Chương 5
Vương Dạng tức giận trừng mắt nhìn ta một cái, có lẽ cảm thấy để ta chiếm hết hào quang, nên đề nghị mau chóng khai tiệc.
Ta không để tâm, vẫn ngồi cạnh Trạch Anh ăn uống no say, Trưởng Công Chúa liền cho phép các quý nữ tự do giải tán, chơi đến khi vui vẻ thì về nhà.
Triệu Hiểu Nhi và vài người khác muốn đi chèo thuyền, ta và Trạch Anh muốn tìm chỗ yên tĩnh để trò chuyện, nên chúng ta chia tay tại đây.
Đi được nửa đường, Trạch Anh bị Trưởng Công Chúa gọi đi.
Ta tìm được một nơi yên tĩnh, Tiểu Đào lấy từ túi gấm bên mình ra một bình rượu. Gió nhẹ thổi qua mặt, vô cùng thoải mái, ta không khỏi nhắm mắt lại.
Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ.
Ta mở mắt ra, hỏi: “Có phải sư huynh không?”
Trong vườn hôm nay, chỉ có Lục Yến mới có thể tiếp cận ta mà ta không hề hay biết.
Lục Yến bước ra từ phía sau ta, khoác một chiếc áo dài thanh nhã, ánh mắt phong lưu tự tại, nở nụ cười nhạt nhìn ta, “Sư muội.”
Ta không nhịn được cũng bật cười, “Sư huynh, thật lâu không gặp.”
...
Ta và Lục Yến là sư huynh muội cùng môn phái.
Sư phụ chỉ có hai đệ tử, chính là ta và hắn.
Khi còn nhỏ, ta thường xuyên bị bệnh, nhiều lần mạng sống như chỉ mành treo chuông. Cha mẹ ta đã tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng mới tìm được sư phụ, giao ta cho ông chăm sóc.
Sư phụ nhận ta làm đồ đệ, nhưng chỉ có một điều kiện: trước mười tuổi không được về kinh.
Trên núi đã có một sư huynh, chính là con trai của Định An Hầu – Lục Yến.
Lục Yến mồ côi mẹ từ nhỏ, dù Định An Hầu cực kỳ yêu thương đứa con trai này, chăm sóc trăm bề, nhưng Lục Yến vẫn suýt chút nữa rơi vào âm mưu của mẹ kế.
Không còn cách nào khác, Định An Hầu đưa hắn lên núi.
Lúc đó ta năm tuổi, hắn bảy tuổi, chúng ta cùng nhau sống trên núi ba năm.
Sư phụ dạy chúng ta võ công, mưu lược, và cả cầm kỳ thi họa.
Sư huynh học rất giỏi, và học rất dễ dàng.
Chỉ có ta, ngoài việc có chút thiên phú võ học, những môn khác đều học rất vất vả.
Khi sư huynh mười tuổi xuống núi, đã là một người tài kiêm văn võ, còn ta vẫn đang cố gắng học mưu lược.
Từ đó trở đi, phần lớn thời gian sư huynh ở trên núi, chỉ một phần nhỏ thời gian trở về hầu phủ.
Người mẹ kế từng nắm quyền sinh tử của hắn cũng đã bị đuổi khỏi nhà, ta không biết hắn làm thế nào, nhưng hắn đã thực sự làm được.
Sư phụ rất bận rộn, nhiều lúc người dạy ta chính là sư huynh.
Khi ta còn nhỏ, hắn luôn ôm ta vào lòng, dù bản thân cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng luôn dỗ dành ta không khóc nhè.
Hắn đọc nhiều sách, thông thạo cầm kỳ thi họa, cử chỉ nho nhã, lời nói ôn hòa, luôn khiến trái tim bất an của ta lắng dịu lại.
Sư huynh đối với ta rất tốt.
Khi ta đói, sư huynh vào rừng một chuyến, lúc trở về luôn mang theo thú rừng. Khi ta hứng thú, sư huynh sẽ cùng ta ngắm mặt trời mọc trên đỉnh núi. Khi ta nhận được thư của Cố Cẩm Tây và vui vẻ, sư huynh lại vuốt tóc ta, nhẹ nhàng thở dài...
Sau khi xuống núi, ta vẫn dành nửa năm ở trên núi cùng sư phụ và sư huynh, sư huynh cũng luôn đợi ta trên núi.
Lớn hơn một chút, ta mới dẫn Tiểu Đào đi du ngoạn non nước. Lúc đó ta đã nghĩ kỹ, sau khi gả cho Cố Cẩm Tây, ta sẽ không còn tự do như vậy nữa, chi bằng nhân lúc tuổi trẻ, tận hưởng cảnh đẹp non nước này.
Chỉ là ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng Cố Cẩm Tây lại không cần ta nữa.
Nghĩ đến đây, ta đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.