Chương 8
Trong kinh thành, tiệc thưởng hoa nối tiếp nhau, khiến ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Nhưng tiệc của Quý Phi Nương Nương trong cung, ta buộc phải tham dự.
Có lẽ oan gia ngõ hẹp, trên đường vào cung ta lại gặp Cố Cẩm Tây.
Hắn đang nắm tay Cao Già La, tay kia cầm xiên kẹo hồ lô mà trước đây thường dùng để dỗ ta, cúi đầu nói gì đó.
Ta bình thản đi ngang qua, không buồn không vui. Người Cố Cẩm Tây từng chạy khắp kinh thành theo đuổi ta thật sự đã biến mất rồi.
Tiệc thưởng hoa trong cung cũng chẳng khác mấy so với bên ngoài, chỉ có điều có thêm vài loại hoa quý giá.
Quý Phi Nương Nương lộ mặt một lúc rồi trở về tẩm cung.
Nghe đồn rằng Quý Phi Nương Nương mở tiệc này là để định hôn sự cho Lục Yến.
Bà ấy là cô mẫu ruột của Lục Yến, từ trước đến nay luôn được sủng ái.
Lục Yến tài năng xuất chúng, chỉ cần bà ấy nói một câu là có thể chọn bất kỳ cô gái nào.
Không khỏi suy nghĩ, cô gái nào mới xứng đáng với sư huynh của ta?
Đang suy nghĩ miên man, thị nữ bên cạnh Quý Phi Nương Nương đến tìm ta, nói Quý Phi muốn gặp ta.
Ta từ nhỏ đã thường xuyên gặp Quý Phi Nương Nương, nên nghe vậy cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng không ngờ bà ấy gặp ta là vì chuyện hôn sự của Lục Yến.
Ta vô cùng kinh ngạc, Quý Phi Nương Nương nắm tay ta, ôn tồn nói: “Con bé này là do ta nhìn từ nhỏ đến lớn, trong lòng nghĩ gì cứ nói thẳng, ta sẽ không trách con đâu.”
Ta thành thật đáp: “Nương Nương tha tội, thần nữ thực sự chưa từng nghĩ tới chuyện này, trong lòng có chút rối loạn.”
“Con chỉ là bị ta nói đột ngột, chưa kịp chuẩn bị tâm lý, chứ không phải phản cảm với việc ta vừa nói, đúng không?”
Ta gật đầu.
“Con không ghét Yến Nhi, hai người vẫn luôn hòa thuận với nhau, ta nói đúng không?”
Ta lại gật đầu, quả thực ta và Lục Yến luôn hòa hợp.
“Hai người quen biết nhiều năm, con cũng hiểu rõ tính cách của Yến Nhi. Nếu con gả cho hắn, suốt đời hắn sẽ không phụ con. Nhà họ Lục chúng ta cũng không có quy củ nạp thiếp. Từ nhỏ hắn đã rất thích con, con cũng luôn dựa dẫm vào hắn, đây chính là duyên trời tác hợp.”
Ta ngẩn người: “Ý nương nương là từ nhỏ sư huynh đã thích con?”
“Đứa trẻ ngốc nghếch, chẳng lẽ tình cảm của Yến Nhi dành cho con còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Hắn mười tuổi xuống núi, vốn có thể ở nhà chuyên tâm đấu với Vương thị, nhưng vì muốn ở bên con, hắn đã trì hoãn thêm một năm mới đuổi được Vương thị ra khỏi nhà họ Lục. Con thích tên tiểu tử thứ hai nhà họ Cố, nên hắn không hề tỏ tình.”
“Hai người đã đính hôn, hắn đau lòng bỏ đi xa, nghe nói Cố Cẩm Tây muốn hủy hôn với con, hắn liền vội vã quay về. Biết con đi dự tiệc thưởng hoa của Trưởng Công Chúa, sợ con chịu thiệt, thậm chí không kịp uống nước đã vội vàng đến vườn của Trưởng Công Chúa.”
Ta ngơ ngác nói: “Thì ra là như vậy.”
Khó trách huynh trưởng từng nói với ta rằng, sư huynh bề ngoài trông ôn hòa không tranh giành, nhưng thực chất lại lạnh lùng giữ khoảng cách, đối với kẻ thù ra tay tàn nhẫn. Vương thị đến giờ vẫn khiếp đảm mỗi khi nhắc đến Hầu phủ. Chỉ có ta luôn cảm thấy sư huynh là người chân thành nhất.
Lúc này ta không biết nên nói gì.
Quý Phi Nương Nương nghiêm túc nói: “Suốt những năm ở trong cung, ta đã chứng kiến rất nhiều người. Có kẻ mưu cầu danh lợi, có người trọng tình nghĩa, nhưng kẻ vô ơn bạc nghĩa thì đông vô kể. Chỉ có những người chân thành yêu một người là cực kỳ hiếm có. Con không cần vội từ chối, đây cũng là ý của Yến Nhi. Hắn không muốn ép con, nhưng ta hy vọng con sẽ cho hắn một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội. Khi nào con suy nghĩ kỹ rồi, ta sẽ tìm Hoàng Thượng xin chỉ dụ.”
Ta trịnh trọng đáp: “Nương Nương yên tâm.”
Quý Phi Nương Nương nhẹ đẩy ta một cái: “Đi đi, thằng nhóc ngốc đó đang đợi con ở ngoài kia.”
(Hoàn)