Rất lâu sau, Phong Thiệu mới dần dần phát hiện ra, loại tử khí này, kỳ thực chính là khí vận.
Khí vận tiêu hao quá nhiều, tự nhiên sẽ sản sinh ảnh hưởng bất lợi. Bởi vậy Phong Thiệu sau khi biết được chuyện này, liền cố ý giảm bớt tần suất sử dụng Thiên Hoa Ngọc Giản, cho dù sử dụng cũng tận lực không tiêu hao quá nhiều khí vận. Dưới sự tính toán chi li của hắn, dựa vào Thiên Hoa Ngọc Giản và khí vận của bản thân, Phong Thiệu dần dần tìm được rất nhiều thiên đại tài vật cho tông môn, mà Thái Vi Tông cũng bởi vậy mà dần dần lớn mạnh.
Vào sáng nay, sau khi Phong Thiệu tiêu hao một chút khí vận, ngoài ý muốn phát hiện ra hỏa nguyên mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, đã có manh mối.
Thái Vi Tông dù sao cũng suy tàn đã lâu, một số cơ sở vốn nên có của tông môn đã hoang phế nhiều năm. Trong đó hai cơ sở trọng yếu nhất, chính là Luyện Đan Các và Chú Tạo phường. Mà muốn xây dựng lại hai đại cơ sở này, nhất định phải có hỏa nguyên. Chỉ là loại hỏa nguyên này tuyệt đối không thể là hỏa bình thường, tối thiểu nhất định phải là Tam Vị Chân Hỏa. Ngoài ra, Nam Hoang Dị Hỏa, Bát Hung Huyền Hỏa, Thái Dương Chân Diễm, Tất Phương Chi Diễm, Lục Dương Linh Hỏa cũng đều là lựa chọn không tồi. Nếu như có thể có được Cửu Thiên Ly Hỏa, vậy thì càng tốt.
Nhưng đáng tiếc chính là, Phong Thiệu đã tìm kiếm ròng rã hai mươi năm, cũng không tìm được dù chỉ là Tam Vị Chân Hỏa ở cấp bậc thấp nhất.
Ban đầu Phong Thiệu đã tính toán đợi sau khi Kết Đan sẽ đến biển lớn phía cực đông tìm kiếm thần điểu Thái Dương Ô trong truyền thuyết để có được Thái Dương Chân Diễm, lại không ngờ rằng hôm nay bỗng nhiên có tin tức về Tất Phương Chi Diễm.
Vì muốn có được Tất Phương Chi Diễm, Phong Thiệu lập tức đến Tàng Kinh Các, tra xét tư liệu liên quan đến “Tất Phương nguyên”, một trong “Thập Đại Cấm Địa” của Đông Châu.
Tất Phương, là một loại hỏa diễm linh thú trong truyền thuyết. Hình dạng giống hạc, một chân, lông xanh, văn đỏ, mỏ trắng, tương truyền là thần điểu kéo xe cho Hiên Viên Đại Đế. Nơi nào nó đi qua, đều sẽ sinh ra vô căn chi hỏa. Mà nguyên nhân Tất Phương nguyên có được cái tên này, là vì từng có Tất Phương vẫn lạc ở chỗ này.
Bây giờ, trên thế giới này sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tất Phương nữa, nhưng Tất Phương Chi Diễm lại vẫn đang hừng hực thiêu đốt trên Tất Phương nguyên. Thế nhưng trăm dặm xung quanh Tất Phương nguyên, chỗ nào cũng là biển lửa, nhưng không phải tất cả hỏa diễm đều là Tất Phương Chi Diễm. Nếu như không tìm được nguồn gốc của Tất Phương Chi Diễm, cho dù có thu hết tất cả hỏa diễm của toàn bộ Tất Phương nguyên cũng không có tác dụng gì.
Mà lần này, Phong Thiệu khó khăn lắm mới có được dấu vết của Tất Phương Chi Diễm, sao có thể bỏ qua?
Chỉ là sau khi lật xem khắp Tàng Kinh Các, tư liệu về Tất Phương nguyên mà Phong Thiệu tìm được lại ít đến thương cảm, cũng không tìm được văn hiến liên quan đến “Tất Phương Trúc” mà Thiên Hoa Ngọc Giản nhắc tới, khiến Phong Thiệu thất bại, lại càng cảm thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ không ở đây?
Ngay lúc này, tiếng gọi từ bên ngoài đánh gãy sự trầm tư của hắn.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh! Huynh có ở trong Tàng Kinh Các không?”
