Chương 38. Chỉ cần đủ trấn định, xem như vô sự phát sinh
Phốc!
Xì!
Mỗi khi đến một hoàn cảnh mới, nếu muốn ở lại lâu hơn thì việc kiểm tra “lối ra an toàn” thực sự là một thói quen tốt.
Giống như Bách Phàm Điện tại Độ Tiên Môn, ngoại trừ cửa chính điện ngày bình thường thường có người đi, còn có hai cửa hông, một cửa sau, còn có một toà trận pháp na di cỡ nhỏ hiếm người biết, điểm đến của trận pháp hẳn là nơi chưởng môn bế quan.
Những thứ này, lúc Lý Trường Thọ vẫn còn là con nít, lần thứ hai đi theo sư phụ nhà mình đến Bách Phàm Điện lĩnh Nguyệt Cung, đã thăm dò địa hình rõ ràng.
Đến địa bàn Long Cung này, không bàn đến Long Tộc là dị tộc, thì xung đột lợi ích với tiên môn khác tại địa bàn Đông Hải, nơi đây đã vốn là một chỗ phía trên đại trận, nói không chừng ở giữa Thủy Liên Đài này có ẩn chứa sát trận gì đó?
Cho nên, chuyện cần làm trước hết!
Không phải là tìm kiếm đường lui lúc xảy ra nguy cơ hay sao?
Các sư thúc sư bá còn chưa nói gì, tổng cộng mười một vị đệ tử bao gồm cả hắn, đã có sáu người cầm lấy hoa quả trước mặt bắt đầu ăn.
Quy củ ngày thường của các ngươi đâu rồi?
Mỗi một người đều là mầm tiên, Độ Tiên Môn đã uổng phí công sức cho các ngươi rồi?
Chẳng lẽ "Không ăn nho thì toàn thân khó chịu" sao?"
Khục, thật chán!
Trước mặt mấy sư thúc sư bá cũng có mấy cành nho trống không.
"Được rồi, cũng không quan hệ gì tới ta."
Lý Trường Thọ ngồi nghiêm chỉnh, giống như không có chuyện gì phát sinh, nhắm mắt ngưng thần, dự định tạm thời quên đi đám đồng môn này.
Linh thức tràn ra, bắt đầu tìm kiếm "Lối ra an toàn" ở nơi đây.
Trên đường nhập toạ bay đến đây, Lý Trường Thọ đã tìm hiểu đại khái địa hình, lúc này hắn đang nghiên cứu thuộc tính trận pháp của toà Thủy Liên Đài này, xem có tồn tại sơ hở gì không?
Mặc dù khắp nơi đều là nước, nhưng rõ ràng Phong Độn Thuật lại thích hợp dùng để đào mệnh ở chỗ này.
Một là tốc độ Thủy Độn chậm chạp, Lý Trường Thọ hơn mười năm trước mới bắt đầu tu hành, nắm giữ không thuần thục bằng Phong Độn Thuật.
Hai là, trên biển có gió to, hơn nữa…
Bùm! Bộp!
Giống như cực lực áp chế lại không nổi, bất đắc dĩ từ bỏ mà phóng ra cho thoả thích thành hai tiếng pháo vang!
Còn có hương vị kỳ quái lập tức tràn ngập ra ở chỗ này, loại mùi thơm ngát này mang theo một cỗ mùi chua khó hiểu.
Hẳn là, hôm qua đã ăn đan dược Dưỡng Nhan Đan sao?
Cỗ mùi chua này, giống như là Trú Nhan Thảo trăm năm?
Chắc chắn rồi!
Hai mắt Lý Trường Thọ hé mở, nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, phát hiện hai lần pháo nổ này là kiệt tác của một vị sư tỷ nào đó.
Mà lúc này vị sư tỷ kia đang trấn định tự nhiên ngồi tại đó, nếu như không phải hai tay nàng đang cực lực nhấn lấy mép váy, giống như là không có chuyện gì phát sinh.
Hai sư đệ bên cạnh nàng, xấu hổ đến mức không biết nên ngồi hay nên đứng, bờ môi cũng bắt đầu run run!
Kỳ thật đây cũng là một kiểu giáo huấn.
Còn may Long Cung chỉ trêu đùa người, không có hạ độc vào thức ăn.
