Sư Huynh Nói, Ta Đáng Được Yêu

Chương 1

Chương 1
Khi ta cùng đại ca mới nhận – Cố Cẩm Thành – đang uống rượu ở Bắc Cương.
Ta nhận được một bức thư bồ câu truyền tin.
Lúc đó, lửa trại cháy rực rất nồng nhiệt, một tay ta cầm chén rượu, tay kia mở tờ giấy ra, biểu cảm từ nét cười dần chuyển sang bình thản.
Trên giấy chỉ vỏn vẹn một câu: "Tiêu Dư, ta đã có người trong lòng, trở về hủy hôn với ta."
Không có chữ ký, nhưng người có hôn ước với ta cũng chỉ có một mình Cố Cẩm Tây.
“Nghĩa muội, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ta đưa tờ giấy cho hắn, “Cũng có chút việc, vị phu quân chưa cưới của ta muốn hủy hôn.”
Cố Cẩm Thành nghiêm mặt, “Hôn nhân đại sự, đã gật đầu đồng ý thì sao có thể xem nhẹ như trò đùa... Hả? Chẳng phải đây là chữ viết của tên nhị đệ của ta sao? Cô nương họ Tiêu?”
“Đại ca chẳng phải sớm đã biết tên ta rồi sao?”
“Thực ra nghĩa muội mang khí chất hào sảng của con nhà giang hồ, khiến ta không nghĩ tới chuyện ở kinh thành.” Nói xong, hắn tức giận nói tiếp, “Mấy năm không gặp, tên Cố Cẩm Tây kia càng ngày càng hỗn láo.”
Ta xé một miếng thịt cừu, bỏ vào miệng nhai, vị tươi ngon vô cùng, nghe vậy cười nói, “Có câu này, tiểu muội coi như không uổng công gọi một tiếng đại ca. Chỉ là trước đó đã hẹn với đại ca về việc đua ngựa, e rằng sẽ phải trì hoãn. Ta phải trở về hủy hôn với hắn, nếu không cũng không biết hắn sẽ làm loạn như thế nào.”
Cố Cẩm Thành do dự nói, “Nghĩa muội có thật lòng muốn hủy hôn với hắn không? Nếu không muốn, ta sẽ ép hắn cùng ngươi bái đường thành thân.”
“Không cần, kẻ bỏ ta đi, không thể giữ lại.”
“Thôi được, ta sẽ cùng ngươi trở về. Để ta đánh hắn một trận giúp ngươi hả giận.”
“Vậy thì phải đa tạ đại ca rồi.”
...
Để an lòng Cố Cẩm Tây, ta viết lên tờ giấy một chữ: "Được", rồi thả bồ câu bay về theo đường cũ.
Dù phải ngàn dặm lặn lội, nhưng ta cũng không để bản thân chịu thiệt thòi. Khách điếm ở thoải mái, thức ăn chọn những món ngon địa phương, thậm chí cả việc cưỡi ngựa trên đường cũng rất khoan khoái. Mệt thì nghỉ trong xe ngựa.
Ngay cả Cố Cẩm Thành cũng cảm thấy chưa từng có chuyến hành trình nào vừa thú vị lại vừa thoải mái như thế này.
Khi sắp vào thành, để tránh lời ra tiếng vào, ta đổi xe ngựa, đi trước một bước vào thành. Cố Cẩm Thành chậm hơn ta khoảng một khắc.
Tiểu Đào đi theo ta lo lắng cả năm trời, vừa vào thành liền thở phào nhẹ nhõm, gọi ta, “Tiểu thư, cuối cùng chúng ta đã trở về.”
Ta đang định nói gì đó.
Bỗng có người gọi ta, “Tiêu Dư.”
Ta vén rèm xe lên, nhìn theo hướng giọng nói.
Cố Cẩm Tây bày một chiếc bàn, bên cạnh là một nữ tử, ngồi một trái một phải. Lúc này hắn mặc bộ y phục hoa lệ, lười nhác ngẩng mắt nhìn ta.
“Ngươi xuống đây, chúng ta công khai hủy hôn.”
Ta rời ánh mắt khỏi hắn, nhìn về phía nữ tử bên cạnh. Nữ tử ấy mặc trang phục của nước Nam Chiếu, tay cầm một thanh đoản đao sắc bén, dung mạo sáng láng phóng khoáng, chỉ là ánh mắt hơi mang địch ý khiến ta không thích.
Ánh mắt của Cố Cẩm Tây cũng dừng lại trên người nàng ta, tình cảm sâu đậm trong mắt hắn không hề giả tạo.
Trong lòng ta lạnh lẽo, hóa ra đây chính là người trong lòng hắn.
Hắn từng dùng ánh mắt như thế này nhìn ta.
Nhìn suốt nhiều năm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất