Chương 146. Đồ Tôn này…
Dưới gốc cây bên hồ, Lý Trường Thọ nhìn một màn này trong nhà tranh, cũng thoáng có một chút cảm khái.
Trong nhà tranh, hai người đang ngồi mặt đối mặt. Một nữ tử khí phách mặc bộ giáp trụ trải qua phong trần gian nan vất vả rèn luyện, một lão đạo trung niên nho nhã mang bộ trường bào ánh lên lưu quang tiên bảo.
Ánh nến lay lắt, mặt như hoa đào
Sầu tư không gặp, tóc mai bạc màu.
Tiếng huyền cầm tấu lên điệu nhạc ai oán réo rắt thảm thiết. Hai người lặng lẽ hồi lâu rồi cũng chỉ cất lên vẻn vẹn hai câu nói.
Giang Lâm Nhi nói: "Ngươi không nên đến."
Vong Tình thượng nhân nói: "Ta đã đến."
Đoạn đối thoại ngắn ngủi này khiến cho Lý Trường Thọ xúc cảnh sinh tình, nhớ tới kiếp trước của mình…
Hả?
Lý Trường Thọ đưa mắt nhìn qua, thấy Linh Nga không biết lấy ở đâu ra một cây huyền cầm đang đàn một bản nhạc ai oán như đưa tang. Khóe miệng hắn co giật, thấp giọng mắng: "Đàn lung tung gì đó, đi vào dâng trà mau!"
"Vâng!" Linh Nga làm cái mặt quỷ rồi cất đàn vào, cúi đầu bước nhanh đi đến bên cạnh bếp lò loay hoay pha trà.
Lúc này Vong Tình thượng nhân cùng với Giang Lâm Nhi vẫn ngồi trong phòng, duy trì trầm mặc.
Trong nửa tháng này, đây là lần đầu Lý Trường Thọ thấy vị tiểu sư tổ này tỏ ra quy củ, ngồi khép nép quỳ chân. Bình thường nàng đều là ỷ vào chiến váy rộng dài bên dưới, nên ngồi dạng chân khoanh chân rung đùi đủ kiểu.
Nghe Vong Tình thượng nhân lại nói một câu: "Đã đột phá, vì sao còn muốn rời đi? Hồng Hoang hung hiểm, cơ duyên khó cầu, không bằng ở trong núi an ổn tu hành."
"Ta còn có một số đạo hữu thâm giao, không muốn rời xa bọn họ." Giang Lâm Nhi lạnh nhạt nói: "Cái mạng này của ta cùng với lần đột phá này, vốn là nhặt được từ bên bờ sinh tử, cũng không muốn tiếp tục ở trong núi yên ả vượt qua quãng đời còn lại."
Vong Tình thượng nhân dường như muốn nói thêm gì đó, lời vừa đến bên miệng lại chỉ là chậm rãi thở hắt ra.
Hai người lại trầm mặc một trận, ánh sáng lắc lư theo bấc nến nhẹ nhàng nhảy lên.
"Ngươi vẫn còn để ý sự tình năm đó?" Giang Lâm Nhi nói: "Hiện tại ta chẳng qua là cảm thấy, đồ nhi ta bị ủy khuất, ngươi lại chẳng quan tâm, trong tâm cũng cảm thấy có một chút lạnh lẽo."
Vong Tình thượng nhân nói: "Lúc đó ta đang bế tử quan tìm kiếm đạo chi viên mãn. Khi xuất quan sáu trăm năm trước thì đã muộn."
Dưới cây liễu ven hồ, Lý Trường Thọ truyền âm cho sư phụ mình tò mò hỏi: "Sư phụ, vị Vong Tình thượng nhân này, cùng với sư tổ..."
"Ta cũng không biết." Tề Nguyên lão đạo lắc đầu, truyền âm đáp: "Sau khi vi sư nhập môn, có gặp qua vị thượng nhân này đến Tiểu Quỳnh Phong chúng ta, mỗi lần tới đều mang theo Tửu Cửu sư muội khi đó cũng vừa nhập môn. Đúng thật là không biết, sư phụ và Vong Tình thượng nhân còn có loại quan hệ không ai hay như thế này…Ừm! Trách không được, vi sư một mực chưa thể độ kiếp thành tiên, nhưng Tiểu Quỳnh Phong chúng ta ngàn năm qua vẫn chưa từng bị hạ hạn ngạch trong môn. Nguyên lai còn có tồn tại tầng quan hệ này."
