Chưởng quỹ nhìn thanh trường kiếm đỏ rực trên bàn, không khỏi cười khổ nói: “Cô gia à cô gia, ngài thật sự là làm khó tại hạ rồi!”
Phong Thiệu nghe vậy, không khỏi tò mò hỏi: “Sao lại nói vậy? Bất quá chỉ là một thanh kiếm thôi mà, cho dù là Linh Lung Các hay Vân Gian Các, xử lý cũng không khó khăn gì chứ?”
“Thần binh lợi khí bình thường, xử lý đương nhiên là dễ dàng. Nhưng đây chính là Huyết Luyện Kiếm, là bảo kiếm của Huyết Dực - một trong Ma Môn Tứ Sát năm xưa. Thanh kiếm này sát khí cực kì nặng, nếu nắm giữ trong thời gian dài, thần trí rất dễ bị khống chế, là một thanh ma kiếm chính hiệu. Tuy Đại Lão Bản nhà ta có sở thích sưu tầm thần binh lợi khí, nhưng loại ma kiếm này thì không thể xem là vật sưu tầm được, mà chỉ có thể tìm một nơi trấn áp mà thôi.” Chưởng quỹ cười khổ giải thích.
Phong Thiệu cực kì thất vọng: “Nói như vậy, cả Linh Lung Các và Vân Gian Các đều sẽ không thu mua Huyết Luyện Kiếm này sao?”
Chưởng quỹ do dự một chút rồi nói: “Cô gia, thứ cho tại hạ nói thẳng. Huyết Luyện Kiếm này chính là củ khoai nóng, giữ trong tay không được, mà tùy tiện tìm một nơi vứt bỏ cũng không xong. Cho nên thanh kiếm này… e rằng tại hạ phải xin chỉ thị của Đại Lão Bản, đợi ngài ấy có quyết định rồi mới dám quyết định.”
Phong Thiệu biết, Đại Lão Bản mà chưởng quỹ nói đến chính là Các Chủ Vân Gian Các - Lâm Phượng Thiên. Phong Thiệu gật đầu nói: “Vậy thì làm phiền chưởng quỹ rồi. Còn những thứ mua hôm nay, tạm thời cứ ghi nợ trước đã. Nếu Vân Gian Các đồng ý thu mua thanh kiếm này, vậy thì dùng thanh kiếm này để trừ nợ. Nếu không được, vậy thì đợi ta đến lần sau rồi thanh toán hết một lần, ngươi thấy thế nào?”
Chưởng quỹ cười nói: “Vậy thì cứ theo lời cô gia nói vậy!”
Phong Thiệu cất đồ đã mua vào trong nhẫn trữ vật, sau đó cáo từ rời đi.
Ra khỏi Linh Lung Các, Phong Thiệu liền bước vào tửu lâu bên cạnh. Đứa trẻ kia vẫn chưa đến, có lẽ là vì việc gì đó nên đến muộn, nhưng cũng có khả năng là sẽ không đến. Phong Thiệu quyết định ở đây đợi nó hai canh giờ, nếu vẫn không thấy thì thôi vậy.
Phong Thiệu gọi một bình rượu và một đĩa thức ăn, tìm một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai rồi ngồi xuống. Hắn vừa đợi đứa trẻ, vừa suy tính về chuyến đi đến Tất Phương Nguyên vào mấy ngày tới.
Tất Phương Nguyên được liệt vào Thập Đại Cấm Địa, tất nhiên là không phải nơi tầm thường. Người thường đừng nói là đi vào, mà chỉ cần đến gần thôi cũng có thể bị thiêu thành tro bụi. Thế mà Phong Thiệu lại muốn dẫn sư đệ sư muội tiến sâu vào Tất Phương Nguyên, còn phải đào bới dưới gốc Tất Phương Mộc để tìm ra nguồn gốc của Tất Phương Chi Diễm. Trong quá trình này liệu có xảy ra chuyện gì bất trắc hay không, Phong Thiệu cũng không dám chắc, cho nên phải mang theo ít nhiều các loại trang bị, đề phòng bất trắc.
Chuyến đi Tất Phương Nguyên không thể lơ là, nếu không rất dễ dàng bị tiêu diệt toàn quân.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã một canh giờ.