Mặc dù Luyện Khí cấp sáu đã bắt đầu tích cốc, nhưng hẳn là đã sớm học được khống chế khí dơ bẩn trong cơ thể mới đúng.
Lúc này, hai mươi bảy người Độ Tiên Môn ở đây, có tám người mặt lộ dị sắc, ba người thì cửa hậu đã thất thủ phát ra tiếng vang.
Hữu Cầm Huyền Nhã đột nhiên đứng dậy, vội vã đi tới trước hai lão sư bá già nhất ở đây, thấp giọng nói vài câu.
Hai vị sư bá này không có ăn nho, lúc này mới chú ý tới cạm bẫy nhỏ bên trong trái cây trước mặt.
Lý Trường Thọ thật sự có một chút bất đắc dĩ.
Đi theo đội ngũ dạng này, nào có cảm giác an toàn?
Trình độ làm việc của nhóm người này còn không bằng hai người giấy của hắn. Về sau vẫn nên ít đi ra ngoài thì hơn, sau khi trở về nghĩ biện pháp giải quyết Tửu Ô sư bá, để lão vạn ngàn lần đừng có tới làm cho hắn loạn thêm.
Hữu Cầm Huyền Nhã ngẩng đầu nhìn Lý Trường Thọ một chút, sau đó cắn môi, sắc mặt ửng đỏ, giống như chạy trốn vội vàng trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục nhắm mắt ngưng thần, cực lực chịu đựng.
Kỳ thật nàng vẫn còn tốt, chỉ ăn một quả nho giống như Lý Trường Thọ.
Nhưng khác biệt chính là, Lý Trường Thọ là cố ý dùng pháp lực bao khỏa, để nho ở trong cơ thể mình tản một tia dược hiệu, cho nên chỉ nấc một cái.
Sau đó Lý Trường Thọ không để lại dấu vết phun quả nho kia ra, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã thì không giống như vậy.
Bùm! Lại có một vị nhân huynh thất thủ.
Bủm bủm.
Phản ứng dây chuyền?
Ài, mặt vị sư muội này đỏ lên, đoán chừng đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh rồi.
Dù sao thì ở trong ấn tượng của mọi người, tiểu tiên nữ nhất định phải đoan trang không được thả rắm.
Xì…ì…ì! Xin hỏi loại âm thanh có chuyển độ và cao độ này, là do sư tỷ đã dùng bao nhiêu khí lực đè ép rồi mới phát ra vậy?
Lý Trường Thọ không chịu được cúi đầu dùng một tay ôm trán, hắn cũng không nghĩ tới, mình lại còn có kỹ năng phân tích tiếng rắm như vậy.
Đây là hoàn toàn bị ép buộc.
Lúc này, liền nghe một vị sư bá truyền âm nói: "Chú ý một chút, bên trong những trái cây trước người các ngươi có một ít cạm bẫy, đây là Long Cung muốn chúng ta xấu mặt, nho kia tuyệt đối không thể ăn, rượu bên cạnh cũng không thể uống, rượu này do loại nho này ủ chế ra đấy."
Rượu?
Bởi vì trước đây không nghĩ tới việc uống rượu, Lý Trường Thọ vô thức không để ý đến rượu ngon chứa trong chén dạ quang bên cạnh.
Mà cùng lúc đó, Lý Trường Thọ cảm thấy một ánh mắt chăm chú nhìn mình trong nháy mắt.
Lần theo ánh mắt này, đã thấy toàn thân Tửu Cửu sư thúc run rẩy ngồi tại chỗ, đôi mắt to tràn đầy vẻ cầu cứu nhìn chằm chằm vào mình, tư thế ngồi xếp bằng đã đổi thành con vịt ngồi.
Chén rượu trước mặt nàng, đã rỗng tuếch, nửa giọt cũng không còn thừa!
Chuyện này.
Ngươi yêu thích rượu, cũng có thể hiểu được!
Nhưng…sư thúc đại nhân ngài đột nhiên đứng dậy làm cái gì? Còn đi tới đây làm cái gì?
Lý Trường Thọ hoàn toàn không kịp nói cái gì, Tửu Cửu đã lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lao đến, còn cầm bồ đoàn đặt ở bên cạnh người hắn, trong ánh mắt tràn đầy áy náy.
Ánh mắt này rõ ràng là đang nói: "Xin lỗi sư điệt! Sau khi trở về sư thúc sẽ liều mạng đền bù cho ngươi!"
Chỉ thấy người sư thúc này ngồi bên cạnh cách Lý Trường Thọ ba thước, tay trái nàng điểm một cái nhẹ về phía đạo bào Lý Trường Thọ. Vạt áo đạo bào Lý Trường Thọ bắt đầu nhẹ nhàng bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống
Mà nương theo nhịp điệu này, Tửu Cửu ngồi ngay ngắn cách ba thước bên kia truyền ra từng tiếng ——phốc, phốc, bộp, bộp.
Bạng Nữ Tì ở bên cạnh ráng nín cười đến cắn nát cả bờ môi!
Lý Trường Thọ hoàn toàn không sao, không nhịn được mở miệng nói thầm: "Ài, lúc này còn chưa có nhiều người tới, chúng ta hãy bày tiểu trận pháp cách âm ở chỗ này, Long Cung hẳn là sẽ không nói gì đâu. Dù sao chúng ta còn phải thương nghị một chút, nên ứng đối thế nào với bài binh bố trận của các phái."
Trong nháy mắt, một vị nữ Chân Tiên ăn nho phía trước bắt được tín hiệu, cao giọng nói: "Tiếp theo chúng ta nên thương thảo bài binh bố trận thế nào đi!"
Nói xong tiện tay điểm lên đỉnh đầu một cái, dùng tiên lực mở ra một kết giới trong suốt, bao phủ hai mươi bảy người vào trong đó.
Vị sư bá mở miệng nhắc nhở đầu tiên bất đắc dĩ thở dài: "Còn không mau mau xử lý cho tốt đi! Thật mất mặt!"
Trong nháy mắt, sắc mặt của hơn mười người có một chút xấu hổ, thanh âm bum bủm bắt đầu vang bên tai không dứt.
Lý Trường Thọ liếc mắt nhìn Tửu Cửu sư thúc bên cạnh, phát hiện ra nàng dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn, dường như muốn nói tên nhóc ngươi sao lại không chấp nhận chuyện như vậy.
Tiếng vang bên người nàng một mực chưa ngừng hẳn, vạt áo đạo bào phía sau Lý Trường Thọ vẫn như cũ bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống.
Mặt Lý Trường Thọ không thay đổi ngửa đầu nhìn lên trời.
Tiểu sư thúc, ngài đã gặp ai đánh rắm mà có thể làm quần áo bay lên không?
Cuối cùng, sau một tràng "Khua chiêng gõ trống", dần dần gió êm sóng lặng.
Khu vực chỗ ngồi gần đó cũng có lần lượt từng thân ảnh rơi xuống, lại là "đoàn đại biểu" đạo thừa Tiệt Giáo nhất mạch của Đông Thắng Thần Châu, Tiêu Diêu Đông Lâm Môn.
Lĩnh đội là hai vị Chân Tiên, chắp tay vái chào đám người Độ Tiên Môn, hai vị sư bá ngồi trước của phe mình thì miễn cưỡng mỉm cười hoàn lễ, sau đó ngồi vào chỗ ngồi.
Nghe thấy trong kết giới cách âm đã không có động tĩnh, một vị Chân Tiên Độ Tiên Môn đưa tay giải trừ kết giới cách âm, xem như không có chuyện gì nói một câu: "Mười một người các ngươi, nhất định phải nhớ kỹ những chuyện vừa rồi, đừng gây ra sai lầm gì nữa."
Lý Trường Thọ và đám đệ tử cùng đồng thanh đáp: "Tuân lệnh sư thúc dạy bảo."
Đúng vào lúc này, một cơn gió biển thổi vào, từ hướng Độ Tiên Môn thổi tới Tiêu Diêu Đông Lâm.
Liền nghe loảng xoảng vài tiếng, mấy vị đệ tử trẻ tuổi của đối phương lui ra phía sau.
Có tiểu cô nương mắt ngọc mày ngài biến sắc, hô to một tiếng: "Tam sư thúc, có yêu khí!"
Một nữ tiên cười khiển trách: "Hiếm khi thấy nhiều mùi vị như vậy, đây là mùi tanh biển cả."