Lý Trường Thọ: "..."
Cũng không biết nên nói sư phụ vô tâm quá mức hay là môn phong của bọn hắn quá phức tạp.
Điều này cũng làm cho Lý Trường Thọ hiểu ra, vì sao Tửu Cửu sư thúc lại quen biết cùng với sư phụ. Sau khi Lý Trường Thọ nhập môn, Tửu Cửu sư thúc vẫn thường lui tới Tiểu Quỳnh Phong thăm viếng.
Hơn nữa trong lần đầu mình đi ra ngoài, lúc đi Bắc Châu lịch luyện kia, Tửu Cửu sư thúc có chiếu cố phá lệ đối với mình.
Thì ra nguyên nhân là từ đây.
Biết được sự thật là không phải bởi vì khí chất và nhan sắc của mình, từ đầu dẫn tới sự chú ý của tiểu sư thúc, trong đáy lòng Lý Trường Thọ lập tức...an ổn không ít.
Linh Nga bưng trà đi vào trong phòng, sau khi dâng trà lại khéo léo lui trở về...
Lại nghe Giang Lâm Nhi nói: "Sau này lúc ta không ở trong núi, nếu như ngươi còn nhớ giao tình năm đó, vậy giúp ta để ý Tiểu Quỳnh nhất mạch, chớ có lại để cho Tiên Lâm Phong kia khi dễ."
"Ừm, ta đáp ứng với ngươi! Vật này, ngươi dùng để phòng thân đi." Vong Tình thượng nhân vừa gật đầu vừa lấy trong tay áo ra một cái bảo nang giống như Lý Trường Thọ đã từng nhìn thấy một lần.
Ấy, đây không phải là món Linh Bảo lần trước, lúc mình phải luận bàn cùng với Ngao Ất tại Bách Phàm Điện, Tửu Ô sư bá cấp cho mình sao?
Linh Bảo quý như vậy cũng đều trực tiếp lấy ra đưa tặng, giao tình của hai người này tất nhiên không nhẹ.
Cho Linh Bảo xong, Vong Tình thượng nhân liền đứng dậy, chắp tay vái chào Giang Lâm Nhi.
Giang Lâm Nhi cũng vái chào đối với Vong Tình thượng nhân, hai người nhìn nhau, nhưng cũng không có nhiều lời...
Vong Tình thượng nhân quay người đi ra cửa, bước chậm rãi về phía trước. Thấy phía sau không có lời nào nói thêm, Vong Tình đạp chân lên mây, chắp tay bay về hướng Phá Thiên Phong.
Lúc này Giang Lâm Nhi mới đuổi theo ra ngoài nhà tranh, nhìn chăm chú lên bóng lưng đi xa kia rồi bần thần đứng trong gió đêm, lặng lẽ hồi lâu.
Thế là, một tiếng tiêu nghẹn ngào, như khóc như than văng vẳng vang lên...
Lý Trường Thọ trừng mắt nhìn Linh Nga bên cạnh lại bắt đầu thực hiện bối cảnh âm nhạc làm nền. Tiểu sư muội lập tức dừng thổi tiêu, chột dạ hỏi: "Sai cảm xúc à? Đổi sang nhạc vui vẻ chút hay sao sư huynh?"
Linh Nga ngẫm nghĩ rồi móc trong tay áo ra hai cái trống nhỏ, trưng cầu ý kiến sư huynh trong nháy mắt.
Lý Trường Thọ lập tức dùng tay ôm trán, nói một câu được rồi được rồi.
Trước cửa nhà tranh, ống tay áo Giang Lâm Nhi phất phơ, phía trước đã không còn thấy hình bóng Vong Tình thượng nhân. Nàng thấp giọng mắng: "Tên đầu đất!"
Sau đó nàng quay người về trong nhà tranh, tiếp tục thu dọn hành lý để sáng mai rời đi…
...