Mà đứa trẻ kia vẫn chưa đến.
Phong Thiệu nhìn con đường bên ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài. Xem ra lần này mình đã nhìn lầm người rồi.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên đường náo loạn hẳn lên. Người đi đường túm năm tụm ba lại với nhau, chỉ vào cùng một chỗ nghị luận sôi nổi. Vị trí đó vừa vặn nằm trong góc khuất của Phong Thiệu, cho nên hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Phong Thiệu lại dâng lên một cỗ bất an. Là người tu đạo, con đường tu hành chú trọng thiên nhân hợp nhất, cho nên rất nhiều khi, cảm giác bất an trong lòng không phải là tự nhiên sinh ra, mà là thực sự sắp có chuyện xảy ra. Thế là Phong Thiệu không chút do dự, lập tức đi xuống lầu, chạy thẳng về phía mà mọi người đang chỉ trỏ.
Chưa kịp đến nơi, hắn đã nhìn thấy từ xa một bóng dáng nhỏ bé đang cố gắng bò trên mặt đất, mà phía sau nó là một vệt đỏ. Vệt đỏ kéo dài đến mấy chục mét, không biết bóng dáng nhỏ bé kia đã chảy bao nhiêu máu.
Thế nhưng bóng dáng nhỏ bé đó lại như thể có chấp niệm trong lòng, cho dù tốc độ còn chậm hơn cả rùa bò, cho dù mỗi một tấc di chuyển đều phải dùng hết sức lực toàn thân, nhưng động tác của nó chưa từng ngừng lại.
Phong Thiệu lập tức nhận ra, bóng dáng này chính là đứa trẻ kia!
Hắn không chút do dự, lập tức như một cơn gió lao đến bên cạnh đứa trẻ, cũng chẳng quản bụi đất trên người nó, lập tức ôm nó lên, sau đó lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng nó.
Đứa trẻ vốn đã mơ màng, cả đoạn đường bò đó chỉ dựa vào chấp niệm mà thôi. Khi Phong Thiệu ôm nó lên, nó mới hơi tỉnh táo lại. Sau khi nhìn rõ người đang ôm mình, nó lập tức mếu máo, “Oa” một tiếng khóc òa lên.
“Xin lỗi ân nhân, ta… Ta vốn định đến sớm một chút… Xin lỗi, ta không cố ý thất hứa đâu…” Đứa trẻ vừa khóc vừa giải thích với Phong Thiệu.
Phong Thiệu mặt lạnh như nước, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Không sao, ta đã nhìn thấy rồi. Ngươi rất tốt, cho dù bị thương nặng như vậy nhưng vẫn đến thực hiện ước hẹn, là một đứa trẻ ngoan!"
Sau khi cho đứa trẻ uống đan dược, Phong Thiệu lập tức kiểm tra cơ thể cho nó. Không kiểm tra thì thôi, vừa kiểm tra xong, Phong Thiệu lập tức không nhịn được tức giận.
Trên người đứa trẻ có rất nhiều vết thương do bị đánh đập, rõ ràng là đã từng bị người ta đánh đập. Trên người có ba chỗ bị gãy xương, trong đó có hai xương sườn và một xương ống chân. Trên trán, lưng và bụng đều có một vết thương khá lớn, trong đó vết thương ở bụng là nghiêm trọng nhất. Nếu không cầm máu kịp thời, e rằng đứa trẻ này sẽ không sống nổi.
Ngoài ra, còn có một phát hiện khiến Phong Thiệu vô cùng bất ngờ.
Đứa trẻ này, thế mà lại là con gái!
Bởi vì đứa trẻ này còn quá nhỏ, cộng thêm việc bị suy dinh dưỡng, cho nên cơ thể vẫn chưa phát triển, lúc trước mới khiến Phong Thiệu nhầm tưởng là con trai.
Hắn ôm tiểu nữ hài, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xông thẳng vào Linh Lung Các. Chưởng quỹ thấy Phong Thiệu quay lại, không khỏi kinh ngạc. Sau khi nhìn rõ đứa trẻ trong lòng hắn, chưởng quỹ lập tức hiểu ra, dặn dò tiểu nhị: “Nhanh! Nhanh đi mời đại phu đến đây!”