Chương 127. Lễ vật lúc chia tay của Trường Thọ
Rời khỏi Tiểu Quỳnh Phong, trên đường vội vàng trở về tham gia thi đấu trong môn, Lý Trường Thọ cố ý rẽ vào Bách Phàm Điện, dâng lên ba trụ "hương cao" cho Giáo Chủ Nhân Giáo.
Ba nén hương hôm nay, dường như phát huy một chút tác dụng...
Lý Trường Thọ trở lại nơi hẻo lánh chỗ dốc thoải, duy trì Phong Ngữ Chú giám sát các nơi. Hắn nghe được những đoạn thảo luận có quan hệ đến mình đã lác đác không còn mấy.
Lão thần tiên trên ngọc đài, đệ tử các nơi trong lòng chảo sông, tất cả ánh mắt đều đặt ở trên vòng đấu tranh đoạt vị trí ba mươi sáu người mạnh nhất...
Lý Trường Thọ nắm chặt chiếc Linh Bảo Bạch Ngọc Sáo, bắt đầu chậm rãi luyện hóa.
Hắn để ý Linh Nga đang ở gần đó chờ đợi đến vòng đấu, phát hiện ra trạng thái của Linh Nga vẫn bình thường, bên cạnh lại có Tửu sư thúc bồi tiếp, Lý Trường Thọ cũng không quản nhiều.
Tửu Ô đã giao ba trăm năm Nguyệt Cung cho Lý Trường Thọ, hơn nữa đều đổi thành bảo tài luyện chế trận cơ.
Có một khoản "tiền của phi nghĩa" nho nhỏ này, kế hoạch tổng hợp đại trận Tiểu Quỳnh Phong có thể sớm hoàn thành...đại khái ba phần ngàn.
Chỉ là, lời hứa hẹn lúc trước của Tửu Ô sư bá "tính ngươi thắng trận kế tiếp" cũng không được thực hiện, sau đó Lý Trường Thọ vẫn phải đi bổ sung một trận đấu pháp.
Cúi đầu nhìn chiếc sáo ngọc trong tay, Lý Trường Thọ cũng không khỏi hơi suy nghĩ, thứ này...
Có thể đổi được bao nhiêu bảo tài?
Nói đùa thôi!
Linh Bảo do Tần Hoàn Tần Thiên Quân ban thưởng, nếu hắn thật sự mang ra bán, đó chính là cố ý nhục nhã Luyện Khí Sĩ Kim Ngao Đảo, đoán chừng là sẽ bị treo lên đập chết.
Đại trận là vì tự vệ, Độc Đan cũng là vì tự vệ, có Linh Bảo hộ thân cũng có thể đề cao năng lực tự bảo vệ mình...
Vả lại, từ sau khi mình phi thăng, trong tay không còn Linh Bảo nào có thể phát huy đầy đủ toàn bộ thực lực của mình.
Chờ luyện chế xong chiếc Bạch Ngọc Sáo này, ở phần cuối cây sáo có thể đính thêm một chút lông linh thú, cũng có thể tạo thành "Tiên Bút", thi triển thần thông Tả Kinh Thành Pháp.
Lý Trường Thọ suy nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Sáo trong tay lập tức rung động hai lần, truyền ra một cỗ ý chí kháng cự yếu ớt.
Trong đáy lòng hắn vội vàng bỏ ngay ý nghĩ kỳ diệu này đi, tiếp tục dụng tâm trấn án linh tính của chiếc Bạch Ngọc Sáo này.
Trước hết phải "thuần phục" tốt nó đã, sau đó mới nghĩ đến chuyện làm "Tiên Bút".
Cái gọi là Linh Bảo là chỉ những bảo vật đã tự thân sinh ra linh tính cơ bản. Nhưng bởi vì sự hạn chế của Thiên Đạo, Linh Bảo Hậu Thiên cũng không thể hóa thành sinh linh, cũng không thể gánh chịu đại đạo, uy lực kém xa Linh Bảo Tiên Thiên.
Linh Bảo Tiên Thiên, sinh linh Tiên Thiên, xuất hiện rất nhiều ở thời Viễn Cổ. Khi đó Thiên Đạo chưa hoàn thiện, Tiên Thiên thụ đạo mà thành bảo vật, sinh linh có thể trực tiếp tiếp xúc đến đại đạo. Sinh linh có thể vô câu vô thúc tu hành mạnh lên, bảo vật cũng có thể lạc ấn uy thế đại đạo.
Niên đại ấy, đi trên đường có thể gặp được Linh Bảo, tùy tiện vào núi có thể thấy động thiên phúc địa.
Nhưng tương tự, đó cũng là một niên đại càng thêm hung hiểm hắc ám.
Các đại lão đều là tỉnh tỉnh mê mê, cũng không có khái niệm liêm sỉ là gì. Chỉ cần trông thấy bảo vật tốt liền nói hữu duyên cùng mình, trông thấy phúc địa ngon liền nói đây là chỗ ở trong số mệnh của mình…
Đối phương không đồng ý, vậy liền đánh một trận, nắm tay người nào lớn thì lẽ phải thuộc về người ấy.
Hiện nay, thế lực kế thừa tập quán từ thời Viễn Cổ sâu sắc nhất, hẳn là Nhị Thánh Tây Phương Giáo. Chỉ một câu "Ta thấy ngươi hữu duyên cùng với Tây Phương Giáo ta ", có thể độ cho người từ không thành có…
Lý Trường Thọ vừa suy nghĩ lan man, vừa tiếp tục luyện hóa Bạch Ngọc Sáo.
Không bao lâu, Linh Nga ủ rũ bay tới từ đằng xa. Nàng thoáng tỏ vẻ mất mát ngồi xuống bên cạnh sư huynh mình, nhẹ nhàng thở dài.
Linh Nga vừa bị bại bởi một đệ tử mầm tiên cảnh giới Quy Đạo cấp một, bị cắt đứt con đường tiến vào hạng ba mươi sáu người mạnh nhất.
"Sư huynh..." Linh Nga ủy khuất nũng nịu kêu.
"Chừa một chút mặt mũi cho đệ tử các Phong khác cũng tốt." Lý Trường Thọ truyền âm nói: "Muội mới tu đạo được bao nhiêu năm? Ở đây muội nhỏ tuổi nhất, đã làm cho không ít sư huynh sư tỷ xấu hổ."
Ngồi cách xa nhau chỉ nửa trượng nhưng lại truyền âm nói chuyện, đây đại khái cũng là đặc sản chỉ có ở Tiểu Quỳnh Phong.
Linh Nga chớp mắt mấy cái, lập tức trở nên linh hoạt: "Sư huynh đang an ủi muội sao?"
"Ước pháp tam
Chương."
"Vâng!" Linh Nga mừng khấp khởi cười cười, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn của mình. Sau đó nàng lắc lư mông khẽ nhích bồ đoàn sang bên cạnh, tới gần chỗ sư huynh một chút xíu...
Thảm cỏ trên mặt đất có lẽ sắp bị trụi lủi…
Lý Trường Thọ bất đắc dĩ truyền âm nói một câu: "Hiện tại đã có bốn ngàn năm mươi lượt."
Linh Nga lập tức dừng mông lại, cặp mắt to tròn kia tràn đầy vẻ đáng yêu, đôi môi cong lên nũng nịu nói: "Sư huynh, huynh thật nhẫn tâm, nhìn đôi tay nhỏ bé này của tiểu sư muội…bắt chép phạt vậy sẽ phế luôn cả hai tay thì sao?"
"Ừ! Nhẫn tâm đấy!"
"Xí! Chép phạt thì chép phạt!"
Linh Nga lập tức ngúng nguẩy quay đầu nhìn về phía khác. Lý Trường Thọ tỉnh bơ cười một tiếng, tiếp tục chờ đợi đến lượt mình lên sàn thi đấu…
Lại một ngày sau, thi đấu trong môn đi tới giai đoạn đặc sắc nhất: tranh đoạt giải nhất. Đây cũng là hồi cuối thi đấu trong môn lần này.
Lực chú ý trên tràng chiến đấu vào giờ phút này đều bị hấp dẫn bởi Hữu Cầm Huyền Nhã, cùng những mầm tiên xếp hạng trước mười. Những tân khách trên ngọc đài cùng với các trưởng lão cũng đều có một chút hăng hái quan sát, xem những đệ tử phía dưới này, có thể xuất hiện 'Cao thủ' trong tương lai hay không.
Hữu Cầm Huyền Nhã dù tư chất xuất chúng, nhưng trên con đường trưởng thành sau này vẫn còn quá nhiều yếu tố không xác định. Nàng có thể đạt đến cảnh giới Thiên Tiên hay không, lúc này không ai dám nói chắc được…
Nhất thời tranh phong không quý giá!
Ngay mai vấn đỉnh mới xưng hùng!
Ngay từ giai đoạn đầu tranh đoạt xếp hạng, tu vi "cảnh giới Quy Đạo cấp một" của Lý Trường Thọ có vẻ không đủ sức. Hắn dựa vào thổ độn, "dốc hết tất cả vốn liếng" thắng được ba trận, nhưng trận thứ tư lại gặp phải Hữu Cầm Huyền Nhã.
