Chương 60. Ổn tự kinh
Biện pháp, còn có thể nghĩ ra biện pháp gì đây chứ...
Đắm chìm trong ánh nắng mai, Lý Trường Thọ cưỡi mây mà đi, chậm rãi bay về hướng sơn môn Độ Tiên Môn.
Hôm nay trời trong gió nhẹ, chim hót hoa nở, đúng là ngày tốt lành để trở về sơn môn...
Ngay khi đến ngày "hợp lý về núi", hắn liền gấp gáp bay trở về.
Bên ngoài thật sự là quá nguy hiểm.
Vẫn là ở trong quang huy của Nhân Giáo che chở, mới làm cho tâm thần hắn an bình hơn một chút...
Lấy ngọc bài của mình ra ngoài, đi tới trước sơn môn, Lý Trường Thọ hành lễ vái chào với Tiên Nhân canh giữ tiên môn, rồi nói:
"Đệ tử Tiểu Quỳnh Phong Lý Trường Thọ, đã giải quyết xong trần duyên hôm nay trở về."
Tiên Nhân kia mỉm cười lấy đi ngọc bài trong tay Lý Trường Thọ, hỏi: "Lần này ra ngoài, có thu hoạch được gì không?"
Lý Trường Thọ đáp lời: "Kỳ thật thu hoạch không quá nhiều, chẳng qua là cảm thấy trong đáy lòng bớt đi một phần lo lắng, từ đó một lòng truy tìm tiên đạo."
"Tốt lắm!" Tiên Nhân cười khoát khoát tay: "Về núi ngoan ngoãn tu hành đi."
"Đúng rồi, đệ tử còn muốn đi Bách Phàm Điện bẩm báo một tiếng."
Lý Trường Thọ lại làm động tác vái chào, khống chế cưỡi mây ở độ cao thích hợp, bay về hướng Bách Phàm Điện tại Phá Thiên Phong.
Thủ vệ Tiên Nhân mỉm cười gật đầu, trong lòng cảm thấy, thế hệ trẻ tuổi thật không tệ.
Đến Bách Phàm Điện, tìm được trưởng lão trực ban hôm nay, báo lại hành trình về quê hương lần này.
Như thế, chuyến đi ra ngoài độ kiếp này coi như hạ màn viên mãn.
Viên mãn...cái quỷ ấy...
Lý Trường Thọ vụng trộm bấm ngón tay tính toán, trong đáy lòng không chịu được lại kêu khẽ.
Một trăm ba mươi hai tòa, trong vòng một đêm lại có hai thôn trại làm tượng Hải Thần cúng bái...
Hắn rõ ràng là cái gì cũng không có làm mà.
Trong đáy lòng nén tiếng thở dài, Lý Trường Thọ hỏi trưởng lão trực ban Bách Phàm Điện một câu: "Đệ tử có thể đi bái tượng tổ sư trong điện không?"
"Tự nhiên được." Trưởng lão kia cười nói: "Tượng tổ sư để ở đó chính là để môn nhân đệ tử kính bái, ai đến cũng được. Độ Tiên Môn chúng ta là Nhân Giáo nhất mạch, đệ tử các ngươi tuy thủ quy củ nhiều, trên thực tế theo đuổi chính là vô vi vô cầu, nhưng chỉ được lễ bái, không thể mạo phạm tổ sư."
"Đa tạ trưởng lão, đệ tử đã rõ." Lý Trường Thọ lộ ra sắc mặt trịnh trọng đáp một câu, sau đó nghiêm túc sửa lại trường bào, áo trong một chút, đi tới ngoài đài tròn chính giữa đại điện, ngửa đầu nhìn bức họa phía trên.
Trong bức họa, một vị lão đạo khuôn mặt mơ hồ không thấy rõ, ngồi trên một con trâu đen, phía sau có bảo quang lấp lánh.
Đây chính là bức họa được ghi lại lúc Thái Thanh Thánh Nhân hiển linh.
Sở dĩ khuôn mặt mơ hồ, là do ai cũng không dám vẽ chân dung của Thánh Nhân, vẽ rồi sẽ bị Thánh Nhân biết, nói không chừng sẽ giáng trách phạt.
Lập tức, Lý Trường Thọ chắp hai tay ra trước, từ từ vái chào, sau đó tiến về trước hai bước, dâng hương thờ cúng, lui bước rồi ba bước, vung vạt áo lên, quỳ gối trên bồ đoàn.