Trước khi Giang Lâm Nhi đi, sợ Tề Nguyên khóc sướt mướt, trực tiếp dùng Định Thân Thuật nhốt Tề Nguyên lão đạo trong nhà tranh, chỉ để Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga đưa tiễn.
Tiếp theo, nàng phải đi về chỗ mình cư ngụ trong ba ngàn thế giới, kéo thêm mấy bằng hữu đi qua địa phủ tìm người quen thương lượng, điều tra lưu lạc của hồn phách đại đồ đệ Hoàn Giang Vũ.
Giang Lâm Nhi nói: "Sư phụ của các ngươi đã làm phiền hai người các ngươi hao tâm tổn trí...được rồi, trở về đi. Chớ có bày ra thái độ thương cảm, bản sư tổ lần này cũng đã nhận không ít chiếu cố từ hai người các ngươi, điểm này thật đáng xấu hổ."
Lý Trường Thọ cùng với Linh Nga bèn nhìn nhau cười, chắp tay vái chào Giang Lâm Nhi.
Linh Nga nói: "Sư tổ trên đường bảo trọng."
Lý Trường Thọ cười nói: "Sư tổ không có việc gì thì cũng phải nhờ người ta gửi một phong thư trở về Tiểu Quỳnh Phong."
"Được, các ngươi về..."
"Chậm đã."
Chợt nghe bên trong sơn môn truyền đến một tiếng gọi.
Hai vị lão đại gia thủ hộ sơn môn lập tức căng thẳng tinh thần, đạo thân ảnh từ nơi xa còn chưa bay tới gần thì cả hai đã vội vàng kéo mở đại trận hộ sơn.
Người đến chính là trưởng lão Đan Đỉnh Phong, Vạn Lâm Quân!
Lý Trường Thọ tự nhiên không hề tỏ ra kinh ngạc, trước đây hắn đã phát hiện ra động tĩnh của lão gia tử này.
Linh Nga thì đứng tựa ở bên cạnh người sư huynh mình, cũng không thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng vào giờ phút này trên trán Giang Lâm Nhi đã rịn ra mồ hôi lạnh. Nàng nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh bay tới từ nơi xa, vô thức chợt khẩn trương lên, khí cơ toàn thân nội liễm, nguyên thần giống như sợi dây cung bị kéo căng, không tự giác còn nuốt một ngụm nước bọt...
Vạn trưởng lão bay đến phụ cận, nhìn Giang Lâm Nhi lộ ra một nụ "cười lạnh".
Giang Lâm Nhi như rơi xuống hầm băng, không chịu được rùng mình run rẩy, xém chút thì đã...trực tiếp chạy.
Cũng may, Lý Trường Thọ kịp thời ở bên chắp tay vái chào rồi nhanh nhảu nói lớn: "Bái kiến trưởng lão."
"Ừm: " Vạn Lâm Quân trưởng lão nhíu mày, vẫn chưa có hành động gì khác.
Lý Trường Thọ truyền âm cho Giang Lâm Nhi nói: "Ta đi xin cho sư tổ chút đan dược, ngài cứ ở đây chứ đừng có chạy!"
Không cần Lý Trường Thọ mở miệng, Vạn Lâm Quân trực tiếp cầm hai cái bảo nang đưa cho Lý Trường Thọ
"Cho sư tổ ngươi phòng thân."
Lý Trường Thọ cười nói: "Đa tạ trưởng lão quan tâm."
Vạn Lâm Quân trưởng lão lại nói: "Ngày mai ta lại khai lò luyện chế...Đan dược như vậy, ba tháng sau ngươi đến gặp ta một chuyến."
"Vâng, ba tháng sau đệ tử liền đi bái kiến."
Vạn Lâm Quân trưởng lão liếc Lý Trường Thọ rồi nở nụ cười "hiền hậu" sau đó quay người trở về sơn môn.
Lão gia tử này vừa đi, Giang Lâm Nhi thở ra một hơi, toàn thân bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi…
"Vị Vạn trưởng lão này đúng thật là lợi hại."
"Sư tổ!" Lý Trường Thọ đưa hai cái bảo nang qua: "Nhớ dùng tốt những đan dược này, đừng gây tăng thêm nhân quả cho Vạn trưởng lão."