Lý Trường Thọ cũng không để cơ hội cho bất luận kẻ nào, mong chờ hí hửng được chứng kiến một trận thư hùng giữa Thủ tịch đệ tử và Tiểu Quỳnh Phong Lang Nha Bổng.
Ngọc giản của hắn vừa rung lên báo hiệu gặp Hữu Cầm Huyền Nhã...
"Ta nhận thua!"
Trên sân, Hữu Cầm Huyền Nhã nghe Trường Thọ sư huynh nhận thua liền run lên, sau đó quăng tới một ánh mắt áy náy.
Lý Trường Thọ: "..."
Nàng áy náy là vì cái gì? Thôi, mạch não của Hữu Độc sư muội hắn tóm lại là không thể hiểu rõ.
Thế là Lý Trường Thọ dừng bước ở hạng thứ mười tám, không sai biệt lắm so với quy hoạch thứ tự hắn định ra trước đây.
Hai đệ tử Tiểu Quỳnh Phong, một người thứ mười tám, một người ba mươi chín. Sau đó Tề Nguyên lão đạo đoán chừng là muốn khiến cho mấy vị cố sư tổ Tiểu Quỳnh Phong phải cúi đầu thán phục.
Những trận đấu tiếp theo, càng lúc càng kịch liệt tưng bừng hơn. Thi đấu trong môn cũng có càng nhiều thời khắc "hoành tráng" "trầm trồ". Nhưng một màn Lang Nha Bổng phá băng kia, thủy chung khiến cho những tràng cảnh phía sau không thể nào vượt qua được…
Cuối cùng, Hữu Cầm Huyền Nhã một mạch quá quan trảm tướng, lấy được danh hiệu đứng đầu bảng.
Lý Trường Thọ xem hết trận đấu pháp cuối cùng, liền lấy cớ đi tìm Ngao Ất cáo biệt, lập tức vụng trộm chạy đi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn…
Hữu Cầm Huyền Nhã vào thời điểm phát biểu cảm nghĩ chiến thắng của mình, nàng nói rất nghiêm túc:
"Lần thi đấu trong môn này không khỏi có một chút tiếc nuối, chưa thể gặp nhau trên đài cùng với vị sư huynh mà ta muốn luận bàn nhất."
Lúc này ở ngay trên mây, Lý Trường Thọ đang cáo biệt cùng với Ngao Ất, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một chút cảm khái...
Rốt cục, đối với mạch tư duy của Hữu Độc sư muội, mình cũng dần dần có thể dự đoán được một bộ phận.
"Trường Thọ huynh, ngươi cứ an tâm tu hành trong môn. Không cần phải lo lắng nhiều những chuyện khác!" Ngao Ất khẳng khái nói.
Lý Trường Thọ lấy ra một cái bảo nang, nghiêm mặt: "Bên trong có mấy bức tranh, đây là những tác phẩm đắc ý gần đây của ta. Còn một cẩm nang nữa, có lẽ sẽ trợ giúp được đôi chút đối với sự tình khiến ngươi buồn rầu lâu nay…nhớ kỹ, chớ có mở ra trước mặt người khác."
Ngao Ất cười cười, lấy trong ngực ra hai khối ngọc phù truyền tin đưa cho Lý Trường Thọ, nói: "Trường Thọ huynh, hai khối ngọc phù này có thể giúp huynh trực tiếp liên hệ với ta. Nếu Trường Thọ huynh có cái gì...muốn nói, có thể dùng vật này truyền đạt."
Lý Trường Thọ nhận lấy ngọc phù truyền tin, hai người cùng nhìn nhau cười rồi đứng trên mây chắp tay vái chào lẫn nhau.
"Mây gió mênh mang, núi cao sông dài, hôm nay từ biệt cùng với Ất huynh, hẹn ngày gặp lại."
"Trông mong huynh an khang, sớm Đăng Tiên Lộ. Kim Ngao Đảo ở ngay tại chỗ giao hội Nam Hải và Đông Hải, Trường Thọ huynh nếu như rảnh rỗi có thể đến trên đảo chơi một chút, chúng ta nâng cốc trò chuyện cùng nhau…"
Sau đó, một người một rồng bèn nhìn nhau cười.
Ngao Ất quay người cưỡi mây chạy về bên kia, nơi Tiên Nhân Kim Ngao Đảo đang đứng thành một nhóm. Lý Trường Thọ lại xa xa chắp tay vái chào, Hạm Chỉ và mấy vị "Tiểu bối" cũng riêng phần mình hoàn lễ.