Hắn nhíu mày, đứng dậy đi ra khỏi Tàng Kinh Các, hướng ra ngoài hô: “Ở bên ngoài Tàng Kinh Các mà hô to gọi nhỏ như vậy, thành thể thống gì? Ta đã sớm nói với các ngươi rồi, làm việc phải bình tĩnh, chớ nên nóng vội, sao các ngươi đều quên rồi? Hơn nữa Tàng Kinh Các là nơi các ngươi có thể hô to gọi nhỏ sao?”
Tuổi tác của Phong Thiệu ở thế giới này tuy rằng đã hơn bốn mươi, nhưng vì tu luyện quanh năm, lúc này nhìn bề ngoài như thanh niên hai mươi tuổi, hoạt thoát là một vị công tử tuấn tú.
Lúc này đứng trước mặt Phong Thiệu, là hai tên đệ tử một cao một thấp. Bọn họ chạy một mạch đến đây, chân thiếu điều muốn gãy đến nơi, lúc này nhìn thấy Phong Thiệu, thiếu chút nữa kích động đến mức muốn khóc lên.
Bọn họ cũng mặc kệ Phong Thiệu giáo huấn cái gì, chỉ là một mực hô lên: “Đại sư huynh, giờ lành của Sách Phong Đại Điển sắp đến rồi, huynh mau chóng đi thôi! Sư phụ bảo chúng ta đến đây giục huynh!”
“Giờ lành? Không phải nói giờ Tỵ khắc ba sao? Bây giờ giờ này…” Phong Thiệu theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt trời đã sắp đi đến ngay chính giữa bầu trời, nhất thời không khỏi ngẩn người.
Đã đến giờ này rồi?
“Đại sư huynh, thật sự không phải chúng ta muốn hô to gọi nhỏ, mà là sư phụ ở bên kia giục gấp quá. Nếu huynh muốn giáo huấn sư đệ, hay là chờ sau khi Sách Phong Đại Điển kết thúc rồi hãy nói!” Tên đệ tử cao hơn tưởng Phong Thiệu còn muốn tiếp tục giáo huấn bọn họ, vội vàng nói.
Vị đại sư huynh này của bọn họ cái gì cũng tốt, chỉ là có một điểm khiến người ta có chút chịu không nổi, chính là quá thích giáo huấn người khác. Bởi vậy, đông đảo đệ tử trong tông môn sợ hắn còn hơn sợ sư phụ nhà mình, chỉ sợ làm chuyện gì sai lầm để cho vị đại sư huynh này nắm được nhược điểm, đến lúc đó không thể tránh khỏi bị giáo huấn một trận.
Thế nhưng cũng may, vị đại sư huynh này làm người quang minh lỗi lạc, đối với các sư đệ sư muội cũng là chỉ bảo nhiều hơn là giáo huấn. Cho dù là bị mắng, các sư đệ sư muội cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của đại sư huynh đối với bọn họ, bởi vậy đối với vị đại sư huynh này, bọn họ vẫn là tôn kính nhiều hơn là sợ hãi.
Phong Thiệu nhìn mặt trời, do dự một chút rồi nói: “Thế nhưng cổ tịch ta muốn tìm vẫn chưa tìm được…”
“Đại sư huynh của ta ơi! Bây giờ đã là giờ nào rồi? Cổ tịch của huynh nhất định phải tìm vào lúc này sao? Không thể chờ sau khi Sách Phong Đại Điển rồi hãy tìm sao? Đến lúc đó sư đệ giúp huynh tìm!” Tên đệ tử thấp hơn dở khóc dở cười, vội vàng nói.
Phong Thiệu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, vậy làm phiền hai người các ngươi trước tiên thu dọn Tàng Kinh Các một chút, ta đi đến quảng trường trước.”
Nghe vậy, hai tên đệ tử đồng thời vỗ ngực nói: “Đại sư huynh sao phải khách sáo như vậy? Có thể giúp đại sư huynh phân ưu giải nạn, là vinh hạnh của chúng ta khi làm sư đệ!”
“Được rồi được rồi, ta đi trước đây.” Phong Thiệu vừa nói vừa tế ra phi kiếm, ngự kiếm bay lên, phá không mà đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Phong Thiệu, tên đệ tử cao hơn không nhịn được cảm khái: "Thật không hổ là đại sư huynh, nhìn dáng vẻ ngự kiếm phi hành này, quả nhiên giống như trích tiên vậy."
“Đúng vậy đúng vậy!” Tên đệ tử thấp hơn cũng đồng dạng cảm khái không thôi, “Trong Thái Vi Tông chúng ta, cũng chỉ có người như Lục sư tỷ mới xứng với đại sư huynh.”
Lúc này, một giọng nói từ sau lưng bọn họ truyền đến: “Hai người các ngươi, đang lén lút nói gì đó?”