"Đây là..." Giang Lâm Nhi chớp mắt mấy cái, tiếp nhận bảo nang xem xét một phen, mặt mày lập tức mừng rỡ như nhặt được chí bảo.
Độc Đan do Vạn trưởng lão luyện chế!
Lập tức, Giang Lâm Nhi cũng không dám chậm trễ thêm, trước khi đi quay nhìn chăm chú Lý Trường Thọ một hồi, lắc đầu rồi lại gật gật đầu, tỏ vẻ cao thâm mạt trắc.
Nàng chọn tuyến đường đi về hướng Đông Hải, chạy tới phía đông tìm Thiên Nhai Hải Giác.
Hồng Hoang thiên địa tại thời Viễn Cổ vốn là vô biên vô hạn, sau đại chiến ba tộc Long Phượng Kỳ Lân, thiên địa vỡ nát, Hồng Hoang thiên địa chỉ còn lại Ngũ Đại Bộ Châu.
Mà những mảnh vỡ bị đánh nát rải rác xung quanh Hồng Hoang thiên địa, đã diễn biến thành ba ngàn thế giới.
Ba ngàn thế giới – Ba là một chữ tượng trưng, ba ngàn ý nghĩa là vô tận.
Đại chiến Vu Yêu tại Thượng Cổ đánh tới trung hậu kỳ, Yêu Sư Côn Bằng âm thầm châm ngòi hai vị Tổ Vu - "Hung Bạo" thủy chi - Tổ Vu Cộng Công, và "Cuồng Bạo" hỏa chi - Tổ Vu Chúc Dung.
Hai "bạo" gặp nhau, đánh đến mức Bất Chu Sơn ngã sập. Trụ trời sụp đổ dẫn đến chuyện Thiên Hà Chi Thủy rót vào nhân gian, thiên địa muốn quy về hỗn độn một lần nữa.
Tiếp theo nhờ có Nữ Oa Bổ Thiên, Bắc Câu Lô Châu Huyền Quy gặp nạn, Thánh Nhân chặt bốn cái chân to của Huyền Quy chống trời lên, tạo thành thiên địa như hôm nay.
Sau đó, Đạo Tổ và sáu vị Thánh Nhân xuất thủ, dùng vô thượng thần thông bao phủ Hồng Hoang thiên địa, cũng bảo vệ bốn cái trụ trời.
Vì không muốn cắt đứt liên hệ giữa Ngũ Đại Bộ Châu và ba ngàn thế giới, Đạo Tổ ở phụ cận bốn cái cột trụ trời lưu lại lối ra vào Ngũ Châu chi địa. Đây chính là lý do hình thành "Thiên Nhai Hải Giác" bốn phía.
Dần dần, Thiên Nhai Hải Giác bốn phía này bởi vì Luyện Khí Sĩ lui tới, kỳ quan cảnh đẹp nhiều không kể xiết, từ đó cũng riêng phần mình hình thành thánh địa tu tiên cho tán tu…
Giang Lâm Nhi xuất phát từ Độ Tiên Môn, tiềm hành biệt tích đi một ngày một đêm, đến Thiên Nhai Hải Giác phía đông Đông Hải.
Nhìn từ xa xa, một tòa thành lớn liên miên nối nhau, mấy chỗ tiên đảo nổi bồng bềnh giữa không trung.
Lúc Giang Lâm Nhi đến nơi đây, mặt trời đã lặn về phía tây. Trên mặt biển kim quang lấp lánh, phía tây chỉ còn lại vài ánh mặt trời le lói, phía đông đã có sao trời xuất hiện…
Một cột mây vô cùng to lớn đứng sừng sững ở giữa thiên địa, phía trên không biết cao bao nhiêu, trong tầm mắt không biết rộng bao nhiêu.
Suốt đoạn đường đi, Giang Lâm Nhi đều hoài niệm về hành trình trở lại sơn môn lần này.
Hai đồ nhi gặp tai hoạ, nhưng cũng may hồn phách lão đại đã được đầu thai chuyển kiếp, kế tiếp nàng còn có hi vọng tìm được tung tích của lão đại, còn lão nhị dù hóa thành Trọc Tiên nhưng thọ nguyên cũng là có.