Lúc này, chưởng môn Quý Vô Ưu trực tiếp tiễn đưa nhóm khách nhân Kim Ngao Đảo cũng mỉm cười gật đầu.
Chưởng môn đại nhân nhìn tiểu đệ tử phía xa, lần này nhờ hắn mà Độ Tiên Môn kiếm được thêm chút mặt mũi, nghĩ đến tiếp theo làm thế nào để hắn vững vàng vượt qua Thành Tiên Kiếp...
"Cuối cùng cũng xong..." Lý Trường Thọ cưỡi mây bay về phía Tiểu Quỳnh Phong. Hắn vừa hạ xuống trên Tiểu Quỳnh Phong, từng mảnh từng mảnh mây trắng bay ra từ lòng chảo sông dưới Phá Thiên Phong.
Tất cả đệ tử các phong riêng phần mình trở về đỉnh núi. Có người cười, cũng có người mặt mày ủ rũ đau khổ tiếc hận…
Lý Trường Thọ đang làm tổng kết sơ bộ thì thấy Linh Nga đang cùng bay trở về với Tửu Cửu yêu thích Lang Nha Bổng không buông tay. Hắn cũng liền nghĩ đến việc cùng nhau đi tìm sư phụ bẩm báo "Tin vui".
Trước đây, nhiều đại lão đến Tiểu Quỳnh Phong như vậy, sư phụ lại còn có thể tỉnh bơ vững như Thái Sơn!
Nếu như không phải Lý Trường Thọ đã sớm phát hiện ra, sư phụ vẫn nằm trên giường ngáy o o, khẳng định hắn phải "Lau mắt mà nhìn" đối với sư phụ mình.
Nhưng không đợi Linh Nga bay về tới Tiểu Quỳnh Phong, tâm thần của Lý Trường Thọ nhảy một cái, lập tức sinh ra cảm ứng.
Nơi miếu Hải Thần trước đây đã từng tiếp đãi khách quý áo trắng, lần này dường như lại có "quý khách" tới thăm. Thế là, Lý Trường Thọ dùng Phong Ngữ Chú truyền âm cho Linh Nga còn ở hơn mười dặm bên ngoài: "Ta đột nhiên có cảm ngộ, đi trước bế quan tu hành, muội chiêu đãi Tửu Cửu sư thúc cho tốt."
Linh Nga lập tức gật đầu đáp ứng, Lý Trường Thọ quay người bay về phía đan phòng.
Tâm thần của Lý Trường Thọ hơi cảm ứng một chút, bên trong miếu Hải Thần chỗ kia đang có không ít khách hành hương. Lão giả áo xám trước đây đi theo Ngọc Đế hạ phàm đang đứng chắp tay ngay tại bên cạnh tượng thần, sau lưng mang theo hai vị "Thị vệ" cảnh giới Thiên Tiên.
Lý Trường Thọ ổn định lại tâm thần, trong đáy lòng trải qua một hồi thôi diễn, tính toán những chuyện mà lão giả áo xám kia sẽ nói với mình. Sau đó hắn lặng lẽ khởi động Đạo Nhân Giấy vẫn giấu ở dưới mặt đất chỗ miếu Hải Thần…
...
Cùng lúc đó, phía nam Độ Tiên Môn cách ba ngàn dặm, trên một đám mây trắng lớn chở đoàn Luyện Khí Sĩ Kim Ngao Đảo.
Ngao Ất trầm ngâm vài tiếng, trái lo phải nghĩ. Lúc này y đã không nhịn được, lấy bảo nang mà Trường Thọ huynh cho mình ra.
Ngao Ất cảm thấy hứng thú với những bức họa mà Trường Thọ huynh tâm đắc, chứ không phải vì xem những "Cẩm nang diệu kế" mà Trường Thọ huynh tặng mình!
Thế là, Ngao Ất lặng lẽ tách riêng đám mây của mình ra xa khỏi đoàn một chút. Mấy vị Kim Tiên, lão Thiên Tiên Kim Ngao Đảo lập tức quăng tới một sợi tiên thức, nhưng tất cả cũng đều chỉ mỉm cười không nói gì.