Có hai vị chấp sự, một vị trưởng lão Độ Tiên Môn vừa vặn thấy cảnh này, đều hơi gật gật đầu.
Đệ tử đến đây bái tổ sư vào ngày thường như thế này, thật sự không thấy nhiều.
Một lát sau…
"Đệ tử này sao vẫn còn quỳ?"
"Tâm thành thì linh, chắc là muốn tổ sư phù hộ, tiên lộ an thường."
Một lúc lâu sau, trong ‘gian ngăn cách’ các đại điện, hơn mười mấy vị trưởng lão, quản sự bước ra, tò mò nhìn sang bên này.
"Đệ tử này có phải đã gặp phải việc khó gì?"
"Chúng ta đã ăn không ít linh ngư của hắn, có cần đi hỏi thăm, giúp đỡ một chút không?"
"Ài, hắn không chủ động đến xin giúp đỡ, chúng ta cũng không thể thăm dò thêm cái gì, ai mà không có chuyện phiền lòng?"
Nửa canh giờ sau.
"Tất cả mọi người trở về đi, chớ có nhìn nhiều. Đệ tử này vừa chấm dứt trần duyên về, nên tâm cảnh bất ổn, muốn mượn nơi đây bình phục tâm cảnh."
Người xung quanh dần dần tản đi.
Mấy vị trưởng lão tự nhủ trong lòng rằng, lát nữa Lý Trường Thọ tới lấy tiền tiêu hàng tháng, phải hỏi thăm việc tu hành, âm thầm thêm thứ tốt cho hắn…
Đệ tử này hẳn là gặp việc khó, nhưng tổ sư ở "trên kia", làm sao lại quản việc nhỏ của tiểu đệ tử này chứ?
Cuối cùng, Lý Trường Thọ bái đủ một canh giờ, chậm rãi đứng dậy, trong đáy lòng an ổn không ít.
Muốn đối kháng với Thánh Nhân, chỉ có ôm chặt đùi Thánh Nhân khác!
Đây chính là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ đến.
Dù bị trong môn chú ý đôi chút, nhưng sau khi cân nhắc mãi hắn cũng nhất định phải tới đây lễ bái Giáo Chủ Nhân Giáo, để cho trong lòng Giáo Chủ lão nhân gia ngài có thêm một tí xíu cảm giác tồn tại của mình.
Bị môn quy hạn chế, không thể tự treo bức họa tổ sư để bái tế, chỉ có thể tìm tới nơi treo bức họa tổ sư gia giống như chỗ này.
Đi ra từ Bách Phàm Điện, Lý Trường Thọ cưỡi mây bay về phía Tiểu Quỳnh Phong.
Kỳ thực nghĩ kỹ lại, cũng có khả năng là mình đã suy nghĩ nhiều, đường đường là Thánh Nhân, làm sao có thể bỏ qua mặt mũi, đến nhằm vào một tiểu tiên Nhân Giáo như hắn chứ?
Sau khi thành thánh, đại kiếp không hủy, thứ phải tranh đấu chính là da mặt, vận mệnh giáo phái.
Nhưng, ngộ nhỡ thì sao?
Thánh Nhân, Thánh Nhân, trước "Nhân" tăng thêm "Thánh", không phải là đại biểu còn có "nhân tính" sao?
Tất nhiên, các Thánh Nhân cũng không phải là sinh ra từ Nhân Tộc Thượng Cổ, Tam Giáo Chủ Đạo Môn đều do nguyên thần của Bàn Cổ đại thần biến thành, ba vị khác đều là sinh linh Tiên Thiên, không xác định được.
Vạn nhất hai vị lão đại Tây Phương Giáo kia, đột nhiên bởi vì nguyên nhân nào đó mà nổi giận, thật sự phải chấp nhặt với một con tôm nhỏ như hắn...
【 Hắc, tiểu tử này còn dám gây sự? 】
Khóe miệng của Lý Trường Thọ co giật mấy lần.
Xem ra, ở bên trong đại trận Tiểu Quỳnh Phong, cần làm thêm chức năng che đậy thiên cơ!
Bất quá loại trận pháp này, chưởng môn Độ Tiên Môn còn chưa chắc có, chớ đừng nói chi là muốn bố trí cần tiền của cực lớn...