Thứ làm cho Giang Lâm Nhi nhìn không thấu, chính là cảnh giới của đồ tôn Lý Trường Thọ.
Rõ ràng, nàng có thể nhìn thấu tu vi của vị đệ tử này, cũng có thể tiếp nhận đệ tử này có thiên phú hơn người tại đan đạo và trận pháp.
Nhưng dựa vào bản lĩnh và nhạy bén nhìn người nhiều năm phiêu bạt lần mò bên ngoài của Giang Lâm Nhi, nàng luôn cảm thấy, vị đệ tử nàng chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu này, ngược lại là như vực sâu không thấy đáy.
Nhất cử nhất động nàng ở trong núi dường như cũng dưới sự giám sát của người này. Thậm chí trong lúc lơ đãng, sự tình nào đó mình muốn làm đều đã được người này an bài tốt.
Càng có...
Tiên thức của Giang Lâm Nhi quét mắt nhìn "Thu hoạch" lần này.
Tên đầu đất khô khốc Vong Tình kia cho một món Linh Bảo, cầm trong tay có thể tăng lên không ít chiến lực.
Trong môn cho một chút ngợi khen, có thể bỏ qua không tính.
Lý Trường Thọ cho Tiên Đan, giá trị nổi bật.
Mà Vạn Lâm Quân trưởng lão bởi vì tầng quan hệ với Lý Trường Thọ, Độc Đan ban thưởng còn trân quý hơn so với món Linh Bảo kia...
"Đây rốt cuộc là một đồ tôn như thế nào?" Trong đáy lòng Giang Lâm Nhi nhẹ nhàng thở dài, không nhịn được rên rỉ hai tiếng, cảm thấy đau đầu.
Nhưng nàng biết, đồ tôn này là cơ duyên của lão nhị nhà mình. Bản thân mình sau này cũng không cần lo lắng nhiều cho lão Nhị, mình chỉ cần nhanh chóng tìm được chuyển thế thân của lão đại mới là đúng lý.
Giang Lâm Nhi lách qua thành lớn nơi đây, chạy tới lối ra thiên địa đại trận. Tại một chỗ tiên đảo, nàng đi ngang qua một chỗ bia đá viết bốn chữ "Thiên Nhai Hải Giác", liền định hóa thành hồng quang bay vụt về nơi tinh không xa kia…
"Đạo hữu, chậm đã!"
Giang Lâm Nhi dừng bước, lập tức bày ra bộ dáng cảnh giác.
Trên mặt biển có ba đạo thân ảnh bay nhanh đến, hai lão giả đầu rồng ở hai bên trái phải dùng khí tức khóa chặt trên người nàng, khiến cho sắc mặt Giang Lâm Nhi trở nên trắng bệch.
Uy áp như vậy, đúng là Kim Tiên!
Hai vị lão giả đầu rồng nghiêng người tránh ra, một vị thiếu niên Long Tộc khuôn mặt thanh tú cất bước đi về phía trước, chính là Ngao Ất.
Ngao Ất dùng hai mắt dò xét Giang Lâm Nhi, ngược lại là không có cảm giác gì đối với khuôn mặt của nàng. Đợi khi nhìn thấy bộ dáng như Giáo Chủ ca ca nhà mình miêu tả"Thân mang bản giáp, ngực phẳng như bức tường", hai mắt y lập tức tỏa sáng, mở miệng nói: "Đạo hữu chính là sư tổ của Lý Trường Thọ Độ Tiên Môn?"
Giang Lâm Nhi khẽ giật mình, lơ ngơ, nhưng biết tình thế bản thân lúc này, chạy trốn đào mệnh đã là không thể...
Nàng trầm giọng nói: "Không sai, các ngươi là người phương nào?"
"Hai vị trưởng lão xin thu lại uy áp." Ngao Ất cười cười chắp tay vái chào, nói tiếp: "Long Cung Đông Hải Ngao Ất, bái kiến tiền bối."
Lão giả đầu rồng ở bên cạnh bấm ngón tay suy tính, rất nhanh liền quay qua Ngao Ất gật đầu nhẹ xác minh.