"Chỉ là xem bức họa..." Ngao Ất lầm bầm khẽ nói rồi lấy ra hai cuộn tranh, nhìn thấy cạnh ngoài cuộn tranh viết hai hàng chú giải:
[Tâm tình phấn chấn, nhiệt huyết dâng lên, cảm thấy mình ức chế không nổi, muốn đi thổ lộ tâm tình thì xem cuốn này]
[Tâm tình chán nản, sức không nâng được, cảm thấy kiếp này không còn hi vọng, lúc long sinh vô lực buồn đời thì xem cuốn này]
Ngao Ất ngẫm nghĩ, đầu tiên mở ra cuốn họa trục thứ hai. Y nhìn thấy câu thơ mở đầu:
"Xuân hoa thu nguyệt khi nào
Mộng trung nhân thế biết bao nhiêu người"
Mở bức tranh ra, ánh mắt Ngao Ất dao động, trên khuôn mặt thiếu niên non nớt lập tức đỏ bừng như gấc chín. Y vô thức nhắm chặt mắt lại, rồi nhịn không được hé ra một khe hở nhỏ, cẩn thận từng li từng tí nhìn hơn mười mỹ nhân khác nhau phía trên...
Thứ này, chẳng lẽ chính là nguyên nhân khiến Nhân Tộc sinh sôi nhanh chóng sao?
Luyện Khí Sĩ Nhân Tộc đúng là có chỗ độc đáo...
Nhưng bức tranh mỹ nhân gợi tình này đối với thiếu niên còn chưa hoàn toàn lớn như Ngao Ất, thực tế là quá...
Liền nghe phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng tán thưởng: "Họa sĩ vẽ tranh này cũng thật là tỉ mỉ, hình người sinh động như thật, khó mà có được thần vận như thế."
"Không sai, quả thật không tệ."
"Bằng vào ta thấy, điều khó để vẽ bức tranh này chính là giữ được vẹn toàn hai chữ "nhã tục". Rõ ràng những mỹ nhân này đều thanh nhã không tục nhưng lại có thể khiến người ta miên man bất định. Chúng ta cũng coi như sống qua nhiều năm như vậy, được xem bức tranh thu thủy phẩm chất như này cũng là không nhiều."
Trên trán Ngao Ất treo đầy hắc tuyến, quay đầu nhìn, đã thấy mấy vị sư thúc vô thanh vô tức đứng ngay sau lưng mình, bình luận rôm rả.
Thấy Ngao Ất ấp úng nhất thời không nói ra lời, mấy vị Tiên Nhân Kim Ngao Đảo cố ý tới đùa cợt lập tức cười to một trận.
Bên trên mây phía trước, Tần Thiên Quân cũng mỉm cười nhìn chăm chú bọn họ. Mấy vị tiểu bối trẻ tuổi ở bên cạnh mặc dù hiếu kỳ muốn đi qua, nhưng lại không dám tùy ý như đám Luyện Khí Sĩ thế hệ trước.
"Ngao Ất sư đệ, mở một bức khác nhìn chút xem sao."
"Đồ tốt phải cùng hưởng chứ."
"Tới tới tới..."
Ngao Ất không ngăn trở kịp nữa, cũng không biết nên ngăn cản như thế nào, bức họa thứ hai đã bị một vị lão đạo cảnh giới Thiên Tiên cầm đi.
Mấy người khác xúm lại, lão đạo rung tay một cái, bức tranh cấp tốc được mở ra...
Nguyên bản một đám nhỏ náo nhiệt trên mây đột nhiên trở nên trầm mặc …
Khóe miệng của Tần Thiên Quân ở phía trước cũng run rẩy méo xệch mấy phần…
Một lão đạo yên lặng cuộn hai bức tranh lại, đưa cho Ngao Ất. Cả đám Tiên Nhân sắc mặt trầm tĩnh, thần như cây khô, cúi đầu bay trở về đám mây phía trước, tất cả đều hai mắt vô thần…
Ngao Ất hiếu kì mở ra nhìn, thấy trên đó ghi bốn chữ "Bách Mỹ Lão Hậu", y nhịn không được cười lên, lại không dám nhìn nhiều.
"Cũng chỉ có diệu nhân Trường Thọ huynh mới có thể thần ý thiên mã hành không như vậy!"
Sau đó, Ngao Ất thừa cơ lấy luôn cẩm nang kia ra, mở xem thì thấy bên trong là một tấm bảng gỗ, trên đó thình lình viết bảy chữ to: [Nếu Cầu Không Được, Đổi Cái Khác.]
Ngao Ất hơi suy tư, chắp tay khẽ thở dài. Sau đó y liền chấn tác tinh thần, thu hai bức tranh và cẩm nang vào túi, bay về phía trước.
Lúc Ngao Ất quay nhìn Hạm Chỉ sư điệt, ánh mắt trở nên trong suốt vô cùng thoải mái…