Thế đạo thật lắm gian nan.
Mang suy tư đầy trong đáy lòng, Lý Trường Thọ đã bay đến phía trên Tiểu Quỳnh Phong, vừa cúi đầu nhìn, liền thấy Linh Nga đả tọa dưới tàng cây.
"Kỳ thật, cũng chỉ là vấn đề xác suất mà thôi, an tâm tu hành thôi."
Lý Trường Thọ hô hấp thổ nạp một lượt, điều chỉnh tốt trạng thái, lúc này mới chậm rãi bay xuống pháp trận ngăn cách phía dưới.
Rất nhanh, Linh Nga ở dưới tàng cây reo hò một tiếng, chạy mấy bước vọt lên.
Nhưng Lý Trường Thọ làm ra động tác im lặng với nàng, ra hiệu nàng ngoan ngoãn đứng yên, sau đó liền đi tới trước nhà tranh của sư phụ, hành lễ, nói chính mình đã xong trần duyên trở về.
Trong phòng truyền đến vài tiếng cười to, Tề Nguyên lão đạo miễn cưỡng nói với Lý Trường Thọ vài câu rồi tiếp tục bế quan, mở ra mấy tầng trận pháp phía ngoài phòng một lần nữa.
Sư phụ đang lĩnh hội Vô Vi Kinh vào thời khắc mấu chốt.
Tiên thức đảo qua, cảnh sắc các nơi trong Tiểu Quỳnh Phong khắc sâu vào trong đáy lòng, phần bất an kia của Lý Trường Thọ cũng phai nhạt rất nhiều...
Bất kể thế nào, tu hành vẫn phải tu, ngày cũng phải qua.
Mặc dù trước đó hắn cũng nghĩ đến việc đi Nam Hải một chuyến đánh nát tượng thần của mình. Nhưng vừa nghĩ tới, mình mà hiện thân sẽ còn dễ dàng dẫn phát càng nhiều chuyện không biết trước được, nên dứt khoát mặc kệ nó phát triển cho rồi...
"Sư huynh!" Lam Linh Nga nháy cặp mắt sáng ngời, hai cánh tay bên người nâng lên, như là chim non bay nhảy tới.
"Ừm?" Sắc mặt Lý Trường Thọ lại rất nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Muội đi vào với ta."
Lam Linh Nga phát run, lập tức bày ra gương mặt như mướp đắng, cúi đầu đi theo sau lưng sư huynh, ủy khuất đi vào nhà tranh của mình.
Chuyển bồ đoàn, xếp chân, ngồi quỳ chân xuống, cúi đầu, mặt lộ biểu tình buồn bã...
Quá trình vẫn hết sức quen thuộc như cũ.
Lý Trường Thọ ngồi bên trong ghế bành, mở trận pháp xung quanh nhà tranh ra.
Nhìn sư muội trước mặt đã ổn định dung nhan tư thái, hắn thấp giọng thở dài: "Ta mới đi ra ngoài ba năm, mà muội…!"
Tiểu Linh Nga nhắm chặt hai mắt trong nháy mắt, đưa tay nắm lấy vành tai mình, vội vàng hô: "Sư huynh ta biết sai rồi! Lưu Tư Triết sư huynh và Vương Kỳ sư huynh quyết đấu là có nguyên nhân do ta! Ta cũng không nghĩ sẽ xảy ra như vậy, ngày đó chỉ là tùy tiện nói ra chủ ý, thật ra chỉ là muốn đuổi bọn họ rời đi, kết quả cân nhắc thiếu sót, làm sự tình thêm lớn chuyện!"
"Ừm?" Lý Trường Thọ run lên: "Ta đang hỏi muội...chuyện linh ngư trong hồ thiếu đi một phần ba..."
Lam Linh Nga run lên, sau đó thân thể cong cong xoay xoay ngồi bệt xuống tại chỗ.
Xong, xong hết rồi...
Hơn một năm trước, ngày đó sau khi Lưu Nhạn Nhi mang theo hai vị sư đệ của nàng rời đi, ngày hôm sau liền xảy ra chuyện.
Lưu Nhạn Nhi thông báo cho Vương Kỳ, trước đó còn bẩm rõ với sư phụ nàng và phong chủ, sau đó dùng kế, nói cho Lưu Tư Triết là mình đã mang thai, vốn muốn làm Lưu Tư Triết không còn dây dưa nữa. Không ngờ Lưu Tư Triết trực tiếp đi tìm Vương Kỳ đánh một trận.