Giang Lâm Nhi cau mày nói: "Xin hỏi tôn giá..."
Ngao Ất cười đáp: "Tiền bối không cần khẩn trương, ta chỉ là được Trường Thọ huynh nhờ gửi, chờ ở chỗ này đưa cho tiền bối một phong thư."
Nói xong, một vị lão giả đầu rồng phất tay đưa một khối ngọc giản qua cho Giang Lâm Nhi.
Ngao Ất lại nói: "Ngoài ra còn có một chút lễ vật, xin tiền bối vui vẻ nhận."
Một vị lão giả đầu rồng khác lại lấy ra một túi pháp khí trữ vật, dùng tiên lực đưa đến tay Giang Lâm Nhi.
Sau đó, Ngao Ất vái chào, nói: "Việc của ta đã xong, bây giờ xin cáo từ cùng tiền bối. Bên trong pháp khí trữ vật kia có một tấm lệnh bài của ta, nếu như tiền bối ngao du ba ngàn thế giới, lúc gặp khó xử, xin mời cầm lệnh bài này tìm chỗ Long Tộc chúng ta trú binh, có thể mượn để điều động ba ngàn binh mã. Tiền bối là sư tổ của Trường Thọ huynh, chính là…trưởng bối của Ngao Ất ta, xin tiền bối đừng chối từ, nhất định phải nhận lấy."
Nói xong, Ngao Ất lại chắp tay vái chào, tiêu sái quay người, cùng với hai vị lão Long cưỡi mây bay về hướng tây.
Giang Lâm Nhi lập tức kịp phản ứng...
Nàng nhìn qua trái phải, sau đó thân hình cấp tốc rời khỏi tòa tiên đảo này, ẩn vào tinh không bên ngoài thiên địa.
Trốn trốn tránh tránh một trận, Giang Lâm Nhi cuối cùng mới xác định mình vẫn chưa bị người khác để mắt tới. Lúc này nàng mới luyện hóa pháp khí trữ vật kia rồi nhìn vào bên trong.
Bảo vật trong túi phát ra có một chút chói mắt…
Giang Lâm Nhi chỉ cảm thấy đạo tâm run rẩy, trong đáy lòng thốt lên hai câu chửi tục của Nhân Giáo…
Đồng thời, nàng cũng nhìn thấy mặt lệnh bài kim quang lóng lánh kia...
Ngạo Long Lệnh Long Cung Đông Hải!
"Lão nhị đến cùng đã thu trúng cái đồ đệ gì..."
Giang Lâm Nhi vẫn còn hơi choáng váng trước đống của cải quà cáp trong túi trữ vật. Ngón tay nàng run rẩy mấy lần cầm ngọc giản kia nhìn, bên trong chỉ có mấy câu ít ỏi.
Giang Lâm Nhi đọc một trận, trong mấy câu kia tràn ngập hai chữ [bảo mật], trong đáy lòng nàng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
...
Ngao Ất tiễn biệt với Giang Lâm Nhi, cưỡi mây mỉm cười đi về.
Lý Trường Thọ chỉ bảo y đến đưa lá thư kia, Ngao Ất lại là tự tác chủ trương, thêm một chút quà cáp hàng lậu.
Giống như Thiên Đình không bao giờ thiếu công đức, Long Cung nhà y cũng không bao giờ thiếu bảo vật.
Chút đồ vật hiếu kính sư tổ của Giáo Chủ ca ca kia...cũng chỉ là tiền tiêu vặt của Nhị thái tử thôi.
Ngao Ất đang cao hứng, trong đáy lòng chợt có một chút cảm ứng, dường như là tượng thần của mình đang bị kêu gọi.
"Hai vị trưởng lão..."
Lập tức, Ngao Ất để trưởng lão giúp mình tiếp tục bay về phía trước, tâm thần thì chuyển đến một tượng thần của mình ở trong gian miếu nhỏ.
Mà lúc này, một sợi thần niệm của Lý Trường Thọ truyền đến, nói với Ngao Ất:
"Nhìn ra cửa miếu, nữ tử kia."
Ngao Ất run lên, thông qua tượng thần "nhìn" xem…