"Lính tôm tướng cua ở phía dưới nhiều như vậy, bên cạnh còn có mấy Bạng Nữ Tì đứng, càng không nói đến đây chính là địa bàn của Long Cung."
Lập tức, ở bên cạnh hai đoàn đại biểu nhà tiên môn, tổng cộng có tám vị Bạng Nữ Tì, đã sớm không nhẫn nhịn nổi, quanh người từng người phiêu khởi tiên quang, rút mình về trong vỏ sò, tám chiếc vỏ sỏ màu trắng tinh lắc lư một trận.
Lý Trường Thọ có một chút hăng hái bí mật quan sát phản ứng của các vị đồng môn, bởi vậy có thể đạt được rất nhiều tin tức.
Ví dụ như Hữu Độc Huyền Nhã thật là đơn thuần, lúc này cái cổ xấu hổ đã biến thành phấn hồng, nàng còn đang dùng tiếng hít thở, có ý đồ vãn hồi một chút "tai nạn" do mình tạo thành.
Mà đám sư thúc sư bá Lý Trường Thọ đều là một đám già đời, lúc này trấn định tự nhiên, không có một chút nửa điểm dị sắc.
Một vị sư bá Độ Tiên Môn nói với hai mươi sáu người: "Chỉ cần chúng ta đủ trấn định, có thể xem như không có chuyện gì phát sinh."
Chúng đệ tử lập tức điều chỉnh trạng thái.
Lý Trường Thọ thu hồi ánh mắt dò xét các nơi, mắt lại nhìn về phía Tửu Cửu, sau đó dời ánh mắt đến vỏ sò lớn khép kín bên kia.
Những Bạng Nữ Tì này, sợ bị đánh hay sao mà lại trốn đi?
Không có đoàn người nhiễu loạn, hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu nguyên lý vận chuyển trận pháp ở nơi đây, cùng với lộ tuyến chạy trốn nhanh nhất lúc phát sinh sự kiện khẩn cấp.
...
"Gió vu vơ thổi, ta hát một mình.
Cảm thấy cô đơn ở Tây An Lâm, đun rượu uống sóng xanh."
Trên mây trắng, trong tiếng hát ngắn ngủi, Tề Nguyên lão đạo mới thành tiên đi dự tiệc đang say rượu trở về.
Tề Nguyên lão đạo đầu tiên là đi tới trước cửa nhà đại đồ đệ hô hai tiếng, phát hiện ra không có ai trả lời, lại nhìn sang tiểu đồ đệ đang bế quan cần cù tu hành, lúc này mới lắc lắc đầu ung dung trở về nhà tranh của mình.
Vừa tính đẩy cửa vào, Tề Nguyên giống như nhớ tới điều gì, cười nói: "Gần mười năm nay ta vẫn luôn bế quan tu hành, cũng không đi dạo Tiểu Quỳnh phong xem sao. Đi xem một chút cảnh sắc các nơi đi, sư phụ lưu lại mạch truyền thừa này, bần đạo cũng coi như đã tạm thời giữ vững."
Khẽ thở dài một tiếng, Tề Nguyên chắp tay đi về phía khu rừng cách đó không xa.
Nếu như lão đạo đi tới phía trước thêm một bước, đẩy ra cửa gỗ trước mặt, là có thể nhìn thấy một phong thư lưu lại trên mặt bàn.
Mà những phong thư giống như vậy, không chỉ ở trên bàn, mà trên bồ đoàn của lão đạo ngồi, trên giường, và xà nhà, đều là những vị trí có thể ngẩng đầu là thấy, đều được đặt cẩn thận ở đó.
Lý Trường Thọ sợ sư phụ không nhìn thấy.
Nhưng cũng có lúc Lý Trường Thọ tính sai, lúc sư phụ say rượu sẽ không trực tiếp trở về căn phòng nhỏ yêu thích nhất của sư phụ...
Thật ra nội dung trong bức thư rất đơn giản, chính là chúc mừng sư phụ thành tiên, sau đó giải thích mình được sư môn phái đi Đông Hải, đại khái phải mất bảy tám ngày mới có thể trở về, cuối cùng căn dặn sư phụ tạm thời đừng đi ra đằng sau, gần đây phòng đan mới xây có rất nhiều mê trận và khốn trận.
Lúc hắn gần đi đã mở ra hơn phân nửa...