Một trận này hai người đều không bị tổn thương quá nặng, xem như đánh ngang tay, nhưng lại vì chuyện đệ tử tư đấu nên bị môn quy trừng phạt.
Lưu Tư Triết bị phạt bế môn hối lỗi hai mươi năm, không thể bước ra khỏi Đô Lâm Phong nửa bước. Vương Kỳ cũng bị phạt tiền lương ba năm, sau đó liền kết thành đạo lữ với Lưu Nhạn Nhi, tu hành tại Tiểu Linh Phong...
"Sư huynh...ta sai rồi..."
"Sai ở đâu?"
"Ta không nên...không suy nghĩ kỹ càng phản ứng của mấy người bọn hắn, liền trực tiếp cho Nhạn Nhi sư tỷ chủ ý ngu ngốc như thế." Lam Linh Nga cúi đầu nói: "Kết quả hại ba người bọn họ đều chịu môn quy trừng phạt."
Khoé miệng của Lý Trường Thọ cong lên, mắng: "Ta dạy muội nhiều năm như vậy, muội lại dùng mấy năm ngắn ngủi, liền phun toàn bộ lời ta ra ngoài. Cũng được! Tính cách của muội vốn là như vậy, là ta không nên yêu cầu muội cao như vậy, ài, thôi đi."
"Đừng, đừng thôi! Sư huynh cứ việc yêu cầu cao ta đi mà!" Linh Nga lập tức luống cuống: "Về sau ta không dám gây họa nữa! Huynh không được từ bỏ ta! Về sau ta sẽ yên lặng ở bên cạnh huynh tu hành, gặp người xa lạ một câu cũng không nói!"
"Vậy muội lại nói lại xem, mình sai ở đâu?"
Vành mắt của Lam Linh Nga đỏ lên, chân tay lập tức luống cuống: "Ta, ta..."
"Muội không được quản chuyện của người ta!" Ngón tay của Lý Trường Thọ gõ gõ vào cái bàn, thở dài: "Muội biết mệnh trung nhân duyên của vị Lưu Nhạn Nhi kia, rốt cuộc là với Lưu Tư Triết hay là Vương Kỳ hay không? Một người thầm mến trăm năm, một người quen biết mấy năm, Lưu Nhạn Nhi vì sao lại do dự? Vì sao lại không thể nhẫn tâm nói lời độc ác với Lưu Tư Triết? Còn không phải là do trong đáy lòng có một chút chần chờ. Lưu Nhạn Nhi đã một trăm năm mươi sáu mươi tuổi, nàng ta không thể nghĩ ra những biện pháp khác sao? Không phải là không thể, chỉ là không muốn! Muội như vậy đã tương đương với trực tiếp tuyệt đường của một người, làm nàng vốn đang chưa định thành nhân duyên. Nếu như thuận theo thiên mệnh thì cũng thôi đi, nếu muội sửa lại nhằm người không đúng theo thiên mệnh, một câu của muội liền gánh chịu nhân quả của ba người. Như vậy biết tổn hại bao nhiêu số phận của muội chứ! Không phải muội cảm thấy chính mình thông minh nhất, có chủ ý nhất, là do không có ai đi so với người bên cạnh đần bao nhiêu, chỉ có người thích tự cho là thông minh thôi! Việc này, chính là do tâm tính của muội bất ổn một khắc mà gây hoạ."
Lam Linh Nga méo miệng, run giọng nói: "Sư huynh, ta phải làm thế nào để bổ cứu đây?"
"Làm nhiều sai nhiều, bây giờ muội đi đến chỗ Lưu Nhạn Nhi sư tỷ nhận lỗi, cầu sự tha thứ của nàng." Lý Trường Thọ tựa ở bên trên ghế bành, vuốt vuốt lông mày nói: "Xem ra muội vẫn không hiểu rõ rồi. Cho muội một ví dụ đơn giản nhất. Nếu sau này Lưu Nhạn Nhi sư tỷ và Vương Kỳ sư đệ nháo lên đòi chia tay, nàng sẽ trách ai đầu tiên?"
Linh Nga nhíu đôi mi thanh tú một cái, thấp giọng nói: "Là ta, là người ngoài lúc trước nghĩ kế giúp nàng cự tuyệt một người khác..."
