.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, âm thanh gõ bàn phím khựng lại trong chốc lát.
Giây tiếp theo, ánh mắt Giang Du Bạch khẽ động, đôi mắt đào hoa sâu thẳm đột nhiên chạm vào ánh mắt tôi —
Tôi "xoạch" một tiếng đứng bật dậy: "À... anh bận lâu như vậy chắc khát rồi nhỉ? Để em đi rót nước cho anh!"
Nói xong, tôi cuống quýt chạy ra phòng khách rót nước, giữa đường suýt làm đổ một chiếc ghế.