Lý Trường Thọ cười khổ nói: "Cho nên nói, vì sao mà muội lại muốn can thiệp việc riêng tư của người khác? Một chữ tình này, từ xưa đến nay ai có thể nói rõ chứ? Đây cũng không phải là nhu yếu phẩm bắt buộc để tu đạo trường sinh, muội nghĩ nhiều nhất mỗi ngày cũng là việc này, cứ thế mãi, sẽ chỉ lãng phí tư chất và ngộ tính của muội. Sau khi muội đi tìm Nhạn Nhi sư tỷ nhận lỗi, cũng ở yên trên núi ngoan ngoãn mà suy nghĩ lại, lúc nào Lưu Tư Triết xuất quan, thì lúc ấy muội mới được xuất quan."
Lý Trường Thọ đứng lên, lại nói: "Lần này không phạt muội nhiều, cầm lấy bảng đá của muội, chép Ổn Tự Kinh ba trăm lần. Khi nào đã rõ ràng chính mình sai ở đâu, lại tìm Lưu Nhạn Nhi nhận lỗi."
Nói xong, mặt Lý Trường Thọ đen thui, chắp tay muốn rời khỏi.
Linh Nga lại hô lên tiếp: "Sư huynh, còn có một việc nữa."
Lý Trường Thọ không chịu được nữa lại đi trở về, đưa tay ấn đầu Linh Nga xuống, dùng sức xoa nhẹ vài vòng, mặt mũi tràn đầy vẻ hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm tóc mây mà nàng tỉ mỉ chải rối lên...
"Muội rốt cuộc còn gây bao nhiêu chuyện nữa, cứ nói hết luôn một lượt đi? ta chắc sẽ bị muội dọa ra tâm ma mất!"
"Không phải gây họa, chuyện này xem như thu hoạch ngoài ý muốn, sau khi ta gây ra họa vừa rồi, thật sự..." Linh Nga nhỏ giọng nói: "Là sự tình liên quan tới sư phụ bị thương năm đó, bởi vì chuyện Nhạn Nhi sư tỷ này, ta nghe được một tin đồn...sư huynh, đưa lỗ tai tới."
Xì xì xào xào, như này như kia.
Lý Trường Thọ cúi người nghe xong, sau đó khẽ cau mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
"Việc này muội không cần quản nhiều, đi chép Ổn Tự Kinh đi, nhận lỗi rồi về phòng luyện đan tìm ta."
"Vâng!" Linh Nga lên tiếng, đưa mắt nhìn sư huynh đang lướt tới phương hướng đan phòng.
Xong, hảo cảm của sư huynh đối với mình đã giảm đi ít nhất mười năm...
Sau đó nàng yếu ớt thở dài, ôm bồ đoàn đi ra dưới cây liễu.
Lấy ra một phiến đá, lấy ra một kiện pháp khí đao khắc, mu bàn tay cọ cọ nước mắt nơi khóe mắt, tóc tai bù xù ghé vào, chép lại thiên kinh văn sư huynh viết ra vào mười mấy năm trước.
Viết hết một lần, nàng lại lau nước mắt, xóa đi chữ khắc trên phiến đá, tiếp tục viết lần thứ hai.
Cành liễu lả lướt rủ xuống, vuốt ve mái tóc xanh lay động theo gió của nàng, dường như đang giám sát nàng làm bài tập.
“Ổn Tự kinh”
Hồng Hoang - Ẩn danh
Sinh đến và đi, chẳng có việc gì nhàn, tiên đã vững, khó mà tranh trước.
Thấy sự bất bình, phải nghĩ cố gắng, gặp việc khó khăn, cần tự xét lại.
Nếu bạn nhiều, không tránh chuyện, nếu bạn ít, tránh họa ngang.
Chớ tạo kẻ địch, tạo tất sẽ nguy, trước xuống tay, sau thành tro.
Không tự kiềm chế, sau rồi sẽ tự sợ, vạn sự ổn, nhưng phải tĩnh.
Tu lối sai lầm, lùi sẽ tiến, đắc cơ duyên, nghĩ kế rồi định.
Trước kia có mỗ may mắn, người nhân hậu, cuối cùng bị tính toán, sao mà thảm.
Có yêu năng, mưu tính nhiều, bị bắt chẹt đến mê man, vứt ra tai họa.